Phổ la chi chủ

Chương 138: Câu đào

Vào lúc ban đêm, mười tên thanh niên đi theo Lý Bạn Phong cùng Mã Ngũ tiến vào tân địa.
Trên đường đi, mười người vác mười bao cá thối.
Đây là cá chết mà tối hôm qua Lý Bạn Phong mua về từ chợ, đóng vào bao to, đặt ở dưới ánh nắng mặt trời, để ngâm một ngày, gió nổi lên là có thể thối tận mười mấy mét.
Mười cậu thanh niên đi suốt một đường này không dễ dàng, một tên to con với làn da ngăm đen, đi chưa được hai dặm đã bị ngộp mùi thối đến mức mặt trắng bệch.
"Hai người kia muốn đi tân địa câu đào sao? Nếu không thì tại sao phải mang theo cá thối?"
Một cậu thanh niên đẹp trai mặc áo lam gật đầu nói:
"Xem mùa này, hẳn là đi câu đào rồi, nhưng mà việc này bọn họ không làm được đâu, căn bản không kiếm được tiền!"
Một thanh niên gầy còm mặc áo vàng nói:
"Anh quan tâm bọn họ kiếm tiền được hay không làm gì, chúng ta kiếm tiền là được rồi, chút nữa đi theo bọn họ thỏa thuận giá, câu đào phải theo giá thị trường, nếu không chúng ta không làm."
Thổ Ngọc Đào, là một trong những con mồi thường thấy nhất trong tân địa của thôn Lam Dương.
Chuyến này Mã Ngũ quả thực muốn dẫn bọn họ đi câu đào.
Mọi người đi thẳng đến vùng cực nam của thôn, nơi này đã không còn nhà cửa, ngẫu nhiên có thể trông thấy vài túp lều vải.
Có không ít người thậm chí ngay cả lều cũng không có, trực tiếp nằm trong ổ rơm.
Biên giới tân địa, khó mà nói sẽ có thứ gì chạy ra, đêm nay nếu ngủ mà không canh gác, đến sáng hôm sau, có thể ngay cả cái xác cũng chẳng còn.
Những người này căn bản đã mất đi hi vọng tiếp tục sinh tồn, có miếng ăn đã là vô cùng may mắn, ở biên giới tân địa, bởi vì thật sự không còn nơi nào khác để ngủ, ngay cả gầm cầu cũng không có chỗ để mà tranh cướp nhau.
Mọi người ra khỏi thôn, tiến vào một khu rừng.
Khu rừng này thoạt nhìn không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là cành lá có chút tươi tốt, mọi người đến trung tâm khu rừng, năm tên thanh niên dưới sự chỉ huy của Mã Ngũ, mở ra mười bao cá thối đặt trên mặt đất.
Mười hai người mỗi người một chỗ, mười tên thanh niên canh giữ ở phía đầu gió, Lý Bạn Phong cùng Mã Ngũ canh giữ ở phía cuối gió.
Mã Ngũ vẫn an ủi Lý Bạn Phong:
"Anh Lý, cây đào này chắc chắn sẽ từ phía cuối gió mà đến, chúng ta phải ở đây canh chừng, chút nữa còn sai khiến bọn họ."
Sắc mặt Lý Bạn Phong trắng bệch nói:
"Đừng nói nữa, nói nữa tôi nôn ra mất."
"Anh Lý, làm gì tới mức đó, tôi ngửi vẫn ổn mà!"
"Còn nói nữa, mẹ nó tôi nôn lên người anh bây giờ."
Không phải Lý Bạn Phong giả vờ, mà là do khứu giác đặc thù của hắn, đứng ở vị trí cuối gió, hương vị của cá thối theo gió xộc vào trong lỗ mũi, sắp lấy mạng Lý Bạn Phong rồi.
Đến bốn giờ rưỡi sáng, mặt trời sắp mọc, khu rừng rốt cuộc cũng xuất hiện chút động tĩnh.
Chít! cạc cạc cạc!
Có thứ gì đang lướt đi trong khu rừng.
Lý Bạn Phong lặng lẽ đeo khuyên tai Khản Ti lên, mở ra kỹ pháp Thông Suốt Linh Âm, muốn nghe thử tiếng động của đối phương.
Chít!
Một tiếng rít gào sắc bén, chấn động mạnh đến mức khiến cho màng nhĩ của Lý Bạn Phong đau nhức kịch liệt, chờ đến khi hồi phục lại, Lý Bạn Phong nghe thấy tiếng gào thét sắc bén.
“Thơm, thật là thơm!”
Thơm?
Lý Bạn Phong rất muốn nghiên cứu thảo luận với đối phương một chút.
Loạt soạt!
Lá cây xào xạc vang lên.
Mã Ngũ nhắc nhở mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Một gốc Thổ Ngọc Đào đang đến gần bọn họ, Lý Bạn Phong mơ hồ ngửi được mùi hương của hoa đào trong mùi cá hôi thối.
Soạt soạt soạt!
Tiếng động cọ vào vỏ cây liên tục vang lên không dứt, một con “cự mãng” với đường kính hơn một mét chậm rãi vặn vẹo ở dưới tàng cây.
Nếu là lần đầu tiên tới tân địa của thôn Lam Dương mà nhìn thấy con mãng xà to khỏe như vậy, kiểu gì cũng bị dọa đến mức sang chấn tâm lý.
Nhưng mấy tên thanh niên này đều đã từng kiếm ăn bằng việc đi câu đào, bọn họ biết đây không phải mãng xà, đây là rễ của cây Thổ Ngọc Đào.
Rễ cây này tựa như mũi của cây đào, nó đang đánh hơi kiểm tra ở bốn phía xung quanh.
Lúc lướt qua người Lý Bạn Phong, rễ cây không có bất kỳ phản ứng nào, trạch tu tầng hai, tự động bị xem nhẹ.
Nhưng lúc lướt qua Mã Ngũ, rễ cây có phản ứng.
Nó bò đến bên cạnh Mã Ngũ, rễ con mọc ra tua tủa, chậm rãi sinh trưởng trên người Mã Ngũ.
Mã Ngũ vã mồ hôi hột.
Y rất sợ, tuy nói y từng có kinh nghiệm câu đào, nhưng có kinh nghiệm chẳng đồng nghĩa với việc sẽ không xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn.
Thổ Ngọc Đào là một gốc cây, không có quá nhiều linh trí, nhưng chiến lực không hề thấp, nếu như rễ con cuốn lấy một hoan tu chưa lên tầng như Mã Ngũ, đối với cây đào mà nói chính là món khai vị không hơn không kém.
Chờ một lát, rễ con không quấn lấy Mã Ngũ nữa, lao về phía cá thối nằm đầy trên đất dưới tàng cây.
Cây đào biết xung quanh có người, nhưng sức hấp dẫn của những người này không thể so sánh được với cá thối.
Rễ cây to khỏe đâm vào trong đống cá thối, điên cuồng hút.
Khuyên tai Khản Ti không ngừng truyền ra tiếng reo hò của cây đào:
"Thơm, thơm quá!"
Không lâu sau, lại có thêm vài rễ cây đâm vào đống cá thôi, đống cá thôi ít đi với tốc độ thấy rõ.
Mã Ngũ thấy thời cơ đã chín muồi, mang theo mọi người lần theo rễ cây, tìm được cây đào nấp ở gần đó.
Gốc đào này to đến mức ba người ôm không hết, trên tán cây khổng lồ có thể dư sức xây một căn nhà gỗ.
Dưới tàng cây là bộ rễ sần sùi lộ ra bên ngoài, rễ cây chi chít kéo dài vượt xa khỏi phạm vi tầm mắt người bình thường.
Gốc đào này vừa mới đến khu rừng này.
Lý Bạn Phong rất hiếu kì, một gốc cây lớn như vậy, làm sao có thể đi lại trong khu rừng rậm rạp kia?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, thời gian của mọi người vô cùng có hạn.
Mười hai người, mỗi người mang theo một cái túi, thừa dịp cây đào đang ăn cá thối, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên thân cây đào.
Phía trên tán cây, dưới lá đào, Thổ Ngọc Đào với kích cỡ lớn chừng nắm tay là mục tiêu của bọn họ.
Cây đào chợt run rẩy mấy lần, tựa như trên người đột nhiên có thêm mấy con bọ chét, cảm thấy hơi khó chịu.
Có hai tên thanh niên suýt nữa rớt khỏi cây, được Lý Bạn Phong và Mã Ngũ túm lên.
Đối với việc câu đào thì càng nhiều người càng tốt, không chỉ tăng năng suất hái đào, mà còn có thể giúp đỡ lẫn nhau khi gặp phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Nhất định không được rơi xuống, rơi xuống đám rễ kia thì trong nháy mắt sẽ bị ăn đến mức ngay cả xương cũng không còn sót lại.
Cây đào rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, không để ý đám bọ chét trên thân nữa, tập trung ăn cá thối.
Hiện tại là thời cơ tốt nhất để hái đào, động tác phải nhanh, trước khi cây đào ăn sạch cá thối, có thể hái được bao nhiêu quả đào thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.
Tốc độ của Lý Bạn Phong nhanh nhất, không chỉ nhanh tay mà chân cũng nhanh, lữ tu có thể leo qua leo lại thoải mái trên cành cây, không lâu sau đã hái đầy ắp hai túi đào to.
Động tác của những người khác lại không nhanh như vậy, mỗi lần hái một quả đào đều phải cẩn thận từng li từng tí, dưới chân không vững, còn phải nhờ người xung quanh đỡ một chút, túm một phen.
Mỗi người miễn cưỡng cưỡng hái đủ một túi to, đống cá thối kia đã bị cây đào ăn hết hơn bảy phần.
Mã Ngũ nhìn thoáng qua đống cá thối, la lên một tiếng:
"Rút!"
Mấy người chỉnh đốn xong xuôi rồi nhanh chóng rời khỏi cây đào.
Nếu không đi sẽ trễ.
Thổ Ngọc Đào có tập tính ăn tạp, nó thích nhất là cá thối, nhưng cũng không ngại ăn thêm chút thứ khác.
Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu rừng, đi được nửa đường, Lý Bạn Phong đứng trên ngọn cây nhìn về phía cây đào.
Cây đào đã biến mất, không biết biến mất như thế nào, giống như từng xuất hiện bao giờ.
Gốc đào này là do canh tu trồng ra, hay là bản thân nó tự tu luyện ra được?
Chuyện này không thể biết rõ.
Chuyến đi săn đêm nay kết thúc, bọn họ may mắn gặp được Thổ Ngọc Đào.
Nếu như không gặp được thì sao?
Vậy chuyến này coi như uổng công, tiền công mướn người cũng phải trả, cá thối còn có thể miễn cưỡng giữ đến đêm mai, chuyến làm ăn lần này coi như lỗ.
Mọi người trở về thôn Lam Dương, trên đường về gặp một quầy bán điểm tâm sáng, Mã Ngũ mua bánh quẩy và bánh rán chia cho mọi người.
Nhìn đám người Mã Ngũ rời đi, ông chủ quầy điểm tâm sáng vội vàng dọn quầy, truyền tin cho đại quản gia Tống gia, Đường Thiên Kim.
Đường Thiên Kim nhận được tin tức, lập tức báo tin cho gia chủ Tống gia - Tống Gia Sâm.
Mua đồ ăn sáng, chuyện nhỏ như vậy, nhất thiết phải nói cho gia chủ sao?
Chuyện lớn không nằm ở đồ ăn sáng, trọng điểm nằm ở quả đào.
"Lão gia, vị Ngũ công tử kia của Mã gia dẫn người đến tân địa đi săn."
Ở thôn Lam Dương, đi săn là một trong những nguồn thu nhập quan trọng nhất của thôn dân.
Mà thôn Lam Dương là địa bàn của Tống gia, đi săn ở tân địa, phải đến Tống gia đánh tiếng trước, thành quả thu được sau chuyến săn cũng phải xuất hàng cho Tống gia.
Mã Ngũ chưa đánh tiếng với Tống gia mà đã đi săn, việc này đối với Tống gia mà nói chính là xúc phạm.
Tống Gia Sâm hớp một ngụm trà, ăn chút điểm tâm, hỏi:
"Hắn đi săn thứ gì?"
"Thổ Ngọc Đào, mướn mười người, câu được mười mấy túi thì trở về."
Tống Gia Sâm trầm tư một lát, khẽ lắc đầu nói:
"Hắn săn đào làm gì? Chuyện làm ăn này không phải là chuyện hắn có thể làm, hắn không kiếm được một đồng nào đâu."
Quản gia nói:
"Lão gia, chúng ta mặc kệ hắn có kiếm tiền được hay không, nhưng chuyện hắn làm không hợp quy củ, chẳng thèm xin phép chúng ta đã đi câu đào, như vậy là không để chúng ta vào mắt."
Tống Gia Sâm cười một tiếng:
"Vài ngày trước, Mã Quân Dương không có tiền để trả tiền thuê nhà, ngủ lều ngủ bạt, mấy ngày nay không biết kiếm được chút tiền từ đâu, lại chuyển vào trong biệt thự ở.
Tên công tử nhà giàu này không chịu khổ được, phải có nhà để ở cơ, lại còn tiền thuê nhà nữa, hẳn là hắn sắp hết gồng gánh nổi rồi.
Mấy quả đào này cứ để hắn mang đi, chờ đến khi hắn tìm chúng ta xuất hàng, cứ thu theo giá thị trường, hắn biết việc này không kiếm được tiền, về sau sẽ không làm nữa."
"Lão gia, Mã gia ở trong thành có không ít thủ đoạn, Mã Ngũ mặc dù bị đuổi ra khỏi gia môn, nhưng căn cơ vẫn chưa bị đoạn tuyệt hoàn toàn, nếu không tìm chúng ta xuất hàng, chuyện này nên xử lí như thế nào?"
Tống Gia Sâm nâng chung trà lên, lại nhấp một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
"Vậy thì không thể chứa hắn, nếu hắn không tìm chúng ta xuất hàng, hắn cũng đừng nghĩ có thể mang một quả đào ra khỏi thôn Lam Dương."
Mã Ngũ dẫn theo mọi người trở về chỗ ở, mỗi người vác theo một túi to, đặt từng túi lên cân.
Một cân đào, Mã Ngũ cho một trăm đồng, đây chính là giá của đào hái trong tân địa thôn Lam Dương.
Có người nhanh tay thì hái được năm mươi cân, được năm ngàn đồng.
Có người chậm tay thì chỉ hái được mười cân, được một ngàn đồng.
Mười mấy túi quả đào, tổng cộng hơn ba trăm tám mươi cân, không tính phần của Lý Bạn Phong và Mã Ngũ, tổng cộng trả hơn ba vạn đồng.
Những quả đào này có tác dụng gì?
Phần cơm của Thổ Ngọc Đào là phụ liệu luyện đan, hạt đào là dược liệu thượng hạng.
Những quả đào này có thể bán bao nhiêu tiền?
Dựa theo giá cả mà Tống gia thu mua, một trăm đồng một cân.
Chuyện này hài hước làm sao, thu vào một trăm đồng một cân, bán ra một trăm đồng một cân, chuyến làm ăn này Mã Ngũ coi như không kiếm được đồng nào.
Chẳng những không kiếm được tiền mà còn bị lỗ.
Mua cá thối cũng phải dùng tiền!
Ở thôn Lam Dương, người dựa vào việc câu đào để kiếm tiền chỉ có Tống gia, bởi vì đưa đào vào bán trong thành, một cân năm trăm đồng, lãi gấp năm lần.
Nhưng Mã Ngũ có thể mang đào ra ngoài không?
Không thể.
Tống gia không thể trơ mắt nhìn Mã Ngũ vác mười mấy túi quả đào ra khỏi thôn, chuyện này chẳng khác nào chặt đứt con đường làm ăn của Tống gia, còn vả vào mặt Tống gia.
Vậy ý đồ của Mã Ngũ trong chuyến làm ăn này là gì?
Thanh niên mặc áo lam hỏi một câu:
"Hai ông chủ, các anh không phải muốn bán đào lại cho Tống gia đó chứ? Tôi cũng nhắc nhở hai vị một câu, làm như vậy không thể kiếm tiền được đâu."
Mã Ngũ cười đáp:
"Ông chủ Tống là bạn của tôi, các cậu không kiếm được, nhưng tôi lại không giống như vậy."
Thanh niên này không dám hỏi nhiều nữa, mọi người cầm tiền rồi nhao nhao rời đi.
Trong nhà gỗ chỉ còn lại hai người, Lý Bạn Phong múc nước, Mã Ngũ ngâm quả đào.
Ngâm hơn một giờ, có bảy tám trăm con côn trùng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Trong Thổ Ngọc Đào có lượng đường cao, rất dễ dàng thu hút côn trùng.
Mã Ngũ từ bảy tám trăm con côn trùng lấy ra hơn năm mươi con trùng xanh có đốm đưa cho Lý Bạn Phong.
"Con côn trùng này tên là rận đầu hổ, anh Lý, anh nhất định phải bảo quản thật kỹ."
Lý Bạn Phong cất kỹ đám trùng xanh này đi, ra chợ mua cá.
Mã Ngũ mang theo đào đi tìm Tống gia xuất hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận