Phổ la chi chủ

Chương 144: Nói thật

Trong Tùy Thân Cư, máy hát phun ra hơi nước, nàng đang hạnh phúc đến nỗi hồn run lẩy bẩy.
Trên lầu hai của nhà gỗ, Lý Bạn Phong đang đau khổ cầm cây lau nhà ra sức lau chùi vết máu.
Vết máu này thực sự rất khó lau chùi, trong bốn người này thì tên đại ca kia là người hiểu chuyện nhất, không để lại vết máu, đúng là không uổng khi người như y có thể lên làm đại ca, rất biết giác ngộ.
Máu đã được lau chùi sạch sẽ, Lý Bạn Phong còn phải xử lý đôi giày da kia nữa.
Đôi giày da dính cứng ngắc trên sàn nhà, dùng dao cũng không thể nạy ra được, bó tay, Lý Bạn Phong chỉ có thể được cắt phần mũi giày, chừa lại hai cái đế giày rồi tìm chút đồ linh tinh để che đậy chúng.
Theo như lời Mã Ngũ nói, bùn sẽ khô sau khi phơi một ngày một đêm, chờ đến khi phơi xong hắn sẽ tiếp tục xử lý.
Vừa mới thu dọn mọi thứ ổn thỏa xong, Lý Bạn Phong chợt nghe thấy có người gọi cửa, đi xuống lầu, hắn nhận ra đó là ông chủ Ngụy.
"Ông tới đây làm gì? Cũng chưa tới hạn thu tiền nhà."
Ông chủ Ngụy nói:
"Chẳng phải tôi đã nói với các cậu rồi sao, hai người các cậu đến đây ở thì không cần phải đóng tiền thuê nhà cho tôi, tôi nghe thấy vừa rồi ở đây có tiếng nổ súng nên mới chạy tới nhìn thử xem các cậu có chuyện gì không."
Lý Bạn Phong lộ vẻ kinh ngạc nói:
"Ông cũng nghe thấy tiếng nổ súng? Nãy tôi đang ngủ thì bị đánh thức, còn tưởng là mình nằm mơ, là nhà ai có súng vậy?"
"Tôi tưởng là ở chỗ các cậu! Được rồi, hai cậu không có việc gì thì tôi cũng yên tâm, Mã công tử đâu?"
"Cát Khánh Ban, đang vui vẻ rồi."
"Không sao là tốt rồi, hẹn gặp lại."
Ông chủ Ngụy rời đi.
Lý Bạn Phong đứng ở cửa, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Ông chủ Ngụy một hồi.
Tiếng súng vang lên cách đây nửa tiếng.
Sao ông ta lại đến đây vào lúc này.

Mười phút sau, Mã Ngũ đã về:
"Anh Lý, sao rồi?"
Lý Bạn Phong bình thản đáp:
"Mọi chuyện đã được giải quyết."
"Mấy người kia đâu?"
"Đến chỗ khác rồi, hẳn là sẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn."
Lý Bạn Phong trả lời một cách tương đối mơ hồ.
"Anh Lý, anh có hỏi ai sai họ đến đây không?"
"Có hỏi, tên đầu lĩnh nói, đại tiểu thư Mã gia sai họ đến đây."
"Đại tỷ?"
Mã Ngũ mím môi:
"Tôi thực sự không ngờ lại là chị ta."
Lý Bạn Phong nói:
"Anh đừng hiểu lầm, vừa nãy tôi nói là tên đầu lĩnh kia khai ra rằng đại tiểu thư Mã gia đích thân phái họ đến, bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc là ai phái họ đến."
Mã Ngũ sững sờ:
"Anh Lý cho rằng hắn nói láo?"
"Tôi cũng không chắc, tôi không biết nhà hào môn các anh xử lý loại chuyện này như thế nào, nhưng tôi nghĩ dựa vào thân phận của mấy người này, căn bản không thể gặp được Đại tỷ của anh."
Lý Bạn Phong không tin những gì người đàn ông áo xám kia nói là sự thật, lúc đó, tất cả những lời người đàn ông áo xám nói ra đều để trì hoãn thời gian, về phần cái gọi là thù oán giữa đại tiểu thư Mã gia và Mã Ngũ, khả năng cao là do y nhất thời nói bừa.
Một khi Lý Bạn Phong đã nhắc nhở, Mã Ngũ cũng suy đoán ra thêm một tầng nghĩa nữa.
Y là người bôn ba khắp nơi khá nhiều, không vì bản thân là công tử nhà giàu mà tự cao tự đại, cũng thường xuyên tới lui với người trong giang hồ.
Nhưng Đại tỷ của y không phải là loại người này, cô ấy là tiểu thư khuê các đoan trang, sao có thể tự mình đi tìm gặp những tên giang hồ kia?
Mã Ngũ không thể suy đoán ra được chân tướng của sự việc, Lý Bạn Phong nhắc nhở:
"Anh nhớ kĩ lại một chút, anh đã từng gây thù chuốc oán với người nào?"
"Gây thù?"
Mã Ngũ cẩn thận suy nghĩ một hồi:
"Không tính những chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh, hình như giữa tôi và các anh chị em chưa từng có thâm cừu đại hận gì cả."
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Đừng chỉ nghĩ đến mỗi anh chị em của anh, họ chưa chắc đã muốn giết anh, anh vốn dĩ không được thừa kế gia nghiệp, giết anh cũng không có tác dụng gì."
Mã Ngũ xoa xoa trán, mạch suy nghĩ của y càng lúc càng rõ ràng.
Lý Bạn Phong nói không sai, chính y đã từng luôn nghi ngờ người trong nhà, có thể người nhà cũng thật sự không nhất thiết phải ép y đến chết tươi.
Mã Ngũ đã thảm tới mức này, nếu cứ tiếp tục chèn ép thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì đối với mấy người anh chị em của y.
"Anh nói tôi kết thù kết oán với người ngoài, hình như tôi cũng không có…"
Lý Bạn Phong cười khổ:
"Vậy chuyện này cũng không dễ giải quyết, tôi nghĩ anh có thể đi hỏi ông chủ Ngụy một chút, ông ta nghe được động tĩnh nhưng nửa tiếng sau mới tìm đến chỗ tôi.
Nơi ông ta ở cách chỗ này chưa tới hai phút đi bộ, chúng ta ở ngoài cửa hô hai tiếng, ông ta ở trong phòng cũng có thể nghe được.
Nếu thật sự quan tâm đến chúng ta, đáng lẽ ông ta phải tới từ lâu rồi, nếu như sợ phiền phức, ông ta dứt khoát không cần tới, hết lần này đến lần khác, ông ta cứ xuất hiện sau nửa tiếng, giống như là tới để hóng hớt."
Ánh mắt Mã Ngũ lóe lên, liên tục gật đầu:
"Anh Lý nói rất đúng, tôi đây phải đi tìm ông ta để hỏi cho rõ ràng."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Anh Mã, anh cứ vậy mà đi tìm ông ta, chỉ sợ không moi ra được cái gì đâu.
Ông chủ Ngụy là một người thông minh, chắc chắn bây giờ đã chuẩn bị tốt việc đề phòng, tuy nói thực lực của ông ta trong trận loạn chiến ngày hôm đó hơi gà, nhưng lại có thể sống sót qua trận đối bàn ở đất hoang, đoán chừng nhất định là có thủ đoạn khác, chuẩn bị không tốt, có khi anh còn gặp phải ám toán của ông ta."
Mã Ngũ biết những gì Lý Bạn Phong nói rất có lý, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được đối sách.
Lý Bạn Phong nhắc nhở một câu:
"Thả mồi, đi săn, là chuyện anh am hiểu nhất, về phần thả mồi gì, cái này phải xem thử ông chủ Ngụy muốn cái gì."
Mã Ngũ suy nghĩ một hồi, đã có biện pháp.

Đêm khuya, ông chủ Ngụy nắm chặt súng lục ổ quay, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế nằm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân loạng choạng, sau đó là một hồi tiếng đập cửa gấp gáp vang lên.
Ông chủ Ngụy đặt tay lên cò súng:
"Ai!"
Giọng của Mã Ngũ truyền đến:
"Là tôi, cứu tôi..."
Giọng của y rất yếu ớt, ông chủ Ngụy cầm theo súng lục, mở hé ra một khe cửa, nhưng lại thấy Mã Ngũ thương tích đầy mình đứng trước cửa, mắt thấy y sắp sửa ngã lăn ra đất.
Ông chủ Ngụy dùng một tay đỡ lấy Mã Ngũ, tiện tay cất súng lục vào, đỡ Mã Ngũ vào phòng ngủ:
"Ngũ công tử, đã xảy ra chuyện gì?"
Mã Ngũ thở dài:
"Tôi lại bị người ta tính kế, hai ngày qua vừa mới buôn bán kiếm được ít tiền lời, lại bị lột sạch sẽ."
Ông chủ Ngụy chép miệng thở dài:
"Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, có còn chừa cho người khác con đường sống không? Ông chủ đang sống cùng cậu đâu, để tôi đi gọi hắn sang đây."
Mã Ngũ lắc đầu:
"Trước hết ông đừng đi tìm hắn, chuyện này có điểm kỳ lạ."
"Kỳ lạ như thế nào?"
Hai gò má ông chủ Ngụy run lên, vô thức đặt tay lên khẩu súng.
Mã Ngũ thở dốc hai tiếng nói:
"Tôi vẫn luôn buồn bực về chuyện này, tại sao tôi vừa mới kiếm được chút tiền đã có người đến cướp?"
Ông chủ Ngụy trừng mắt:
"Ngũ công tử, ý cậu nói là người đang sống cùng với cậu kia đã bán đứng cậu?"
"Vốn dĩ tôi cũng không nghi ngờ hắn, tối nay tôi cùng hắn đến Cát Khanh Ban vui vẻ một chút, hắn nói mình cảm thấy không khỏe nên rời đi trước.
Lúc đi thì long tinh hổ mãnh, đến lúc vào đến Cát Khánh Ban thì lại không khỏe, ông nói xem, trong chuyện này có phải là bẫy hay không?"
Ông chủ Ngụy thở dài:
"Ngũ công tử, tôi nghĩ chuyện này cậu vẫn nên thận trọng một chút, anh bạn kia của cậu đã cưu mang trong lúc cậu gặp hoạn nạn, bản thân tôi làm việc cũng không thể không để ý lương tâm."
Mã Ngũ gật đầu:
"ân tình nên nhớ, tôi không quên, nhưng nếu hắn tính kế tôi, tôi cũng tuyệt đối không tha cho hắn, ông chủ Ngụy, ông có hàng không, cho tôi mượn một món, tôi trở về tra hỏi cho rõ ràng với hắn."
Ông chủ Ngụy khuyên nhủ Mã Ngũ:
"Đây đâu phải là cậu đi tra hỏi, đây rõ ràng là đi liều mạng, nếu hắn không có ý xấu, coi như một người tốt bị oan uổng vì cậu, nếu hắn có ác ý, cậu đi rồi thì còn mạng để trở về sao?
Như vậy đi Ngũ công tử, cậu cũng đừng kích động, tôi đi với cậu một chuyến, có lý thì chúng ta nói lý, có lẽ thì chúng ta nói lẽ, cậu có ân cứu mạng đối với tôi, nếu thật sự đến thời điểm liều mạng, tôi cũng không thể làm ngơ."
Mã Ngũ dẫn ông chủ Ngụy ra cửa, hùng hổ bước vào căn nhà gỗ của y và Lý Bạn Phong ở, đến khi vào phòng khách, Mã Ngũ quát to một tiếng:
"Ông chủ Ngụy đến rồi, chúng ta ba mặt một lời."
Lý Bạn Phong đi xuống cầu thang, gật đầu nói:
"Đúng vậy, phải ba mặt một lời."
Sắc mặt ông chủ Ngụy tái nhợt, nhận ra có gì đó không đúng.
Chân ông ta bị dính chặt, không thể nhúc nhích được.
Nhưng Mã Ngũ vẫn đi lại thoải mái như không.
Trên sàn nhà có bùn, Mã Ngũ mang ủng sắt.
Ông chủ Ngụy nhìn xung quanh Lý Bạn Phong và Mã Ngũ, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
"Hai cậu muốn làm gì?"
Lý Bạn Phong mỉm cười nói:
"Không làm gì cả, muốn mời ông chủ Ngụy uống chén trà, ngoài ra có vài chuyện muốn mời ông chủ Ngụy chỉ điểm vài câu."
"Có chuyện thì nói đàng hoàng, tại sao các người muốn ám toán tôi?"
Ông chủ Ngụy thò tay mò tới khẩu súng lục giắt bên hông.
Lý Bạn Phong chĩa súng về phía ông chủ Ngụy trước một bước:
"Phổ La Châu, súng lúc linh lúc không, ông có muốn cược một ván không?"
Ông chủ Ngụy không dám cử động nữa.
Bởi vì Lý Bạn Phong là trạch tu tầng hai nên luôn bị người khác xem nhẹ, hôm nay ông ta mới để ý đến tướng mạo của Lý Bạn Phong.
Bình thường, Lý Bạn Phong luôn đội mũ dạ, hơn nữa còn kéo vành mũ xuống rất thấp.
Hôm nay hắn không đội mũ.
Hình như ông ta đã từng nhìn thấy gương mặt của hắn ở đâu đó rồi thì phải.
Hình như ở trong một bức ảnh nào đó.
Trong lúc ông ta đang suy tư, Mã Ngũ lên tiếng:
"Ông chủ Ngụy, từ ngày đầu tiên tôi đến thôn Lam Dương, tôi đã thuê nhà ở chỗ ông đúng không?"
Ông chủ Ngụy gật đầu:
"Không sai, lúc đó cậu muốn một căn nhà, tôi thu cậu tám trăm đồng một tháng, trong căn nhà đó có hai gian phòng, giá này cũng không tính là đắt.
Sau này cậu không trả tiền thuê nhà, tôi đã đuổi cậu ra ngoài, Mã công tử, việc này tôi phải nói rõ ràng, cậu không thể trách tôi không trượng nghĩa, chuyện làm ăn cho thuê nhà là kế sinh nhai mưu sống của tôi, cậu không thể trách tôi được."
Mã Ngũ lắc đầu:
"Tôi không trách ông, nhưng có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra, ngày đầu tiên tôi dọn vào nhà của ông, đưa cho ông tiền thuê nhà một tháng, hai ngày sau tôi lập tức bị cướp, sau khi tôi bị cướp, ông còn đặc biệt đến gặp tôi, còn đưa cho tôi một ít Kim Sang Dược, có chuyện này không?"
Ông chủ Ngụy gật đầu:
"Có chứ, cậu là khách thuê nhà, tôi là chủ nhà, chút tình nghĩa này chúng ta vẫn nên có!"
Mã Ngũ gật đầu:
"Sau một tháng, tôi đưa tiền nhà, không quá ba ngày tôi lại bị cướp, có chuyện này không?"
Ông chủ Ngụy cau mày nói:
"Cái này cũng đâu phải tôi cướp của cậu, sao cậu lại tính lên đầu tôi? Hơn nữa, mấy hôm trước cậu bị cướp, lẽ nào chỉ gặp tôi mà không gặp người khác?"
Thật sự bị ông chủ Ngụy nói trúng rồi, trước lúc bị cướp, Mã Ngũ gặp qua rất nhiều người, nếu Lý Bạn Phong không nhắc nhở một câu, y thực sự không hề nghi ngờ đến ông chủ Ngụy.
Nhưng bây giờ nghi ngờ đến, có một số sự trùng hợp liên kết với nhau.
"Sau tháng thứ hai, tôi không trả được tiền nhà, ông đuổi tôi ra ngoài, tôi đi nhặt ve chai dưới gầm cầu, kiếm được chưa đến một trăm đồng, miễn cưỡng đủ một phần cơm.
Ngày đó tôi gặp ông ở quán mì, tán gẫu với ông vài câu, bởi vì không có chỗ ở nên tôi bị ông nói móc, lúc đó tôi còn nói, tháng sau tôi sẽ còn thuê nhà ở chỗ ông, kết quả không quá vài ngày tôi lại bị cướp, tiền ăn cũng bị mất, chuyện này giải thích như thế nào?"
Ông chủ Ngụy lắc đầu thở dài:
"Ngũ công tử, đây là trùng hợp, có lẽ mệnh số chúng ta tương khắc, gặp phải tôi, cậu lập tức xui xẻo, nhưng đây có phải là lỗi của tôi đâu?
Mỗi lần cậu đến Tống gia xuất hàng, gặp người của Tống gia, cũng kiếm được không ít tiền lời, sau khi kiếm được tiền thì bị cướp, sao cậu không nghi ngờ người của Tống gia?"
Những lời này thật sự đã khiến Mã Ngũ cứng họng.
Lý Bạn Phong ở bên cạnh nói:
"Ông còn biết chuyện hắn đến Tống gia xuất hàng?"
Ông chủ Ngụy nói:
"Đây là quy củ của thôn Lam Dương, đến tân địa đi săn, đều phải xuất hàng cho Tống gia."
Lý Bạn Phong lại hỏi:
"Ông còn biết chuyện hắn đến tân địa đi săn?"
Ông chủ Ngụy đáp:
"Ở thôn Lam Dương, ngoài tân địa ra thì làm gì còn nơi nào khác để tìm kế sinh nhai, nếu không thì dựa vào cái gì để kiếm tiền?"
Tất cả lời giải thích đã được ông chủ Ngụy xâu chuỗi lại.
Nhưng trái tim của ông ta đã sắp nhảy lên tới cuống họng.
Lý Bạn Phong nghe vậy, nói với Mã Ngũ:
"Những gì ông ta nói rất có lý."
Mã Ngũ đáp:
"Đúng là rất có lý, chúng ta nên xử lý ông ta như thế nào?"
Lý Bạn Phong mỉm cười:
"Nếu đã nói có lý như thế, cứ giết luôn cho rồi."
Mã Ngũ ngẩn người, còn ông chủ Ngụy trợn tròn hai mắt nói:
"Tôi đã nói rõ mọi chuyện, các người còn muốn giết tôi?"
Lý Bạn Phong nói với vẻ mặt kinh ngạc:
"Nói rõ mọi chuyện thì sẽ không được giết người sao? Đây là đạo lý gì vậy?"
"Đây, đây là lẽ phải!"
Ông chủ Ngụy nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Mã Ngũ cũng cảm thấy Lý Bạn Phong không được bình thường.
Nhưng Lý Bạn Phong lại cảm thấy mình rất bình thường.
"Ông chủ Ngụy, lúc trước Mã Ngũ thuê nhà của ông, tiền đã bị người ta cướp nên không thể trả tiền thuê nhà, chuyện này hắn có nói rõ với ông không?"
Ông chủ Ngụy gật đầu:
"Có nói rõ."
Lý Bạn Phong nói tiếp:
"Vậy nếu hắn đã nói rõ, vì sao ông còn không cho hắn thuê nhà?"
Ông chủ Ngụy trừng lên mắt nói:
"Tôi vừa mới nói xong, tôi cho thuê nhà là vì kiếm tiền, cậu ta không có tiền, dựa vào đâu mà tôi phải cho cậu ta thuê?"
"Đúng rồi, đây mới là đạo lý, tôi mời ông tới là tìm ông để tra hỏi, mấy lời ông nói chẳng có tác dụng gì cả, dựa vào đâu mà tôi không được giết ông?"
Lý Bạn Phong gạt búa của súng lục ổ quay xuống.
"Chẳng cần quan tâm ông nói có lý hay không, cũng chẳng quan tâm có rõ ràng hay không, những gì ông nói không có giá trị đối với chúng tôi, nó cũng giống như thuê nhà mà không trả tiền thuê nhà, chỉ giảng đạo lý cũng không đổi được cho ông một cái mạng."
Ông chủ Ngụy luống cuống, ông ta nhận ra Lý Bạn Phong không hề điên.
"Hai ông chủ, cái này, cái này, không thể hỏi tôi, cậu ta, cậu ta, phải hỏi đại tiểu thư Mã gia."
Đã đến lúc Ông chủ Ngụy nên thay đổi lý do thoái thác.
"Ý ông đang nói đến Đại tỷ của tôi?"
Mã Ngũ nhìn Lý Bạn Phong, cái này giống hệt lý do thoái thác của gã đàn ông áo xám.
Nếu lý do thoái thác giống nhau như vậy thì những gì gã đàn ông áo xám kia nói là thật sao?
Lý Bạn Phong trực tiếp nổ súng.
Cành cạch!
Súng này không nổ, vận khí của Ông chủ Ngụy thật tốt.
Xè!
Ông chủ Ngụy sợ đến mức tè ra quần.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Tôi nói, tôi nói, không phải đại tiểu thư Mã gia mà là Tứ công tử!"
Mã Ngũ cả kinh.
Là Tứ ca của mình?
Sao mình lại bỏ qua Tứ ca cơ chứ…
Trong gia tộc, Tứ ca luôn không được coi trọng.
Mã Ngũ xoa xoa trán, chuyện gì y cũng có thể nhìn thấu, duy nhất chỉ có chuyện trong nhà là y nhìn không thấu.
Cành cạch!
Lý Bạn Phong lại nả thêm một phát súng.
Quả thật là vận khí của chủ Ngụy không tồi, súng này vẫn chưa nổ.
Ông ta “rầm” một tiếng quỳ xuống đất, hai đầu gối đều dính xuống sàn nhà.
"Hai vị lão gia, tôi sẽ nói thật, tôi sẽ nói thật, chính Dương Nham Tranh đã bảo tôi hỏi thăm tin tức của cậu!"
Mã Ngũ sững sờ:
"Dương Nham Tranh là ai?"
Lý Bạn Phong mỉm cười.
Mã Ngũ hỏi:
"Anh biết Dương Nham Tranh?"
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Không biết, nhưng câu này nghe như là nói thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận