Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính
Chương 175
“Ta quên mất rằng nhân gian bây giờ đã hoàn toàn khác biệt so với thời Cơ Hiên Viên cai trị, mấy ngàn năm trôi qua, không trải qua mưa gió, có lẽ sẽ chỉ càng thêm yếu đuối đi, thậm chí ngay cả cốt khí cũng đều biến mất.” Chúc Cửu Âm lại nói, hắn rất tùy ý phất phất tay, dường như muốn tiễn những vị khách bị hắn tự dưng mời tới. Khương Di Quang ngược lại lại từ trong giọng nói của hắn nghe ra sự bất mãn đối với việc nhân gian và Sơn Hải bị chia cắt, đứng từ góc nhìn của thần linh mà xem, những cái đó đều là sự giãy dụa không cần thiết. Sâu kiến chỉ có dưới sự che chở của thần linh mới có thể sinh tồn tốt hơn. Nhân gian hiện tại...... Thôi được, xét về phương diện lực lượng siêu phàm, thật sự là không có gì đáng kể, hành vi thế gia cấu kết với ngoại địch càng khiến người ta bật cười. Vào lúc Khương Di Quang đang giữ im lặng, Phó Quyến đột nhiên đưa ra một vấn đề: “Nến Âm còn ở bên trong Sơn Hải giới không?” Hai chữ này hiển nhiên là cấm kỵ của thần núi Chung, khi chúng vừa được nói ra, trong sơn động Âm Dương nghịch chuyển, Cửu U nhật nguyệt mất đi trật tự. Mặc dù không thấy rõ thần sắc của Chúc Cửu Âm, nhưng cách một tầng mây mù cũng có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc ẩn chứa mấy phần tức giận của hắn. “Không còn.” Chúc Cửu Âm lạnh lùng phun ra hai chữ này. Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của muội muội, nhưng hắn không cho rằng muội muội sẽ cứ thế biến mất. Hắn vốn nghĩ đến là “Về với bụi đất”, nhưng khe biển lớn Về Với Bụi Đất kia sau cơn bạo động đã trở thành nơi mà ngay cả Thần Minh cũng không thể tới gần. Bản thân hắn vốn đang ở trong trạng thái không ổn định, hắn sẽ không để mặc chính mình tiến vào nơi Âm Dương mất cân bằng. Khương Di Quang không nghe được tin tức nào liên quan đến “ngoại vực” từ miệng Chúc Cửu Âm. Trong nhất thời có chút mờ mịt, rốt cuộc là Hiên Viên Đế giấu tin tức quá kỹ, hay thật ra căn bản không có thần tính ngoại vực nào xâm nhập? “Các ngươi nhận Huyền Nữ kiếm, được lửa sát của Nữ Bạt, đã có nhân quả với Côn Lôn. Coi như kiếm này bây giờ không rơi xuống đầu bọn Đào Ngột, thì sau này cũng sẽ rơi xuống.” Chúc Cửu Âm lại lạnh như băng mở miệng, giọng điệu xen lẫn mấy phần đùa cợt, “Nhân gian, kiếp nạn khó tránh.”
Khương Di Quang nhíu mày.
Khương Di Quang nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận