Tôi Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Nữ Chính

Chương 136

Khương Di Quang cười nói: “Nếu như ở nhân gian, Phó Quyến không thể rơi xuống nước lần nữa, ngươi nói xem...... Chính ngươi biết bơi, cứu cái gì mà cứu? Còn nếu là về mặt siêu phàm, các ngươi cùng rơi xuống nước...... Ừm, vớt Phó Quyến lên, như vậy tỷ lệ ngươi được cứu sống sẽ lớn hơn. Ta lựa chọn như vậy, thật ra đều là nghĩ cho ngươi.”
“Ta miễn cưỡng bị ngươi thuyết phục.” Lục Yểu Điệu nói, nàng đưa ngón tay ra, điểm nhẹ vào hư không hướng vị trí trái tim của Khương Di Quang, “Thật ra muốn phân rõ lòng mình rất đơn giản mà, ngươi tự hỏi lòng mình xem, ngươi có muốn ở bên cạnh Phó Quyến không?”
Khương Di Quang nhíu mày trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Không muốn lắm.”
Lục Yểu Điệu: “Vậy ngươi có muốn nhìn thấy nàng ở bên cạnh người khác không?”
Trước mặt Lục Yểu Điệu, Khương Di Quang không muốn che giấu lòng mình, thành thật nói: “Hoàn toàn không muốn.”
Vương Huyền Minh? Hay là những người khác? Vừa nghĩ đến bên cạnh Phó Quyến có một người thân cận, nàng tuy sẽ không còn bị những cảm xúc khó hiểu làm choáng váng đầu óc nữa, nhưng hai chữ “vui vẻ” rõ ràng đã rời xa nàng. Lục Yểu Điệu trợn to hai mắt nhìn: “...... Khương Khương, ngươi vẫn là một kẻ tra nữ mà!”
Khương Di Quang cười ha hả: “Phán đoán của ngươi có vấn đề.”
Khi ánh mắt không phục của Lục Yểu Điệu liếc tới, Khương Di Quang thong dong cười một tiếng, “Chuyện ở Nam Sơn, nghe nói học tỷ có bạn gái, ngươi cũng đâu có phản ứng gì.”
Nụ cười của Lục Yểu Điệu cứng đờ, chợt giảo biện: “Ta không phải đã oán trách vài câu sao?”
Khương Di Quang cười khẽ nói: “Sự oán trách của ngươi, ai nhìn cũng sẽ có thôi.”
Nhìn Lục Yểu Điệu á khẩu không trả lời được, Khương Di Quang giơ lên thủ thế “Thắng lợi”, nàng nói, “Chuyện đó không quan trọng. Yểu điệu, sau này chúng ta có lẽ sẽ rất ít gặp mặt.”
Lục Yểu Điệu nghe vậy không còn tâm tư vui đùa ầm ĩ, thần sắc nghiêm nghị, mày nhíu chặt lại: “Hửm?”
Khương Di Quang xúc động thở dài: “Ta vốn tưởng giải quyết xong chuyện kia, ta lại có thể khôi phục cuộc sống cá muối vui chơi giải trí, rong chơi khắp nơi, nhưng mà thân bất do kỷ a.”
Lục Yểu Điệu nghe hiểu, nàng trừng mắt hỏi: “Muốn tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường kia sao?”
Khương Di Quang mạnh mẽ gật đầu, một chữ “Phải” nói ra đầy khí phách. “Là một người bạn, ta ủng hộ ngươi, ngươi nhất định sẽ mọi việc đều thuận lợi.” Lục Yểu Điệu giơ chén trà lên, “Ừm, còn có câu nhất định phải nói, cẩu thả phú quý, chớ quên nhau.”
Khương Di Quang thu lại nụ cười, giọng của nàng dần dần hạ thấp: “Nếu ta không về được, ngươi nhất định phải nhớ đến thăm ta.”
Đợi đến khi tên của một người biến mất khỏi tâm trí người cuối cùng còn nhớ đến nàng, vậy thì nàng trên thế gian này liền hoàn toàn không còn dấu vết, giống như “nguyên thân” dưới sự khống chế của vận mệnh ban đầu. Cảm xúc đến nhanh mà tan cũng nhanh, nàng giơ ly lên cụng với Lục Yểu Điệu, bật cười lớn nói: “Đương nhiên, ta chắc chắn không thể chết được, tiền kỳ tầm thường vô vi, bị người chế giễu trách cứ, về sau một ngày phấn khởi, như Đại Bằng cùng gió phù diêu mà lên, đây chẳng phải là kịch bản nhân vật chính vững như bàn thạch sao?”
“Theo như tiểu thuyết phát triển, Phó Quyến càng giống hơn.” Lục Yểu Điệu lẩm bẩm một tiếng, lại nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên, Khương Khương ngươi cũng là nhân vật chính, mỗi người đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị, đều là nhân vật thứ nhất trong kịch bản cuộc đời mình.”
Khương Di Quang cười nhẹ nhàng, trong lúc mơ hồ, nàng dường như nghe thấy một tiếng vang nhỏ xíu, phảng phất như một loại gông cùm xiềng xích vô hình nào đó đã nới lỏng ra. -
Bên trong long mạch. Gió nhẹ nhàng thổi lay những hào quang linh tính trong long mạch, kim quang lấp lánh phảng phất như quần tinh lưu động, chói mắt mà rực rỡ. Khương Lý khoanh chân ngồi trong long mạch, cong ngón tay gõ gõ lên Hà Đồ Lạc Thư, hỏi: “Có phải gông cùm xiềng xích cuối cùng của vận mệnh đã biến mất rồi không?”
Hà Đồ Lạc Thư nói: “Đúng vậy, tương tự với hình thức lấy miệng phong, có người đã khẳng định nàng, phá vỡ vết tích vận mệnh áp đặt sau cùng đó.”
Người là linh của vạn vật, tinh quái tu hành gặp phải bình cảnh sau đó, liền sẽ đến tìm người lấy phong, nếu nhận được trả lời khẳng định thì tu hành thuận lợi, ngược lại thì thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận