Phổ la chi chủ

Chương 166: Lục Đông Lương ra lò

Dinh thự Sở gia, Sở nhị tiểu thư đặt một cây đinh trên đầu gối của mình, dùng búa đóng vào từng chút một.
Quản sự Dương Nham Tranh gõ cửa vào phòng, thấp giọng nói:
"Tiểu thư, chuyện đã được xác minh, Mã Ngũ đuổi Tống gia đi, làm trùm ở thôn Lam Dương rồi."
Sở nhị rút cây đinh từ trên xương bánh chè ra, thở dài:
"Chuyện này không trách ông được, chỉ trách thằng già Tống Gia Sâm ngu xuẩn kia quá vô dụng."
Trong lòng Dương Nham Tranh cảm thấy không thoải mái, cái gì mà gọi là chuyện này không trách tôi được? Vốn dĩ ngay từ đầu đã không thể trách tôi được, chủ ý là do chính cô nghĩ ra.
Đương nhiên, những lời này không thể thốt ra.
Sở nhị lại than thở một tiếng:
"Tống gia không ‌còn dùng được, Lưu gia cũng chẳng có động tĩnh gì, đây là cam tâm tình nguyện ngậm bồ hòn sao?"
Dương Nham Tranh lắc đầu nói:
"Lưu gia có ý đồ gì, tạm thời còn chưa rõ."
"Thôi bỏ đi, không trông cậy vào đám phế vật này được."
Sở nhị lại đặt cây đinh lên mu bàn chân của mình, cầm ‌cây búa trong tay:
"Ông đi sắm chút đồ, chọn một ngày thích hợp, tôi tự mình đến xem Mã Ngũ."
Chuyển cảnh.
Trời vừa hửng sáng, Lý Bạn Phong đã ra khỏi thôn, lại đi xuất ‌hàng.
Thật lòng mà nói, Mã Ngũ không biết Lý Bạn Phong dùng thủ đoạn gì để xuất hàng, chỉ biết là hàng được đưa vào phòng Lý Bạn Phong buổi tối ngày hôm trước, qua sáng ngày hôm sau đã sạch sẽ không còn gì.
Lý Bạn Phong ra ngoài vào buổi sáng cùng ngày, qua ngày thứ hai đã có thể mang tiền trở về.
Mặc kệ Lý Bạn Phong dùng thủ đoạn gì, Mã Ngũ biết mình không nên hỏi, cũng đừng nên hỏi, chuyện y cần làm chính là duy trì hoạt động kinh tế ở thôn Lam Dương sao cho thật ổn định.
Thôn Lam Dương đã khác với trước kia, người không có của cải đều vào tân địa đi săn, ai có chút vốn liếng thì nghĩ cách làm ăn đàng hoàng, bình thường ngay cả tâm tư ẩu đả đánh nhau cũng không có.
Mã Ngũ nhìn chồng sổ sách càng ngày càng cao ngất, tính toán đến giá cả thu hàng của giai đoạn tiếp theo, đang trong lúc bề bộn công việc, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ quái.
Mã Ngũ hồi nhỏ đã từng bị nhện cắn, vô cùng nhạy cảm đối với mùi hương của nhện.
Y đứng trước cửa sổ nhìn thoáng qua, quay đầu nói với Tiểu Xuyên Tử:
"Cậu đi mời tên giả quỷ dương ở ngoài kia vào đây."
Tiểu Xuyên Tử vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ dạ, tay cầm gậy thống chế, mỉm cười với Tiểu Xuyên.
Đến khi mời người này vào trong phòng, Mã Ngũ đã chuẩn bị trà sẵn:
"Ngọn gió nào đã đưa đại thám tử đến nơi khỉ ho cò gáy này vậy?"
Y biết Da Boyens, trước kia ở thành Lục Thủy, Da Boyens đã giúp Mã gia một vài chuyện.
Da Boyens vẫn lịch thiệp như một quý ông:
"Nghe nói Ngũ công tử ăn nên làm ra ở thôn Lam Dương, tôi đặc biệt đến thăm một chút."
"Ăn nên làm ra cái gì chứ, tôi đang nợ đìa ra đây, đại thám tử, tôi nói rõ với anh rồi mà, tôi không muốn mời anh làm việc, cũng không có tiền để mời anh."
"Ngũ công tử, những lời này của cậu hơi khách sáo quá rồi, hôm nay tôi đến tìm cậu là để muốn hỏi thăm một người."
Da Boyens đưa cho Mã Ngũ một tấm hình:
"Cậu từng gặp qua người này chưa?"
Mã Ngũ cầm lấy nhìn qua, là ảnh chụp của Lý Bạn Phong:
"Người này ăn mặc kì quái vậy? Từ ngoại châu đến?"
‌.
"Ngũ công tử nhìn hay lắm."
Mã Ngũ nhìn kỹ một hồi lâu:
"Không có ấn tượng, gần đây hẳn là chưa thấy qua người này, ba năm trước tôi từng nhìn thấy người ngoại châu một lần, dáng dấp cụ thể ra sao cũng không còn nhớ được."
Da Boyens lại nói:
"Ngũ công tử, cậu biết tôi xưa nay chưa bao giờ bắt người khác làm không công chuyện gì, nếu có tin tức của người này, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu."
"Thật sao?"
Ánh mắt Mã Ngũ sáng lên:
"Vậy anh nói thử xem, nếu tôi tìm được người này thì anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?"
"Mười vạn đồng Đại Dương, bao nhiêu đây cậu thấy hợp lý không?"
"Quá hợp lý!"
Mã Ngũ gật đầu lia lịa:
"Ảnh chụp này tôi giữ lại, tôi sẽ để ý người này giúp anh, một khi có tin tức gì sẽ lập tức báo cho anh biết."
Đây hiển nhiên không phải là đáp án Da Boyens mong muốn:
"Ngũ công tử, nếu cậu không ngại, tôi có thể hỏi thăm thêm những người khác được không?"
"Hỏi đi, ai có bản lĩnh thì người đó phát tài, tôi còn ngăn cản người ta được sao?"
Mã Ngũ cười nhạt, lại nói:
"Nhưng có điều, tôi mới vừa đứng vững gót chân ở nơi này, anh hỏi chuyện thì tốt nhất nên biết chừng mực một chút, đừng gây náo loạn lòng người, anh cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi đó, nắm được chút sản nghiệp này cũng không dễ dàng gì."
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi."
Da Boyens liên tục gật đầu.
Mã Ngũ đột nhiên nói sang một chuyện khác:
"Lục gia xảy ra sự cố, chuyện này anh đã nghe nói chưa? Lục Đông Lương đến nay vẫn không rõ tung tích."
Da Boyens thầm giật mình, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt:
"Việc này tôi biết, tôi còn nghe nói Lục Đông Lương đã lộ diện trước đó vài ngày, cùng Hà Ngọc Tú đối chất nhau ở Thiên Duyệt tửu lâu, ông ta nói là Hà Ngọc Tú ra tay đả thương mình."
Mã Ngũ ngạc nhiên:
"Có chuyện này nữa? Anh nói là Lục Đông Lương còn sống? Vậy anh không cần lo lắng nữa rồi!"
Da Boyens sửng sốt:
"Ngũ công tử, lời này của cậu có ý gì? Tại sao tôi phải lo lắng?"
Mã Ngũ cười đáp:
"Chuyện này còn cần tôi nói sao? Rành rành như vậy mà!"
Trong lòng Da Boyens có chút bồn chồn, nhưng mặt vẫn bình tĩnh:
"Ngũ công tử, tôi nghe chưa rõ, rốt cuộc là chuyện gì rành rành?"
Mã Ngũ làm bộ kinh ngạc nói:
"Chẳng phải anh vẫn luôn đề ra kế hoạch khai hoang tân địa cho Lục gia sao? Nếu Lục Đông Lương đã xảy ra tai nạn, chuyện làm ăn này của anh coi như bị đứt rồi?"
"Hóa ra là nói chuyện này, như vậy cũng không sao, tiền bạc cũng đã kết sổ thanh toán xong xuôi rồi."
Da Boyens đứng dậy nói:
"Tôi đoán Lý Bạn Phong cũng sẽ không đến thôn Lam Dương, tôi cũng không quấy rầy nữa, Ngũ công tử, cáo từ."
Mã Ngũ tiễn Da Boyens ra tận cửa, phân phó Tiểu Xuyên đi theo sau lưng.
Y biết Tiểu Xuyên không thể theo dõi Da Boyens được, nhưng đây là để thể hiện thái độ, y hi vọng Da Boyens sẽ không làm loạn trên địa bàn của mình.
Nhìn theo bóng lưng Da Boyens xa dần, Mã Ngũ rơi vào trầm‌ tư.
Lục gia đã ngưng tìm kiếm Lý Bạn Phong, tại sao Da Boyens còn dây dưa chuyện này làm gì nữa?
Lục Đông Lương thật sự còn sống?
Hắn tìm đến mình trước, không trực tiếp điều tra ở thôn Lam Dương, chứng tỏ vẫn không muốn đắc tội Mã gia.
Nhưng điều này không có‌ nghĩa là hắn sẽ ngừng đến.
Anh Lý, đừng vội quay về thôn, tuyệt đối đừng vội. ‌.
Da Boyens không dừng lại ở thôn Lam Dương, ra khỏi thôn, lập tức đến thị trấn Thái Minh, trong một nhà dân tìm được Trác Dụ Linh.
Trác Dụ Linh vội vàng hỏi:
"Có tin tức của Lý Bạn Phong không?"
"Không có."
Da Boyens lắc đầu.
Trác Dụ Linh cau mày:
"Không phải trước đó anh nghi ngờ Lý Bạn Phong ở ngay tại thôn Lam Dương sao?"
Da Boyens lắc đầu:
"Không phải chỉ trước đó mới nghi ngờ, bây giờ tôi vẫn cho rằng Lý Bạn Phong ở ngay tại thôn Lam Dương."
"Vậy tại sao anh không đi điều tra?"
"Bởi vì đó là địa bàn của Mã Quân Dương, tôi đã đắc tội Lục gia, không thể tiếp tục đắc tội Mã gia, nếu không tôi chẳng còn đường sống ở Phổ La Châu này nữa."
Trác Dụ Linh nắm lấy Da Boyens tay nói:
"Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Lý Bạn Phong, chỉ hắn mới có thể chứng minh cho sự trong sạch của Tiểu Lan."
Da Boyens gạt tay Trác Dụ Linh ra:
"Con gái của cô trong sạch hay không, chuyện này sớm đã chẳng còn quan trọng nữa, cô động thủ với Lục Đông Lương, bây giờ Lục Đông Lương còn sống, cô cho rằng ông ta sẽ tha thứ cho mẹ con các cô?
Cô muốn tìm Lý Bạn Phong, đơn giản là vì Chí Tôn Hồng Liên, nói thật, tôi cũng rất thèm muốn món bảo vật đó, nhưng tôi quý cái mạng của mình hơn.
Dẫn con gái cô đi đi, tốt nhất là lập tức rời khỏi Phổ La châu, trong tay cô hẳn là còn có giấy thông hành, đi càng sớm càng tốt, càng nhanh càng tốt, đây là lời khuyên tôi dành cho cô."
Trác Dụ Linh níu lấy Da Boyens nói:
"Giúp tôi một chút đi mà, tôi có thể cho anh tiền, anh nói con số đi!"
Da Boyens lắc đầu cười nói:
"Cô còn tưởng mình là phu nhân của Lục gia? Cô bây giờ chẳng là cái gì nữa, giữ lại ít tiền để sau này còn dưỡng già không tốt hơn sao?"
"Tôi còn có khoản tiền để dành khác, anh không thể tưởng tượng nổi con số đâu, anh thật sự không muốn sao?"
Trác Dụ Linh nắm lấy tay của Da Boyens:
"Tri Chu Bân, tôi hiểu rõ anh hơn bất cứ ai khác, không lấy được Hồng Liên, anh chắc chắn sẽ không dừng tay."
Da Boyens suy tư một lát rồi đáp:
"Tôi lại ghé thôn Lam Dương xem một chút đây."
Cách căn nhà này hai con ngõ nhỏ, Thôi Đề Khắc cúi người xuống, nhặt lên một sợi tơ nhện, mân mê trong tay.
"Tơ nhện cứng như vậy không nhìn thấy nhiều lắm, xem ra mình tìm đúng nơi rồi."
Ngày hôm sau, Da Boyens vẫn thật sự đến thôn Lam Dương, lần này y không đánh tiếng cho Mã Ngũ nữa, tự mình lặng lẽ lẻn vào thôn.
Nhưng Lý Bạn Phong vẫn chưa trở về.
Ở thành Lục Thủy, Lý Bạn Phong gặp chút chuyện ngoài ý muốn, mà chuyện ngoài ý muốn này lại bắt nguồn từ một chuyện tốt.
Sau khi xuất hàng xong, Lý Bạn Phong đưa tiền về Tùy Thân Cư, vốn định dạo chơi trong thành Lục Thủy, lại bất ngờ phát hiện hoa sen đồng đã nở.
Một Lục Đông Lương khiến hoa sen đồng phải luyện lâu như vậy?
Thật ra đan dược đã sớm luyện xong, nhưng vì sợ Lý Bạn Phong lỗ mãng, hoa sen đồng vẫn không nhả hạt sen ra.
Mấy ngày qua thấy cảm xúc của Lý Bạn Phong tương đối ổn định, hoa sen đồng lúc này mới để Lý Bạn Phong bóc hạt sen.
Kết quả là hạt sen nổ tung xong, cảm xúc của Lý Bạn Phong lại không ổn định.
Bên trong hạt sen này nổ ra tám mươi mốt viên Kim Nguyên Đan.
Tám mươi mốt viên Kim Nguyên Đan có ý nghĩa gì?
Chính là tám ngàn một trăm ngày tu hành.
Tám ngàn một trăm ngày tương đương với hai mươi hai năm.
Nếu như Lý Bạn Phong cắn hết số đan dược này, cũng đồng nghĩa với việc hắn ‌có thể lên thẳng tầng bốn.
Đương nhiên, trực tiếp ăn hết tám mươi mốt viên Kim Nguyên Đan cũng khiến hắn trực tiếp đi chầu Diêm Vương.
Quay về Tùy Thân Cư tìm nương tử giải độc?
Chuyện ăn đan dược lần trước, Lý Bạn Phong được nương tử miễn cưỡng cho qua, lần này phải nên giải thích như thế nào?
Ngộ nhỡ để bại lộ ra thân phận lữ tu, phải nên cầu sinh dưới tay nương tử như thế nào?
Thôi bỏ đi, giải thích không được thì không giải thích nữa.
Một lần ăn tám mươi mốt viên chắc chắn không được, nhưng một lần ăn một viên hẳn là không có vấn đề gì!
Lý Bạn Phong ăn một viên Kim Nguyên Đan, sau đó tìm một quán ăn cơm.
Ăn được nửa bữa, Lý Bạn Phong nhận ra có gì đó không đúng.
Đầu tiên là rượu thịt không có mùi vị, ngay cả bột ớt trong nước chấm cũng chẳng có mùi vị gì.
Sau đó là mất cảm giác, cô nương bên cạnh cho dù có xoa bóp đấm lưng mạnh đến đâu thì Lý Bạn Phong cũng không cảm thấy đau ngứa gì cả.
Cảm giác này không có gì xa lạ, hắn có lẽ lại sắp mất đi cảm giác đối với cơ thể.
Lý Bạn Phong lập tức tính tiền, tìm một khách sạn gần đây nghỉ ngơi trước đã.
Nằm trong khách sạn từ chiều hôm nay đến sáng ngày hôm sau, Lý Bạn Phong mới miễn cưỡng khôi phục, uy lực của đan độc thật sự quá kinh khủng.
Khôi phục rồi thì coi như giải độc thành công phải không?
Có còn độc tố sót lại hay không?
Lý Bạn Phong không dám xác định.
Hắn vội vàng về Tùy Thân Cư, nếu như vẫn còn tàn dư của độc, nhà hẳn là có thể giúp hắn tiêu trừ sạch sẽ.
Kết quả mới vừa vào cửa, máy hát nổi trận lôi đình:
"Tên điên, tối hôm qua chui rúc ở xó nào? Một ngày một đêm không trở về nhà, chàng coi chuyện tu hành là cái gì chứ, chàng coi những lời căn dặn của ta là cái gì chứ?"
Hôm qua, cơ sở tu hành của trạch tu xem như bị chậm trễ, từ thôn Lam Dương chạy đến thành Lục Thủy, cơ sở tu hành của lữ tu đã đủ.
Lý Bạn Phong đang muốn giải thích với nương tử:
"Hôm qua ta gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng..."
Một làn hơi nước vuốt ve từ trên xuống dưới, tiếng chiêng trống cũng dần chậm lại.
Chập‌ cheng, cheng, cheng, cheng! Choang!
"Ai da! ‌ tướng công, mùi gì trên người chàng đây?"
Bỏ mẹ!
Nương tử ngửi được mùi hương của đan độc rồi?
Mặt mũi Lý Bạn Phong đổ mồ hôi hột:
"Đâu, đâu có mùi gì đâu."
"Hừ hừ, hừ hừ, hừ hừ!"
Nương tử liên tục cười ba tiếng, ba cái loa lớn lập tức đồng thời bốc khói:
"Còn dám gạt ta! Trên người chàng nồng nặc mùi son phấn, lại đi ôm ấp mấy con điếm nào nữa rồi?"
Lý Bạn Phong bị bỏng đến mức toàn thân‌ đỏ bừng.
Hoa sen đồng ở trong ngoại thất túa mồ hôi lạnh ra như tắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận