Phổ la chi chủ

Chương 91: Du tu

Đêm đến, ngõ Vĩ Ba chủ yếu không còn người đi đường, Tần Tiểu Bàn có thể có được một miếng ăn đầu tiên của hôm nay không, hoàn toàn phải xem phần thưởng của người đàn ông mặc mã quái.
Người đàn ông mặc mã quái đang ăn một chén mì thịt dê, trong nước mì phân nửa là nước thịt, phân nửa là mỡ dê, trong mỡ dê đầy ớt đỏ tươi, cay đến mức khiến người đàn ông mặc mã quái chảy mồ hôi ròng ròng.
Hương vị của thịt dê và ớt bay vào trong mũi của Tiểu Bàn, gặm nhấm chút tôn nghiêm cuối cùng của cậu.
“Cúi lạy tao, chỉ cần mày cúi lạy, tao sẽ cho mày húp một ngụm nước.”
Người đàn ông mặc mã quái bưng nước mì đến trước mặt Tần Tiểu Bàn.
Cúi lạy là điều không thể.
Người đàn ông mặc mã quái nhấp một ngụm nước mì nóng hổi:
“Mày đã quỳ ở đây một ngày rồi, còn sợ cúi lạy sao?”
Quỳ ở đây, là bởi vì Tiểu Bàn đã trúng pháp thuật, nửa thân dưới đã bất động, nửa thân trên cũng chỉ có một phần khớp xương có thể hoạt động, nếu không phải cậu vẫn còn lại một hơi thở, cũng phải liều với người đàn ông mặc mã quái này đến cùng.
Người đàn ông mặc mã quái thở dài nói:
“Tao biết thực tu bọn mày, một ngày không ăn gì, dạ dày sẽ bốc cháy, ngọn lửa liên tục thiêu đến họng, thiêu từng tấc từng tấc trong tim gan lá lách, cảm giác này, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.”
Khi nói, người đàn ông mặc mã quái lại nhấp một ngụm mì:
“Tao thật lòng thương hại mày, mày thành tâm thành ý cúi lạy tao, tao lập tức cho mày húp ngụm nước, đảm bảo cho mày sống thêm một ngày.
Lạy đi, mau lạy.
Đừng tưởng rằng mày muốn chết là hôm nay tao có thể cho mày chết, mày không uống ngụm nước này, tao cũng phải cho mày ăn chút thứ khác.
Nhìn thấy nhà vệ sinh bên kia chưa? Lát nữa tao vét cho mày một chén, mày không ăn, tao cũng nhét xuống bụng mày, thiếu gia nói rồi, ít nhất phải để mày sống ba ngày.”
Tiểu Bàn nhắm mắt lại, người đàn ông mặc mã quái nói không sai, dạ dày cậu đang cháy, đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng của cậu.
Người đàn ông mặc mã quái thật sự sẽ đến nhà vệ sinh vét đồ cho cậu ăn, thằng chó đẻ này cái gì cũng làm ra được.
Nhưng Tiểu Bàn sẽ không cúi lạy gã.
Một người đàn ông đi qua ngõ, anh mặc âu phục màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ dạ màu đỏ, trong tay cầm một túi bánh quai chèo to, nhìn về hướng của Tiểu Bàn.
Anh lấy ra một cái bánh quai chèo, đưa đến trước mặt Tiểu Bàn:
“Cái này cho cậu ăn.”
Hương vị của bánh quai chèo khiến Tiểu Bàn mở to mắt, cậu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mắt.
Bởi vì ngược sáng, cậu không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, nhưng cảm thấy hình dáng của người đàn ông này có chút quen mắt.
Tiểu Bàn đưa tay ra lấy bánh quai chèo, người đàn ông mặc mã quái đột nhiên giơ tay lên, đánh bay bánh quai chèo.
Kết quả như vậy nằm trong dự đoán của Tiểu Bàn, cậu nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng người đàn ông âu phục màu đỏ rất là bất ngờ:
“Anh làm gì thế, tôi cho ăn xin một miếng ăn…”
“Ai cho mày cho nó ăn?”
Gã đàn ông mặc mã quái mỉm cười nhìn người đàn ông mặc âu phục, với nụ cười lưu manh đặc trưng trên khuôn mặt.
Người đàn ông mặc âu phục màu đỏ chớp chớp mắt, rất không hiểu, cũng rất sợ hãi:
“Làm sao vậy, cậu ấy là ăn xin, tôi cho chút đồ ăn, làm sao vậy?”
“Tao không muốn để mày cho, không được hả?”
Nụ cười của gã đàn ông mặc mã quái đã biến mất.
“Tôi, tôi cho cậu ấy một chút đồ ăn, đây, đồ ăn cho ăn xin ăn đây, tôi, tôi sai ở đâu, chúng ta phải nói lý lẽ chút chứ…”
Người đàn ông âu phục màu đỏ sợ đến mức không nói nên lời, rõ ràng rất sợ hãi, còn muốn nói thêm hai câu lý lẽ.
Gã đàn ông mặc mã quái ghét nhất loại người này.
“Dù mày biết nói lý lẽ, trên thế gian đâu có nhiều lý lẽ đến vậy? Mày dựa vào cái gì nói lý lẽ với tao? Tao đánh cho mày phọt cứt ra, rồi cho nó ăn, mày thấy đây có phải lý lẽ không?”
Gã đàn ông mặc mã quái từ từ đứng dậy, gã phải dạy dỗ người đàn ông âu phục này một trận tử tế.
Do mới vừa ngồi xổm dậy, đứng lên nửa chừng, trọng tâm vô cùng không ổn định, độ cao lại vừa hay thích hợp.
Vốn tưởng rằng phải chọc giận thêm mấy câu, gã đàn ông mặc mã quái mới chịu đứng lên, không ngờ gã lại phối hợp như vậy, hai câu nói đã đứng dậy.
Lý Bạn Phong một mực đợi thời cơ này, hắn giơ một chân lên, đá vào chén canh.
Nước mì nóng hổi, kể cả dầu ớt, tất cả đều úp lên mặt của gã đàn ông mặc mã quái.
Gã đàn ông mặc mã quái tưởng rằng mình đã gặp một người thích nói lý lẽ, lại vô cùng dễ bắt nạt.
Người như vậy, rất thích hợp trút giận.
Trước đó gã không có bất kỳ sự đề phòng nào, đến khi canh nóng hắt lên mặt, gã vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
“A!”
Canh nóng làm gã thét lên, dầu ớt dội vào mắt, gã đàn ông mặc mã quái đau đớn, nước mắt chảy đầm đìa.
Tuy rằng gặp phải đánh lén, nhưng gã đàn ông mặc mã quái không hoảng loạn, trên người gã lập tức tỏa ra một lớp dầu mỡ.
Nhưng đôi mắt vẫn cứ bị ớt làm cho cay xè, gã đàn ông mặc mã quái đau nhe răng trợn mắt, Lý Bạn Phong cũng cảm thấy lo lắng.
Phải làm sao đây?
Ớt vào mắt không thể dụi, gần đây còn không có nước cho gã rửa, lẽ nào cứ nhìn gã chịu đau đớn như vậy sao?
Lý Bạn Phong rút liềm từ ống tay áo, bước đến móc mắt trái của gã đàn ông mặc mã quái ra, an ủi một câu:
“Lần này không còn đau nữa nhỉ?”
Mắt đã móc ra rồi, Lý Bạn Phong cảm thấy có lẽ gã sẽ không đau nữa.
Gã đàn ông mặc mã quái là tu giả tầng một, thân thể và khí phách rất tốt, chưa ngất đi.
Gã dùng một con mắt còn lại nhìn Lý Bạn Phong, không hiểu tại sao Lý Bạn Phong lại biết nhược điểm của gã.
Lưỡi liềm cắt chỗ khác không có tác dụng, lớp dầu mỡ này trên người gã vô cùng trơn, dao bình thường chém vào, sẽ trực tiếp trượt đi, ngay cả một vết trầy xước cũng không để lại.
Trên người Bóng Đèn của Cục Ám Tinh cũng trào ra dầu mỡ như vậy, lúc đó y cũng từng dùng kỹ pháp này để đề phòng Lý Bạn Phong.
Loại người này gọi là du tu, dựa vào kỹ pháp Du Hoạt để khắc chế kẻ địch.
Giải thích: Du hoạt nghĩa là dầu trơn. Hết giải thích.
Toàn thân gã đều có thể tiết ra dầu, chỉ có mắt là tiết ra dầu rất chậm, hơn nữa còn bị tổn thương do ớt, thuật pháp sử dụng mất đi linh nghiệm, để Lý Bạn Phong một liềm móc được mắt trái.
Lý Bạn Phong lại đến móc mắt phải của gã, gã đàn ông mặc mã quái dùng cánh tay ngăn cản, lưỡi liềm cắt cánh tay, thuận thế trượt đi quả nhiên không để lại vết thương.
Vũ khí không có hiệu quả, dùng quyền cước đánh?
Quyền cước càng vô dụng, khắp người du tu chỗ nào cũng trơn trượt.
Đây chính là điểm khó chơi của du tu, người lần đầu tiên nhìn thấy du tu, hoàn toàn không tìm được thủ đoạn tấn công.
Nhưng bản thân du tu tấn công như thế nào?
Trên tay gã đều là dầu, đánh người không phải cũng trơn trượt sao? Bản thân gã không phải cũng không cầm được dao sao?
Dầu của du tu có thể thu phóng tùy ý, gã đàn ông mặc mã quái thu dầu của tay phải, đẩy dao ra, cắt về phía trán của Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong sớm đã đề phòng, ung dung né tránh.
Nhân lúc Lý Bạn Phong né tránh, gã đàn ông mặc mã quái lập tức bỏ chạy.
Mất đi một con mắt, đây là trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Đế giày gã sinh ra dầu, lao về phía trước giống như trượt băng.
Lý Bạn Phong cất bước đuổi theo phía sau.
Trong lòng gã đàn ông mặc mã quái lo lắng, ý thức được Lý Bạn Phong có thể là lữ tu.
Gặp phải lữ tu, không thể cứng đối cứng, phải chờ thời cơ đánh lén.
Lý Bạn Phong rất nhanh đã đuổi đến bên cạnh, cũng không đánh, chạy cùng với gã, không cho gã cơ hội đánh lén.
Gã đàn ông mặc mã quái luống cuống, vội vàng đổi sáo lộ, vừa chạy vừa thương lượng với Lý Bạn Phong:
“Sóng vai, anh trượt đường nào? Tôi là chi quải của tiệm thuốc Cảnh gia. Tiệm thuốc Cảnh gia có lai lịch gì, tốt nhất anh nên nghe ngóng xem.
Nếu đã đến Dược Vương Câu, chúng ta trời đục không gặp, trời trong gặp, gặm ăn lò, lại đụng mâm, anh thấy được không?”
Giải thích: sóng vai là từ lóng trong truyện, nghĩa là anh bạn. Chi quải nghĩa là hộ vệ. Hết giải thích.
Ý của gã chính là buổi tối chúng ta không đánh nữa, ban ngày ngày mai gặp nhau ở tiệm cơm, gã mời ăn cơm, hóa giải chuyện này.
Đây đơn thuần chỉ là kế hoãn binh, Lý Bạn Phong đã lấy đi một con mắt của gã, mối căm thù lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng hóa giải.
Nhưng nếu Lý Bạn Phong đã đến cứu người, gã đàn ông mặc mã quái cho rằng hắn sẽ không hạ tử thủ, trước hết phải dùng lời ngon tiếng ngọt, tránh qua kiếp nạn này, ngày sau sẽ tìm hắn để trả thù cũng không muộn.
“Sóng vai, được hay không, cho một thoại!”
Gã đàn ông mặc mã quái đợi Lý Bạn Phong trả lời.
Lý Bạn Phong đáp lại một câu:
“Tôi nghe không hiểu.”
Gã đàn ông mặc mã quái suýt nữa trượt ngã.
“Anh không phải là người trên đường?”
“Anh nói đường gì?”
Lý Bạn Phong sững sờ.
“Tôi nói với anh như này nhé, tôi là người của tiệm thuốc Cảnh gia, chưởng quỹ của chúng tôi là người của Giang Tương Bang, nếu anh muốn kết thù với chúng tôi, tốt nhất nên nghĩ kỹ lại.
Nếu không anh mang tên mập đó đi, chuyện tối nay thì bỏ đi, anh thấy chuyện này có thương lượng không?”
Lý Bạn Phong gật đầu nói:
“Có thương lượng, anh thấy chúng ta đứng thương lượng, hay là chạy thương lượng?”
Gã đàn ông mặc mã quái cạn lời, Lý Bạn Phong đang muốn dây dưa tiếp!
Cho dù đứng hay là chạy, chỉ cần dây dưa tiếp, đều không phải việc gã có thể chấp nhận.
Ý thật sự của gã là, chuyện dừng ở đây, để Lý Bạn Phong đừng đuổi theo nữa.
Gã trượt trên đất về phía trước, trông như thể tiết kiệm sức lực hơn Lý Bạn Phong, nhưng muốn duy trì trạng thái khắp người là dầu, thực tế tiêu hao thể lực vô cùng lớn.
Dựa vào tu vi hiện tại của gã đàn ông mặc mã quái, nhiều nhất chỉ duy trì được hơn năm phút, gã sắp đến giới hạn rồi.
Mà sức bền của lữ tu rất tốt, giới hạn của Lý Bạn Phong còn xa.
Cho dù đứng hay là chạy, qua đôi ba phút nữa, thể lực của gã đàn ông mặc mã quái kiệt quệ, trên người chắc chắn không còn dầu nữa.
Du tu hết dầu, trước mặt lữ tu chỉ có thể chờ chết.
Để tiết kiệm thể lực, gã đàn ông mặc mã quái lén lút thu dầu mỡ trên người lại, chỉ để lại một lớp ở đế giày.
Dưới tình hình này, gã có thể chống đỡ hơn nửa tiếng, đủ để chạy về tiệm thuốc.
Đến tiệm thuốc, nhiều người giúp đỡ, chắc chắn có thể đối phó với Lý Bạn Phong.
Sau khi thu lại dầu mỡ, vẻ bóng loáng trên người gã sẽ biến mất, nước da sẽ xỉn lại một chút.
Vốn tưởng rằng Lý Bạn Phong sẽ không để ý chút thay đổi này.
Không ngờ Lý Bạn Phong vẫn để ý thật.
Hắn luôn nhìn chằm chằm vẻ bóng loáng trên mặt gã đàn ông mặc mã quái, nhưng thấy nước da xỉn đi, lập tức một liềm móc vào quai hàm của gã.
“A!”
Gã đàn ông mặc mã quái kêu thảm một tiếng, vội vàng điều động dầu mỡ, trượt mũi dao từ gò má ra.
Tiểu tử này sao lại như vậy?
Hắn rất hiểu về du tu!
Trên mặt bị Lý Bạn Phong đâm một lỗ, đau nhói không thể chịu nổi, còn dội đầy miệng gió lạnh.
Gã đàn ông mặc mã quái khổ không tả xiết, chuyện khổ hơn còn ở phía sau.
Phía trước là con đường duy nhất về tiệm thuốc, một đường thẳng, dài hơn ba dặm, ngay cả lối rẽ cũng không có.
Tình huống đường đi này không thể thoát khỏi Lý Bạn Phong, nhưng không đi con đường này cũng không được, dầu mỡ trên người gã càng lúc càng ít, gã sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Nhìn Lý Bạn Phong giơ liềm chém tới, gã đàn ông mặc mã quái thu bước chân lại, chuẩn bị liều mạng với Lý Bạn Phong.
“Tiểu tạp chủng, mày muốn chết như vậy, hôm nay ông nội tác thành cho mày!”
Nói xong, gã thu lại sạch sẽ toàn bộ dầu mỡ khắp người, rút một con dao bầu từ thắt lưng ra.
“Nào, chúng ta đừng giở trò sau lưng nữa, cứng rắn lên!”
Gã đàn ông mặc mã quái muốn cứng đối cứng với Lý Bạn Phong.
Chiến thuật này có vẻ như rất không hợp lý.
Không có dầu mỡ bảo vệ, du tu cận chiến không thể nào là đối thủ của lữ tu.
Chiến thuật này của gã sẽ có tác dụng gì?
Lý Bạn Phong giơ liềm lên, quát to một tiếng:
“Đến đi, cứng rắn lên.”
Nói xong, Lý Bạn Phong lao tới.
Lòng bàn chân gã đàn ông mặc mã quái đột nhiên sinh ra dầu, quay tròn rất nhanh tại chỗ.
Gã quay như vậy, trên người giấu hơn một trăm cái toa phiêu, bắn ra giống như viên đạn.
Giải thích: toa phiêu là phần đầu của cây giáo, cây thương và không có gắn cán gỗ. Hết giải thích.
Đây là tuyệt kỹ bảo mệnh của gã đàn ông mặc mã quái.
Trong tuyệt cảnh, trước tiên gã thu lại dầu mỡ, làm ra dáng vẻ liều mạng, dụ dỗ đối phương bước đến cận chiến.
Đợi đối phương thật sự gần mình rồi, gã sẽ nhanh chóng tiết dầu mỡ ra, thông qua xoay tròn tốc độ cao, bắn ra toa phiêu khắp người.
Đừng thấy chiêu này nghe có vẻ không cao siêu lắm, nhưng gã đã từng giết không ít cao thủ trong thực chiến.
Trong cuộc chiến sinh tử, ai có thể nhìn xa như vậy, cơ hội chỉ trong nháy mắt, đâu thể nghĩ rõ ràng như vậy.
Nhưng Lý Bạn Phong nghĩ rất rõ ràng.
Diễn xuất của gã đàn ông mặc mã quái rất rốt, gã nói muốn liều mạng với Lý Bạn Phong.
Diễn xuất của Lý Bạn Phong tốt hơn, hắn xông lên muốn liều mạng với gã, nhưng chạy được hai bước, nhanh chóng chuyển hướng, trốn vào góc tường nơi xa.
Leng keng leng keng!
Gã đàn ông mặc mã quái một hơi bắn sạch toa phiêu trên người.
Gã dừng lại, muốn tìm thi thể của Lý Bạn Phong, tìm rất lâu, nhưng không thấy bóng người.
Lý Bạn Phong đi đâu rồi?
Chẳng lẽ toa phiêu chưa thể giết hắn?
Gã đàn ông mặc mã quái hoảng sợ, vội vàng tiết dầu mỡ ra khắp người, chuẩn bị phòng ngự.
Tiểu tạp chủng này có lai lịch gì?
Sao hắn biết đề phòng sát chiêu của mình?
Không được, dầu mỡ không chống đỡ được nữa, phải nhanh chóng về tiệm thuốc!
Gã đàn ông mặc mã quái vừa định chạy trốn, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá, có người nghĩ được cách thay gã rồi.
Đây là con đường duy nhất về tiệm thuốc của gã.
Có người đã đợi gã ở đây rất lâu.
Dư Nam rít một hơi thuốc, nhả về phía gã đàn ông mặc mã quái.
Khói thuốc lượn lờ, bao quanh gã.
Khắp người gã là dầu, bốc cháy ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận