Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 107
Khương Di Quang không nhận lấy, chỉ bình tĩnh nói: “Tay phải ngươi cũng đang chảy máu.” Là con cưng của Thiên Đạo, Phó Quyến có thể dùng hack, nhưng “tàn huyết khóa máu treo” xem ra vừa không hợp lẽ thường lại vừa thống khổ, mỗi lần đều là tự mình tiếp nhận tra tấn. Dù cho sau này không còn ràng buộc gì với Phó Quyến, nàng vẫn hy vọng Phó Quyến có thể thuận lợi một chút. 🔒 Chương 53
Nếu là trước kia bị kiếm khí cắt bị thương, Khương Di Quang sẽ lập tức đến bệnh viện tiêm một mũi uốn ván. Nhưng hôm nay đã bước vào thế giới siêu phàm, nàng cũng chỉ đưa tay lau vết máu, chờ vết máu từ từ khô lại. Nàng không nhận khăn tay Phó Quyến đưa tới, ánh mắt nhìn vào tay phải của nàng ấy một lát, khẽ thở dài. Nàng không băng bó thay Phó Quyến, chỉ lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo nhét vào tay trái Phó Quyến, nhướng mày, cười thoải mái. “Cảm ơn.” Phó Quyến vô thức đáp lời. Khương Di Quang “Hừ hừ” một tiếng, rồi thúc giục Triệu Tố Tiết tiếp tục đi về phía trước. Sau khi Khương Di Quang rời đi, Phó Quyến dùng bàn tay dính máu bóc giấy gói kẹo, đưa viên kẹo dính máu vào miệng. Giữa răng môi hiện lên vị ngọt ngào ẩn giấu chút vị chát và đắng, giống như vận mệnh đau khổ được che giấu dưới lớp vỏ mỹ hảo, dù có chút hy vọng, nhưng bản chất vẫn là khổ đau. Vẻ ôn hòa trên mặt nàng dần thu lại, mái tóc đen rũ trên vai khẽ động, ánh mắt nàng cuối cùng trở về vẻ đạm mạc ngày xưa, trong mắt không còn chút dịu dàng nào. Quay đầu nhìn cái hố nơi âm hồn đều đã được siêu độ, nàng nói: “Tiếp tục đi về phía trước.” Ra khỏi phòng tối lại là một hành lang rất dài, chỉ có điều nó đã bị kim nhân không đầu xông qua, khắp nơi đều là khe nứt, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Lúc này Khương Di Quang cực kỳ yên tĩnh, thu lại nụ cười, không nói một lời. Triệu Tố Tiết không quen sự tĩnh lặng này, đảo mắt một vòng, lại gần Khương Di Quang cười hì hì hỏi: “Này, còn kẹo không?” Khương Di Quang liếc Triệu Tố Tiết một cái, không chút nghĩ ngợi đáp: “Không có.” Triệu Tố Tiết “Chậc” một tiếng, lại nói: “Trước đây nghe nói quan hệ giữa ngươi và Phó Quyến rất tệ, nàng cực kỳ chán ghét sự tồn tại của ngươi, nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải như vậy nhỉ.” “Ngươi lại nhìn ra rồi à?” Khương Di Quang cười khẽ. Triệu Tố Tiết nói: “Trực giác thôi!
Nếu là trước kia bị kiếm khí cắt bị thương, Khương Di Quang sẽ lập tức đến bệnh viện tiêm một mũi uốn ván. Nhưng hôm nay đã bước vào thế giới siêu phàm, nàng cũng chỉ đưa tay lau vết máu, chờ vết máu từ từ khô lại. Nàng không nhận khăn tay Phó Quyến đưa tới, ánh mắt nhìn vào tay phải của nàng ấy một lát, khẽ thở dài. Nàng không băng bó thay Phó Quyến, chỉ lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo nhét vào tay trái Phó Quyến, nhướng mày, cười thoải mái. “Cảm ơn.” Phó Quyến vô thức đáp lời. Khương Di Quang “Hừ hừ” một tiếng, rồi thúc giục Triệu Tố Tiết tiếp tục đi về phía trước. Sau khi Khương Di Quang rời đi, Phó Quyến dùng bàn tay dính máu bóc giấy gói kẹo, đưa viên kẹo dính máu vào miệng. Giữa răng môi hiện lên vị ngọt ngào ẩn giấu chút vị chát và đắng, giống như vận mệnh đau khổ được che giấu dưới lớp vỏ mỹ hảo, dù có chút hy vọng, nhưng bản chất vẫn là khổ đau. Vẻ ôn hòa trên mặt nàng dần thu lại, mái tóc đen rũ trên vai khẽ động, ánh mắt nàng cuối cùng trở về vẻ đạm mạc ngày xưa, trong mắt không còn chút dịu dàng nào. Quay đầu nhìn cái hố nơi âm hồn đều đã được siêu độ, nàng nói: “Tiếp tục đi về phía trước.” Ra khỏi phòng tối lại là một hành lang rất dài, chỉ có điều nó đã bị kim nhân không đầu xông qua, khắp nơi đều là khe nứt, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Lúc này Khương Di Quang cực kỳ yên tĩnh, thu lại nụ cười, không nói một lời. Triệu Tố Tiết không quen sự tĩnh lặng này, đảo mắt một vòng, lại gần Khương Di Quang cười hì hì hỏi: “Này, còn kẹo không?” Khương Di Quang liếc Triệu Tố Tiết một cái, không chút nghĩ ngợi đáp: “Không có.” Triệu Tố Tiết “Chậc” một tiếng, lại nói: “Trước đây nghe nói quan hệ giữa ngươi và Phó Quyến rất tệ, nàng cực kỳ chán ghét sự tồn tại của ngươi, nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải như vậy nhỉ.” “Ngươi lại nhìn ra rồi à?” Khương Di Quang cười khẽ. Triệu Tố Tiết nói: “Trực giác thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận