Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 236
Khương Di Quang trầm mặc. Máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay nhuộm đỏ chuôi kiếm, hình ảnh trước mắt có chút mơ hồ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến thời khắc kết thúc. Nàng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không có cách nào nhắm vào Quy Khư.”
Phó Quyến mím môi, sau một lúc lâu nàng mới nói khẽ: “Chưa hẳn.”
Khương Di Quang đột nhiên quay đầu lại: “Ân?” Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Phó Quyến, nhịp tim nàng không hiểu sao lại tăng tốc, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phó Quyến nói khẽ: “Bàn Cổ khai thiên.” Lấy đạo cốt làm nền tảng, chống đỡ trời đất, trực tiếp để Quy Khư hóa thành một thế giới mới, thanh khí bay lên thành trời, trọc khí lắng xuống thành đất, như vậy Âm Dương chi lực bào mòn vạn vật tự nhiên sẽ tiêu tan. Khương Di Quang sững sờ, lập tức phản bác với giọng điệu gay gắt: “Không được!” Tim nàng đập loạn, khí huyết dâng trào khiến sắc mặt đỏ bừng lên. Sau khi khai thiên, Bàn Cổ ở đâu? Bàn Cổ khai thiên tích địa, thân hóa vạn vật. Sông núi cỏ cây là do Bàn Cổ hóa thành, nhưng lại không thể nói là Bàn Cổ. Nếu như Phó Quyến đi con đường này, toàn bộ Quy Khư bị khai tích thành tiểu giới, bản thân nàng liệu có thể còn sống được không? Coi như may mắn giữ lại được một luồng ý thức, thì phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu? Một khi bước vào bước này, giữa trời đất sẽ không còn người này nữa. “Tại sao phải đi con đường như thế?” Tay Khương Di Quang nắm kiếm đang run rẩy, kiếm quang giao thoa xoay tròn quanh thân, tựa như một cơn gió lốc không ngừng nghỉ. Phó Quyến nàng căn bản không muốn làm Thánh Nhân a. Với quyền năng nàng đang nắm giữ bây giờ, bản thân hoàn toàn có thể tránh được sự thôn phệ của Quy Khư. Phó Quyến dừng lại một lát, rồi mở miệng lần nữa, giọng nói nàng dịu dàng: “Đây là biện pháp dưới tình thế cùng đường mạt lộ.
Phó Quyến mím môi, sau một lúc lâu nàng mới nói khẽ: “Chưa hẳn.”
Khương Di Quang đột nhiên quay đầu lại: “Ân?” Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Phó Quyến, nhịp tim nàng không hiểu sao lại tăng tốc, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phó Quyến nói khẽ: “Bàn Cổ khai thiên.” Lấy đạo cốt làm nền tảng, chống đỡ trời đất, trực tiếp để Quy Khư hóa thành một thế giới mới, thanh khí bay lên thành trời, trọc khí lắng xuống thành đất, như vậy Âm Dương chi lực bào mòn vạn vật tự nhiên sẽ tiêu tan. Khương Di Quang sững sờ, lập tức phản bác với giọng điệu gay gắt: “Không được!” Tim nàng đập loạn, khí huyết dâng trào khiến sắc mặt đỏ bừng lên. Sau khi khai thiên, Bàn Cổ ở đâu? Bàn Cổ khai thiên tích địa, thân hóa vạn vật. Sông núi cỏ cây là do Bàn Cổ hóa thành, nhưng lại không thể nói là Bàn Cổ. Nếu như Phó Quyến đi con đường này, toàn bộ Quy Khư bị khai tích thành tiểu giới, bản thân nàng liệu có thể còn sống được không? Coi như may mắn giữ lại được một luồng ý thức, thì phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu? Một khi bước vào bước này, giữa trời đất sẽ không còn người này nữa. “Tại sao phải đi con đường như thế?” Tay Khương Di Quang nắm kiếm đang run rẩy, kiếm quang giao thoa xoay tròn quanh thân, tựa như một cơn gió lốc không ngừng nghỉ. Phó Quyến nàng căn bản không muốn làm Thánh Nhân a. Với quyền năng nàng đang nắm giữ bây giờ, bản thân hoàn toàn có thể tránh được sự thôn phệ của Quy Khư. Phó Quyến dừng lại một lát, rồi mở miệng lần nữa, giọng nói nàng dịu dàng: “Đây là biện pháp dưới tình thế cùng đường mạt lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận