Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 179

🔒 Chương 75: Trở mặt không nhận thú
Khâm Nguyên cũng không có được tự do. Nó ủ rũ cúi đầu, than thở cho sự không may của chính mình. Không chết trong Sơn Hải kẽ nứt, nhưng kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì. Dựa theo chuyện Thổ Lâu bị đánh chết mà xem, nó đoán chừng mình cũng sắp phải nói lời tạm biệt với thế gian này. Nếu không phải Bạch Trạch “ăn cây táo rào cây sung”, nó việc gì phải sợ nhân loại yếu ớt chứ? Khâm Nguyên thầm oán trong lòng, nhưng chợt nghĩ lại, nó lại nảy sinh hoang mang mới: Thổ Lâu dù sao cũng là yêu thú, sao lại thua trong tay Nhân tộc được? Mãi cho đến khi đám nhân loại xuất hiện, Khâm Nguyên mới cảm nhận được một loại khí tức khác thường từ trên người bọn họ. Khác với lực lượng thuần túy của các anh hùng Nhân tộc thời xưa trong Sơn Hải, nhưng nó vẫn khiến Khâm Nguyên sinh ra một loại e dè. Lực lượng này có lẽ không thể sánh ngang với cao thủ Sơn Hải giới, nhưng để đối phó Thổ Lâu và nó thì dư sức. “Trên người Khâm Nguyên không có mùi máu tanh, chỉ đơn thuần là lẻn qua thôi. Nhốt nó mấy ngày, để nó học tập một chút pháp tắc sinh tồn của yêu thú ở Thần Châu, rồi có thể thả ra.”
Khâm Nguyên nghe thấy giọng nói của Bạch Trạch vang lên, nó mừng rỡ trong lòng, đáng thương nhìn Bạch Trạch, liên tục gật đầu. Tề Tễ đánh giá Khâm Nguyên, thầm nhẩm lại phần giới thiệu về Khâm Nguyên trong sách: “Núi Côn Lôn có một loài chim, hình dạng như ong, to bằng con uyên ương, tên là Khâm Nguyên, hễ chích phải chim thú thì chúng chết, chích phải cây cỏ thì chúng khô héo.”① Mặc dù không bằng những đại hung thú như Cửu Anh, nhưng đối với nhân loại vẫn có mức độ nguy hiểm nhất định. Nhíu mày lại, sau một hồi trầm ngâm, nàng gật đầu “Ừm” một tiếng, xem như đồng ý với lời của Bạch Trạch. Dừng lại một lát, nàng lại nói: “Sơn Hải kẽ nứt ngày càng nhiều, chúng ta phải ra tay phong ấn thôi.”
Bạch Trạch nghe vậy cười nói: “Đây là chuyện không thể đảo ngược được. Nhưng mà ——”
Tề Tễ nhạy bén nhận ra điều gì đó từ sự ngập ngừng của Bạch Trạch, ánh mắt nàng sáng lên, truy hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Bạch Trạch khoanh hai tay trước ngực, không nhanh không chậm nói: “Ngăn không bằng khơi thông.”
Trong khoảng thời gian ở nhân gian này, nàng đã nhiều lần thấy đạo đình xử lý Sơn Hải kẽ nứt, đều dùng pháp đàn để phong ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận