Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 84

“Cũng không hẳn.” Khương Di Quang nhíu mày, nàng thở dài một hơi, “Có chuyện vẫn phải cần chính ngươi đưa ra lựa chọn.”
Lâm Bách Thảo liền giật mình, có chút vội vàng, khẩn trương hỏi: “Lựa chọn gì?”
Khương Di Quang “Ừm” một tiếng, trả lời: “Ác mộng của ngươi là bị Bá Kỳ nuốt mất. Mà Bá Kỳ làm như vậy, là bởi vì nhận được sự nhờ vả của mẫu thân ngươi.”
“Cái gì?” Lâm Bách Thảo không che giấu được vẻ kinh hãi trên mặt, nàng bật dậy, động tác kịch liệt suýt nữa làm đổ chén trà.
Ý thức được sự kích động của mình, Lâm Bách Thảo lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống lại lần nữa, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch hỗn loạn, phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai chữ “Mẫu thân” quanh quẩn nơi đầu lưỡi nàng, vừa chua xót, vừa đắng lại vừa ngọt, là nỗi tưởng niệm mà cả đời này nàng không sao đoạn tuyệt được.
Hốc mắt chua xót, nước mắt không kiểm soát được cứ rơi xuống, thanh âm Lâm Bách Thảo nghẹn ngào, “Ta, ta còn có thể gặp lại nàng sao?”
Mặc dù lời nói có chút tàn nhẫn, nhưng Khương Di Quang vẫn phải nhắc nhở một câu: “Nàng đã qua đời, Âm Dương cách trở.”
Lâm Bách Thảo phảng phất không nghe thấy lời Khương Di Quang, chỉ lo rơi lệ: “Nàng có ở bên cạnh ta không?”
Đợi đến khi nàng tỉnh ngộ thì đã quá muộn. Nàng luôn cảm thấy mẫu thân cực kỳ mạnh mẽ, không gì là không thể, không sợ cô đơn, sẽ không sợ hãi, có thể một mình chống đỡ cả một mảnh trời...... Nhưng thử hỏi có ai không muốn được bầu bạn đâu?
Nàng nghĩ đến mẫu thân mảnh dẻ gầy yếu trên giường bệnh, nghĩ đến giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt nàng...... Nàng không có cách nào không hận, không có cách nào không tự trách.
Khương Di Quang há miệng, nhưng nhất thời không biết làm sao để an ủi Lâm Bách Thảo.
*Tử dục dưỡng nhi thân bất đãi* là chuyện thường tình nhất thế gian nhưng cũng là chuyện khiến lòng người đau đớn nhất.
Ranh giới sinh tử, căn bản không có cách nào vượt qua.
Im lặng hồi lâu, đợi đến khi tiếng khóc của Lâm Bách Thảo ngừng lại, nàng mới khẽ nói: “Mẹ của ngươi sở dĩ cầu xin Bá Kỳ làm vậy, chính là không muốn ngươi tự trách, hối tiếc. Ngươi...... nên nhìn về phía trước. Làm mẫu thân, mong đợi lớn nhất đối với hài tử chính là bình an khoái hoạt.”
“Nhưng ta còn muốn gặp lại nàng một mặt.” Mi mắt Lâm Bách Thảo run rẩy, nhìn về phía Khương Di Quang như cầu xin giúp đỡ, “Khương lão sư nhất định có biện pháp, đúng không?” Huyền môn tu sĩ hàng yêu phục ma, siêu độ quỷ hồn, bọn họ có bản lĩnh thông u, có phải cũng có thể giúp người sống giải tỏa tiếc nuối cuối cùng không?
“Xin lỗi, ta biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng ta ——” một câu còn chưa nói hết, Lâm Bách Thảo lại bắt đầu khóc.
Khương Di Quang bất đắc dĩ nhìn nàng, không khỏi cũng nghĩ đến Khương Lý.
Quan hệ mẹ con các nàng cũng rất cứng ngắc, tựa như Lâm Bách Thảo và mẫu thân nàng trong quá khứ, luôn giằng co trong im lặng. Liệu có một ngày cũng sẽ đi đến kết cục như vậy không? Nghĩ đến đây, lòng Khương Di Quang căng thẳng, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, có chút không thở nổi.
Nàng đột nhiên rất muốn gặp mẫu thân. Thế nhưng nàng ngay cả mẫu thân đang ở đâu cũng không biết.
Khương Di Quang đứng dậy, nàng tròng mắt nhìn qua Lâm Bách Thảo, đột nhiên mở miệng nói: “Ta giúp ngươi.”
Phàm nhân nếu không có mở Âm Dương mắt, lại không tu thành thông u thần thông, thì không thể nhìn thấy sự tồn tại của âm hồn. Nhưng huyền môn bên trong tự có biện pháp để phàm nhân ‘mở mắt’. Khương Di Quang lúc trước không hiểu chuyện, đã từng năn nỉ Khương Lý giúp nàng ‘mở mắt’, cuối cùng bị dọa đến hồn phi phách tán, lưu lại một chuyện cười. Nhưng bây giờ nàng đã thay đổi, đến phiên nàng giúp người khác ‘mở mắt’.
“Ta phải nói rõ trước với ngươi, âm hồn không thể bị ép ở lại nhân thế, hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là sát khí cường thịnh hóa thành ác quỷ, trở thành mục tiêu truy nã của Huyền Chân đạo đình. Sau khi gặp mẹ của ngươi, ngươi không được phép nảy sinh nửa điểm tâm tư giữ âm hồn lại. Nếu ngươi không làm được, ta chỉ có thể mạnh mẽ dùng pháp kiếm đánh tan âm hồn nàng.”
Lâm Bách Thảo nức nở nói: “Ta, ta biết.” Nàng đã đủ bất hiếu rồi, làm sao còn có thể trì hoãn mẫu thân thêm nữa?
Đến ban đêm, âm khí khắp nơi càng sâu đậm, dáng vẻ âm hồn quanh quẩn một chỗ không tiêu tan dần trở nên rõ ràng. Nhưng có lẽ vì loại lo lắng nào đó, âm hồn từ đầu đến cuối không dám áp sát quá gần.
Khương Di Quang thầm thở dài một hơi, nàng nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Bách Thảo, thần sắc dịu dàng nói: “Ở ngay phụ cận.”
Lâm Bách Thảo “Vâng” một tiếng, tự dưng sinh ra một loại cảm xúc ‘cận hương tình canh khiếp’. Nghe tiếng gió thổi tới từ tứ phía xen lẫn tiếng cười nói của trẻ con trong khu nhà, nàng siết chặt tay, có chút không dám ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nàng khẽ gọi một tiếng “Mẹ”, còn chưa nhìn thấy bóng hình khắc sâu trong tâm khảm mà nàng ngày đêm mong nhớ, nước mắt đã tuôn như mưa. Nàng nghĩ đến tiếng gọi của mình không còn ai đáp lại, nghĩ đến nhiều năm sau, có lẽ nàng không thể nào miêu tả được hoàn chỉnh dáng vẻ của mẫu thân, nghĩ đến đủ loại chuyện tương lai...... Cơ thể nàng liền không kìm được mà run rẩy kịch liệt.
“Ta, ta, ta ——” Những lời nàng từng suy nghĩ, đến thời khắc này lại một chữ cũng không nói ra được.
Âm hồn cuối cùng cũng đến gần trong tiếng nghẹn ngào của Lâm Bách Thảo.
Khương Di Quang chủ động lùi về sau mấy bước, không đi nghe những lời cuối cùng của đôi mẹ con kia.
Nàng giơ tay phải lên day huyệt thái dương, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh liên quan đến Khương Lý. Từ nhỏ đến lớn, Khương Lý vẫn luôn bận rộn, khó khăn lắm mới dành ra thời gian đồng ý đưa nàng đi sân chơi, nhưng cuối cùng kiểu gì cũng sẽ bị một cuộc điện thoại gọi đi, để lại nàng một mình ở nhà, hoặc là đưa nàng đến Phó gia. Nàng hận chết kiểu “thất ước” như vậy, nàng không thể nào không oán trách. Nhưng cho dù là vậy, thời khắc này nàng vẫn nghĩ, biết được mẫu thân ở đâu, dù sao cũng tốt hơn bây giờ, không có nửa điểm tin tức.
Lúc Khương Di Quang về đến nhà đã gần mười giờ.
Lâm Bách Thảo căn bản không kiềm chế nổi tâm tình của mình, nhưng âm hồn của mẫu thân nàng lại biết chừng mực, sau khi buông bỏ chấp niệm liền chủ động rời đi. Lâm Bách Thảo nói lời cảm ơn với nàng xong cũng không nhắc lại chuyện “ác mộng” nữa, ủy thác này xem như chấm dứt, nhưng nhiệm vụ chính tuyến trên bảng nhiệm vụ lại không hiển thị hoàn thành.
Mặc dù đã đoán trước được, nhưng chút may mắn này lại thất bại, Khương Di Quang vẫn có chút thất vọng.
“Bá Kỳ ăn mộng”, rốt cuộc hắn đã nuốt mất giấc mộng gì?
-
Khương gia.
Phó Quyến ngồi trên ghế sa lon đọc sách, còn Đồ Sơn Y cầm điều khiển từ xa thỉnh thoảng đổi kênh, Bá Kỳ thì biến thành một tiểu thú, nằm nhoài trên thảm với vẻ mặt sinh không thể luyến.
Sau khi hắn ủ rũ cúi đầu đi theo Phó Quyến trở lại Khương gia, hắn gặp được Thanh Khâu sứ giả mà mình vẫn muốn tìm. Còn chưa kịp vui mừng, đối phương đã ném tới một câu tràn ngập vẻ ghét bỏ —— “Sao lại là nam nhân”.
Cái nhà này không ưa nam nhân, Bá Kỳ ước gì các nàng đuổi mình đi cho rồi, nào ngờ lại bắt hắn biến về hình thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận