Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 111
Sau một buổi sáng huấn luyện, Khương Di Quang lười biếng cuộn mình trên ghế sô pha, thúc Bá Kỳ đi mở cửa. Bá Kỳ đang lúc rảnh rỗi nhàm chán, liền lập tức lon ton chạy những bước chân ngắn nhỏ về phía cửa lớn. Nhưng khi Bá Kỳ mở cửa ra, trên khuôn mặt lông xù của hắn xuất hiện một vẻ mặt quỷ dị, cứng đờ vì hoảng sợ. Hắn "bịch" một tiếng ngã sõng soài xuống đất, dang rộng tứ chi, trông rất giống một tấm chăn lông, chỉ có đôi tai là khẽ run run. Chuyện tám năm trước khiến trong lòng hắn hổ thẹn, nên hắn vẫn rất sợ Phó Quyến. Khương Di Quang không để ý đến Bá Kỳ đang sợ hãi quá độ, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Phó Quyến một cái, có chút bất ngờ. Ở bên trong Quỷ Vương Lăng, Phó Quyến được xem là người bị thương nghiêm trọng nhất. Thứ nhất là do quỷ sát chi khí áp chế nàng, thứ hai là do nàng bất chấp cơ thể liên tục sử dụng chú thuật, thứ ba... là nỗi đau lòng không thể nói thành lời kia. Dựa theo tình trạng cơ thể của nàng lúc này, nàng hẳn là nên ở nhà tĩnh dưỡng, chứ không phải chạy khắp nơi thế này. Nhưng dù sao nàng cũng là Phó Quyến, trong lòng có một sự kiên quyết liều lĩnh và tùy hứng ngang ngược, nên việc nàng xuất hiện ở đây dường như cũng rất hợp tình hợp lý. Phó Quyến đối diện với ánh mắt ẩn chứa vài phần dò xét của Khương Di Quang, nén xuống cảm giác ngứa ngáy dâng lên trong cổ họng. Nàng là người phá vỡ sự yên tĩnh trước, nhàn nhạt nói: “Nơi cuối cùng Khương Di xuất hiện là Quỷ Vương Lăng, nhưng nói vậy cũng không hoàn toàn đúng.”
Khương Di Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt đơ không cảm xúc của Phó Quyến một hồi, chống người ngồi dậy, mấp máy môi, nghiêm giọng hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Phó Quyến khẽ nhíu mày: “Vương Nhất Thành nói đã nhìn thấy hư ảnh của bà ấy bên trong long mạch.”
“Long mạch?” Mí mắt Khương Di Quang giật một cái. Mặc dù có rất nhiều người khao khát tinh hoa long mạch, nhưng đó chỉ là mượn khí vận ngoại vi, hoặc là chém lấy một khối nhỏ tinh hoa long mạch trong Tiểu Long Huyệt mà thôi. Còn về long mạch chủ gánh vác sự hưng suy mấy ngàn năm của đại địa Thần Châu, thì không phải “Người” có thể tiến vào bên trong được.
Khương Di Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt đơ không cảm xúc của Phó Quyến một hồi, chống người ngồi dậy, mấp máy môi, nghiêm giọng hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Phó Quyến khẽ nhíu mày: “Vương Nhất Thành nói đã nhìn thấy hư ảnh của bà ấy bên trong long mạch.”
“Long mạch?” Mí mắt Khương Di Quang giật một cái. Mặc dù có rất nhiều người khao khát tinh hoa long mạch, nhưng đó chỉ là mượn khí vận ngoại vi, hoặc là chém lấy một khối nhỏ tinh hoa long mạch trong Tiểu Long Huyệt mà thôi. Còn về long mạch chủ gánh vác sự hưng suy mấy ngàn năm của đại địa Thần Châu, thì không phải “Người” có thể tiến vào bên trong được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận