Phổ la chi chủ

Chương 141: Cửa ải của hoan tu tầng một

Đương nhiên không thể tìm Tống gia để xuất hàng, Mã Ngũ tự có con đường riêng cho mình.
Lý Bạn Phong đi theo Mã Ngũ đến cửa thôn, sắc trời đã nhá nhem tối, xe lu hơi nước đã tắt lửa, vài công nhân chuẩn bị tan ca.
Một tên công nhân trong số đó nhìn thấy Mã Ngũ, nhân lúc người khác không chú ý mới lặng lẽ đi đến.
“Ngũ công tử, ngài tìm tôi sao?”
Công nhân này tên là Tần Hải Xuyên, Mã Ngũ gọi cậu ta là Tiểu Xuyên Tử.
Mã Ngũ gật đầu, lấy ra một chiếc hộp gỗ bị khóa từ trong ngực rồi đưa cho Tiểu Xuyên Tử:
“Đưa thứ này cho chưởng quỹ của Ngự Phường Trai, làm xong sẽ thưởng cậu hai vạn.”
Lý Bạn Phong ở bên cạnh nói nhỏ:
“Đừng đợi đến khi hoàn thành, bây giờ đưa một vạn tiền cọc trước, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Mã Ngũ nghe thấy vậy, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng rồi lấy một vạn đưa Tiểu Xuyên.
Tiểu Xuyên rối rít cảm ơn, nhân lúc không ai để ý bèn nhận lấy chiếc hộp, sau đó nhanh chóng rời khỏi thôn.
Trên đường trở về, Mã Ngũ rất cảm kích đối với Lý Bạn Phong:
“Vừa nãy tôi cũng muốn đưa cho Tiểu Xuyên chút tiền cọc, chỉ tiếc là trong túi hết tiền.”
Lý Bạn Phong lại lấy ra hai vạn tiền mặt đưa cho Mã Ngũ:
“Cầm số tiền này để tu hành đi.”
Mã Ngũ đẩy lại cho Lý Bạn Phong:
“Chuyện này không được, tôi cầm tiền lương của anh, còn ăn đan dược của anh, cũng không thể tiếp tục tiêu tiền của anh nữa.”
“Không phải tặng mà là cho anh vay, ngày mai bổ sung vào giấy ghi nợ cho tôi, kiếm lời rồi chúng ta lại chia, không có tiền thì sao anh tìm cô nương được?”
Mã Ngũ nhận lấy tiền, mặt không giấu nổi vẻ vui sướng, nhỏ giọng nói:
“Vậy có thể tối nay tôi không về.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Chú ý đề phòng người của Tống gia và người nhà anh.”
Mã Ngũ nói:
“Chờ sau khi bán được hạt châu, trừ bớt phần bổng ngoại của người trung gian thì có thể kiếm khoảng hai trăm vạn, anh Lý đã có kế hoạch gì chưa?”
“Kế hoạch gì chứ? Tiếp tục kiếm tiền! Nhiêu đây có là bao?”
Mã Ngũ gật đầu, nói:
“Chúng ta cũng phải chuẩn bị trước cho chuyến làm ăn tiếp theo.”
“Những thứ khác thì dễ, cá thối thì tự anh tìm cách đi.”
Lý Bạn Phong quay đầu nhìn thoáng qua cửa thôn, hỏi:
“Người lái xe lu đó đáng tin không?”
Mã Ngũ gật đầu:
“Đáng tin chứ, con đường này vốn là do nhà tôi tu sửa, tôi và Tiểu Xuyên Tử rất thân.”
Lý Bạn Phong lại hỏi:
“Tôi mượn xe lu lái có được không?”
Mã Ngũ chớp mắt:
“Anh Lý à, cái này có hơi…”
“Lái chút thì sao chứ? Cũng chẳng hỏng được.”
Mã Ngũ cũng không biết có phải Lý Bạn Phong nói đùa hay không, tạm thời đồng ý:
“Vậy được rồi, đợi hôm khác tôi nói với bọn họ.”
Đến một ngã rẽ, Mã Ngũ chỉ vào con đường nhỏ phía Đông, nói:
“Anh Lý, phía trước là Cát Khánh Ban, nơi đó hơi kém một chút, nhưng lại có vài cô nương tốt, hay là chúng ta cùng đi?”
Lý Bạn Phong hơi cau mày:
“Tôi không phải là hoan tu, đi với anh làm gì?”
Mã Ngũ nhếch môi:
“Cũng không nhất thiết phải là hoan tu mới có thể đi.”
Lý Bạn Phong lại hỏi:
“Tôi là lữ tu, sao có thể mang theo cô nương người ta chạy khắp nơi được chứ?”
Mã Ngũ suy nghĩ một lúc lâu:
“Vậy không được…”
“Không thể chạy khắp nơi thì không thể tu hành, mà nếu không tu hành được thì cần cô nương làm gì chứ?”
Lý Bạn Phong quay người rời đi.
Mã Ngũ run rẩy trong gió một lúc.
Giống như chuyện này chẳng còn vui thú gì nữa.
Hắn nói đúng, đây đều là vì tu hành.

Nhà chính Lục gia, Lục Đông Lương nhìn Trác Dụ Linh với sắc mặt tái nhợt.
“Đã nhiều ngày tìm kiếm ở Dược Vương Câu như vậy rồi, rốt cuộc Lý Bạn Phong ở đâu? Tiểu Lan luôn miệng nói hoa sen đồng nằm trong tay Lý Bạn Phong, cả Dược Vương Câu đều bị lật tung lên, cuối cùng đã có ai thấy tên Lý Bạn Phong đó chưa?”
Trác Dụ Linh hơi cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh, nói:
“Em nghe Tiểu Lan nói, Lý Bạn Phong là kẻ rất có tâm cơ, có thể là hắn trốn quá kĩ, chúng ta cứ tìm thêm vài ngày…”
“Tâm cơ? Bây giờ hắn lại có tâm cơ, không phải em nói cái mạng của hắn còn rẻ rách hơn cả một con gián sao? Bây giờ lại nói với anh tâm cơ cái gì?”
Trác Dụ Linh khẽ cắn môi, nước mắt chảy xuôi:
“Lão gia, anh vốn không ưa gì hai mẹ con em, nên dù chúng ta có nói cái gì thì anh cũng chẳng tin.”
Lục Đông Lương khoác chiếc măng tô len màu vàng được đặt may riêng từ nước Anh, đứng dậy rời đi.
Khi mặc chiếc áo này, cũng đồng nghĩa với việc lão muốn thương lượng với một đại nhân vật nào đó.
Áp lực từ phía Hà gia càng ngày càng lớn.
Chuyện đoàn tàu 1160 chệch đường ray, ngoại châu vẫn đang chờ một lời giải thích.
Huyền Sinh Hồng Liên bặt vô âm tín, Lục Đông Lương lại đắc tội với Hà gia, nhưng rốt cuộc vẫn không thu hoạch được gì, hiện tại lão đang vô cùng hối hận vì đã tin tưởng Trác Dụ Linh và Lục Tiểu Lan.
“Nói chuyện nghiêm túc với nó, đừng có ở đây mà khóc trước mặt anh!”
Trác Dụ Linh càng tỏ ra thái độ như vậy chỉ càng khiến Lục Đông Lương cảm thấy khó chịu hơn.
Lục Đông Lương đi rồi, Trác Dụ Linh mới cau mày.
Da Boyens vẫn chưa tra ra được tin tức của Lý Bạn Phong.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tiểu Lan sẽ gặp nguy hiểm.
Trác Dụ Linh đến xem nơi Lục Tiểu Lan đang ở.
Dựa theo sự phân phó của Lục Đông Lương, không ai được phép thăm Lục Tiểu Lan.
Nhưng đại chi quải, hộ vệ trưởng phụ trách gác cổng Tả Vũ Cương không hề ngăn cản.
Tả Vũ Cương không phải là người quá cứng nhắc, dù sao Trác Dụ Linh vẫn là mẹ ruột của Lục Tiểu Lan, nên khi lão gia không có ở đây, hắn ta vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trác Dụ Linh đến bên cạnh Lục Tiểu Lan, nhìn thấy trên cổ tay Lục Tiểu Lan có mấy vết sẹo, lập tức thay đổi sắc mặt:
“Tiểu Lan, con muốn làm gì?”
Lục Tiểu Lan ngạc nhiên nói:
“Mẹ à, con không làm gì cả…”
Cơ thể Trác Dụ Linh khẽ run lên.
Đứa trẻ này thế mà lại xem thường mạng sống của mình.

Đêm khuya, Lục Đông Lương trở về nhà chính, không muốn ngủ ở chủ ngọa, chuyện thương lượng hôm nay rất không thuận lợi, lão không muốn nghe vợ cả lải nhải, cũng không muốn nghe Trác Dụ Linh kể khổ.
Chủ ngọa là phòng ngủ chính chỉ dành riêng cho gia chủ và chính thất.
Vốn định tìm bừa một căn phòng để nghỉ tạm qua đêm nay, sau khi đẩy cửa đi vào mới phát hiện Tiêu Diệp Từ đang đọc sách dưới đèn.
Nhìn thấy Lục Đông Lương đi vào, Tiêu Diệp Từ vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Lão gia, ngài tới rồi.”
Cô đang rất cố gắng để kiềm chế thói quen nói chuyện của mình.
Lục Đông Lương quên là trong gian phòng khách này có Tiêu Diệp Từ, vốn định rời đi ngay, nhưng cẩn thận quan sát Tiêu Diệp Từ một phen rồi lại kéo ghế ngồi xuống.
Tim Tiêu Diệp Từ lập tức nhảy lên tới cuống họng.
Lục Đông Lương hơi cau mày, hỏi:
“Cô nói mười ba năm trước, tôi và cô từng có một đêm ở cầu Diệp Tùng?”
Vấn đề này hỏi rất thẳng thắn.
Gương mặt Tiêu Diệp Từ lập tức đỏ lên:
“Lão gia, ngài, chắc là ngài không còn nhớ rõ…”
“Quả thật tôi không nhớ rõ.”
Lục Đông Lương trả lời vô cùng thẳng thừng, lão không phải là một người quá tinh tế, từ trước đến nay có hai chuyện luôn luôn không nhớ rõ, một là những phụ nữ từng ngủ cùng, hai là số tiền đã tiêu, cho dù là phụ nữ hay tiền, với lão mà nói đều đã quá nhiều.
Sau khi cả hai im lặng một hồi lâu, Lục Đông Lương đột nhiên hỏi:
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi, đã hai lăm chưa?”
“Đã, đã rồi…”
Tiêu Diệp Từ không cẩn thận để lộ ra thói quen khi nói chuyện của mình, cô ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh giọng điệu đáp:
“Năm nay tôi ba mươi hai tuổi rồi.”
“Ba mươi hai.”
Lục Đông Lương cười nhạo một tiếng:
“Mắt tôi đâu có mù, bộ quần áo này của cô có hơi già dặn, trang điểm cũng đứng tuổi, nhưng tôi có thể nhìn ra cùng lắm thì cô cũng chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi.
Tôi nhìn thấy con bé Xuân Oánh đó rồi, nó rất giống tôi, quả thực là hạt giống của tôi, nhưng năm nay nó đã mười hai, làm sao có thể là do cô sinh ra? Vậy năm đó cô mới bao nhiêu tuổi? Lục Đông Lương tôi không phải cầm thú, ngay cả một nha đầu choai choai cũng ra tay.”
“Lão gia, tôi thật sự là ba mươi hai rồi, lão gia, tôi không có lừa ngài, ngài thật sự đã quên tôi rồi.”
“Được, tôi tin cô, nếu cô đã đến nương tựa tôi thì tôi cho cô làm dì chín, qua vài hôm nữa, tôi sẽ bày ra vài mâm, làm chuyện này coi như cho cô một danh phận.”
“Tạ ơn lão gia.”
Tiêu Diệp Từ vội vàng hành lễ.
“Nếu đã là người của tôi, vậy đêm nay tôi ngủ ở đây.”
Nói xong, Lục Đông Lương cởi chiếc măng tô len màu vàng ra.
Mặt Tiêu Diệp Từ đỏ như quả hồng, cô biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng đến, cô không thể và cũng không nên từ chối, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến chuyện đáp ứng, miệng lại xổ ra một lí do thoái thác khác:
“Trong người tôi hôm nay hơi bất tiện, qua vài hôm nữa nhất định sẽ hầu hạ lão gia thật chu toàn.”
“Ha ha!”
Lục Đông Lương cười thành tiếng:
“Được, vậy thì qua vài hôm nữa.”
Lão cầm áo lên rồi rời đi.
Đừng nói Tiêu Diệp Từ không muốn, cho dù cô có đồng ý thì Lục Đông Lương cũng không thể ở qua đêm.
Bởi vì người phụ nữ này không phải là mẹ của Lục Xuân Oánh.
Lục Đông Lương vẫn không biết cô có mục đích gì khi đến Lục gia.
Nhưng Lục Đông Lương lại rất thích Lục Xuân Oánh.
Đợi sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, người phụ nữ tự nhận là Tiêu Diệp Từ này cũng nên biến mất.
Lục Đông Lương xuống lầu.
Trác Dụ Linh men theo bức tường, bò lên mái nhà.
Đây là tuyệt kĩ của nàng, tiếng động phát ra rất nhỏ, ngay cả lữ tu tầng chín như Lục Đông Lương cũng không thể phát hiện.
Nhưng nàng biết bản thân không phải đối thủ của Lục Đông Lương, nàng chỉ là thể tu tầng năm, Lục Đông Lương dư sức lấy mạng nàng trong nháy mắt.
Nàng treo ngược trên mái nhà, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Lục Đông Lương, trong ánh mắt ngập tràn oán hận.
Trong miệng nàng ngậm một con sâu to bằng ngón tay cái có màu xanh thẫm bóng lưỡng.
Mỗi một phần ác ý tỏa ra từ trên người nàng đều bị con sâu này nuốt chửng sạch sẽ.

Lý Bạn Phong và Mã Ngũ lại đến tân địa vài lần, hơn hai tháng kiếm được hơn bảy trăm vạn, cộng với khoảng tích góp trước đây nên Lý Bạn Phong không còn cách con số hai ngàn vạn quá xa nữa.
Nhưng toàn bộ số tiền này không phải của riêng Lý Bạn Phong, hắn dự định chia cho Mã Ngũ một nửa.
Hơn nữa, chỉ có tiền cũng không được, cần phải nghĩ cách để mua giấy thông hành.
Lý Bạn Phong hỏi Mã Ngũ, Mã Ngũ thở dài:
“Nếu là vài tháng trước thì việc làm giấy thông hành ra khỏi ngoại châu rất dễ dàng. Không cần đến hai ngàn vạn.
Ban ngày mời một bữa tại tiệm cơm Đông Trang, ban đêm thì đến Bách Lạc Môn lại mời một bữa rượu, gọi đến vài cô nương xinh đẹp, thêm vài đồng Đại Dương thì chuyện này xem như đã có thể giải quyết.
Nhưng bây giờ có nói những điều này cũng chẳng có tác dụng gì cả. Bây giờ có ném ra hai ngàn vạn thì đám người kia cũng chẳng đến gặp tôi.”
Lý Bạn Phong không hiểu:
“Cho tiền còn không gặp? Xem ra cho vẫn chưa đủ nhiều.”
“Đây không phải chuyện tiền bạc, mà là thân phận. Thân phận hiện tại giữa tôi và bọn họ đã quá chênh lệch, người ta cũng không thèm nhận tiền của tôi.”
“Tiền vẫn có thể kiếm lại, thân phận không phải cũng như vậy sao?”
Lý Bạn Phong lại lấy ra một vạn tiền mặt đưa cho Mã Ngũ:
“Nhanh chóng tu hành đi, nếu tôi nhớ không nhầm ngày thì hết hôm nay, anh có thể vượt qua cửa ải tầng một.”
Mã Ngũ gật đầu:
“Đều nhờ vào anh cả…”
Lý Bạn Phong liên tục lắc đầu, nói:
“Không phải nhờ vào tôi, mà là anh nhờ vào các cô nương ở Cát Khánh Ban, sau này còn phải nhờ vào bọn họ nhiều hơn.”
Mã Ngũ đang định đi tu hành, đột nhiên nhớ tới đống bùn đêm qua vẫn chưa xuất hàng.
Có hàng mới thì phải xuất, cố gắng làm sao để không chừa lại thứ gì trong nhà, đây chính là thủ đoạn đề phòng Tống gia của Mã Ngũ.
Bùn là dị loại đặc biệt có trong tân địa, sở dĩ gọi nó là dị loại bởi vì không cách nào để giải thích sự tồn tại của thứ này.
Có thể nói nó là bùn, cũng có thể nói nó là vật sống.
Hôm qua Mã Ngũ một mình vào tân địa, phát hiện nắm bùn này trong vũng lầy nên dùng lon sắt mang về.
Lý Bạn Phong nhìn nắm bùn có mùi hương kì lạ này, cau mày hỏi:
“Thứ này có tác dụng gì?”
“Anh Lý có điều không biết, thứ này có tác dụng rất lớn.”
Mã Ngũ nghiêm túc giải thích đặc tính của bùn.
Thoạt nhìn nó chỉ là một cục đất sét, ở trong tân địa, nó cũng chỉ là một cục đất sét bình thường.
Nhưng nếu mang ra khỏi tân địa, cục đất sét này sẽ phát sinh biến hóa.
Nó sẽ sinh trưởng, giống như có sự sống, đặt một nắm bùn nhỏ trên đường, mặt đường trong phạm vi vài mét sẽ sớm biến thành một bề mặt keo có độ dính rất cao.
Mà điều kỳ lạ nhất chính là mặt đường biến thành mặt keo vẫn giống hệt như mặt đường bình thường, từ bề ngoài không nhìn ra được biến hóa gì.
Loại mặt keo này có thể dính vào đế giày, dính vào tất, lên cả da thịt, nhưng duy nhất không thể dính vào kim loại, cũng không thể sinh trưởng trên kim loại, vì vậy cần phải dùng hộp kim loại để đựng bùn.
“Anh Lý, bùn là một trong những chất liệu tốt nhất để đặt bẫy, người giẫm trúng bùn, nếu cởi giày ra thì dính tất, cởi tất thì dính vào bàn chân, cho dù chặt chân cũng không có cách nào thoát thân, chỉ cần tiếp xúc với mặt đường thì không thể chạy thoát.
Muốn phá bẫy, ngoại trừ đạo môn đặc biệt, tu vi đủ cao hoặc là mang theo pháp bảo đặc thù, nếu không thì chỉ có thể mang giày sắt, nhưng anh nghĩ xem, có ai khi không lại đi mang giày sắt ra khỏi nhà? Đừng vội chê một lon chỉ có chút xíu nhiêu đây, chút bùn này cũng có thể bán được trên một trăm vạn.”
Lý Bạn Phong nhìn lon bùn, vô cùng ngạc nhiên:
“Nếu thứ này rơi xuống đất thì mặt đất ở nơi này sẽ vĩnh viễn biến thành mặt keo sao?”
“Cũng không phải vĩnh viễn, nếu như trong tình huống không có mưa, thì sau một ngày một đêm, bùn lan ra bị sẽ hong khô, một khi đã bị hong khô, mặt keo cũng sẽ biến mất, nên cần phải đậy kín bên trong hộp sắt.”
Một ngày một đêm?
Vậy cũng đủ dùng rồi.
Lý Bạn Phong cầm lon sắt, nói:
“Chuyện xuất hàng cứ giao cho tôi, anh nhanh chóng tu hành đi.”
“Đây là nhiệm vụ của tôi, sao có thể để anh đi?”
Mã Ngũ có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn từ nét mặt có thể đoán ra, tâm tư của y đã sớm bay bổng ở Cát Khánh Ban rồi.
Lý Bạn Phong cầm lon bùn nói:
“Yên tâm đi, tôi với mấy anh em công nhân lái xe lu kia cũng quen biết nhau, không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Anh Lý, Tiểu Xuyên là người rất nhát gan, anh cũng đừng hù dọa cậu ta.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Yên tâm, tôi chắc chắn không cướp xe lu của cậu ta đâu!”
Mã Ngũ luôn miệng nói cảm ơn, chạy một mạch đến Cát Khánh Ban.
Lý Bạn Phong cảm thấy thứ bùn này quả thực rất có đất dụng võ, tự mình chừa lại một phần, mang phần còn lại đến cửa thôn.
Tiểu Xuyên Tử đang lái xe lu thì nhìn thấy Lý Bạn Phong, lặng lẽ đi tới nhỏ giọng hỏi:
“Ngũ gia đâu?”
“Hắn có việc nên hôm nay không tới được, cậu đưa lon sắt này đến Ngự Phường Trai, chuyện còn lại cậu cũng hiểu rồi đó.”
Tiểu Xuyên Tử gật đầu, Lý Bạn Phong cho cậu ta hai mươi đồng Đại Dương.
Tiểu Xuyên Tử ngây ra một lát, thấp giọng nói:
“Ông chủ, không cần cho nhiều như vậy đâu!”
“Cậu nhận lấy trước, à còn nữa, cho tôi thử lái xe lu một chút.”
“Cái này thật sự không được đâu ông chủ.”
“Không được cái gì? Cậu thêm than nhanh lên.”
“Ông chủ à, không được đâu mà!”
Không thể lái xe lu được bởi vì Tiểu Xuyên Tử sống chết không cho.
Lý Bạn Phong về nhà gỗ nghiên cứu đặc tính của bùn, trong nháy mắt đã trôi qua hơn năm tiếng đồng hồ.
Toàn thân Mã Ngũ chi chít vết thương, đẩy cửa đi vào, còn chưa đến phòng khách đã ngã đùng ra đất.
Lý Bạn Phong bước đến đỡ y lên:
“Anh Mã, anh sao vậy?”
Mã Ngũ cười một tiếng, khó khăn ngồi dậy:
“Anh Lý, may mà có anh giúp đỡ, đã qua được cửa ải tầng một rồi.”
Lý Bạn Phong ngạc nhiên nói:
“Không phải anh là hoan tu sao? Chỉ cần tập trung ứ hự là được rồi, sao lại còn bị đánh chứ? Vị cô nương kia nặng tay đến vậy hả?”
Mã Ngũ lắc đầu, trả lời:
“Không phải do cô nương, là đàn ông, kéo tới bốn người, lột sạch tiền trên người tôi, còn đánh tôi tới mức độ như vậy nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận