Phổ la chi chủ

Chương 190: Đã lâu không gặp

Trốn nửa tiếng, Lý Bạn Phong lại bước ra ngoài, đầu người đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Bạn Phong tính toán đôi chút, ước chừng sáu tiếng thì đầu người sẽ xuất hiện một lần, với tốc độ hiện tại của Lý Bạn Phong, căn bản không thể ra khỏi rừng bụi gai trong vòng sáu tiếng.
Trong tình huống không có Tùy Thân Cư, nếu như gặp phải đầu người này thì nên làm gì đây?
Chỉ có thể trốn trong những bụi gai hai bên.
Trốn trong bụi gai hai bên có an toàn không?
Không hề an toàn.
Đầu tiên, nửa đoạn dưới của bụi gai đều đen thui, đây không phải là kết quả của việc bị phong hoá, mà là bị đầu người kia đốt cháy.
Hơn nữa, đầu người kia còn thích người sống, nó nảy sinh hứng thú đặc biệt đối với Lý Bạn Phong.
Nếu như vừa rồi Lý Bạn Phong không kịp trốn vào Tùy Thân Cư, đầu người kia rất có thể sẽ lần theo dấu vết của hắn.
Trong rừng bụi gai này, hay nói chính xác hơn là ở vùng hoang nguyên này, thể lực Lý Bạn Phong bị tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, rất nhanh thôi, hắn sẽ bị đầu người kia đuổi kịp.
Hắn có thể sẽ bị đầu người thiêu chết, cũng có thể biến thành đồ chơi cho đầu người kia, về phần nó có dịu dàng hơn một chút so với Thoa Nga phu nhân hay không thì chẳng biết.
Người bình thường rất khó để ra khỏi rừng bụi gai này, trừ khi hắn có thể đánh bại đầu người kia.
Chỉ đánh bại nó thôi thì chưa chắc đã ra được.
Lý Bạn Phong chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi rừng bụi gai này, hắn không biết ở đây còn có sinh linh khác hay không.
Lý Bạn Phong lặn lội trong bụi gai suốt một ngày một đêm, đầu người đã xuất hiện bốn lần, Lý Bạn Phong dựa vào thính giác và khứu giác để trốn.
Làm như vậy, không chỉ không thể bổ sung thể lực, mà lại còn gây ra thiếu hụt đối với cơ sở tu hành của trạch tu.
Vì sao hắn không trốn trong Tùy Thân Cư mà ngủ một giấc?
Bởi vì không an toàn.
Lý Bạn Phong không xác định được trong rừng bụi gai này có còn những sinh linh khác hay không, cũng không thể xác định những sinh linh khác trước khi xuất hiện sẽ có dấu hiệu báo trước giống như đầu người hay không, để hắn còn biết đường mà trốn trước.
Hắn cũng không muốn để chìa khoá trong bụi gai quá lâu, bởi vì hắn không chắc liệu rằng sẽ có sinh vật kì quái nào đó nhặt chìa khóa đi mất hay không.
Lần cuối nhìn thấy đầu người này là ba tiếng trước, Lý Bạn Phong mệt mỏi rã rời, vốn định nghỉ ngơi một lúc, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng gió.
Đầu người lại tới nữa? ‌.
Không đúng, âm thanh không giống.
Tiếng gió không thay đổi từ nhỏ thành lớn, ‌rất ổn định, vẫn luôn duy trì ở cùng một cường độ.
Đây không phải là âm thanh khi đầu người sắp tiếp cận.
Mà Lý Bạn Phong cũng không còn ngửi thấy mùi khói nữa.
Lý Bạn Phong ba chân bốn cẳng chạy như điên, hắn biết tiếng gió này có ý nghĩa như thế nào.
Lao đến đầu cuối của rừng bụi gai, hắn sắp thoát khỏi nơi này rồi.
Thân thể vẫn nặng như bị núi đè, Lý Bạn Phong cắn răng, liều mạng mà chạy, hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc hắn cũng tìm được lối ra khỏi rừng bụi gai.
Rừng, phía trước là ‌một khu rừng!
Lý Bạn Phong mừng rỡ, lao ra khỏi bụi gai, đi vào rừng.
Hắn dùng khuyên tai Khiên Ti cẩn thận lắng nghe, âm thanh ngọ nguậy vẫn còn, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng sông Thiết Tuyến đâu nữa.
Kỳ quái.
Trong rừng bụi gai, Lý Bạn Phong vẫn luôn chọn tuyến đường gần sông Thiết Tuyến nhất, âm thanh chưa từng bị gián đoạn, tại sao ra khỏi rừng bụi gai thì sông Thiết Tuyến lại đột nhiên biến mất?
Trong lúc đang hoang mang, khuyên tai Khiên Ti có phản hồi:
"Lão gia, phía dưới có tiếng động."
Phía dưới?
Lý Bạn Phong ngồi xổm xuống, đặt khuyên tai trên mặt đất, tự mình lắng nghe.
âm thanh lúc nhúc quả thật xuất hiện ở phía dưới, sông Thiết Tuyến chuyển thành sông ngầm dưới lòng đất.
Lần này phiền phức rồi.
Là do trước đó mình chọn sai nhánh sông?
Hay là trong tuyến đường chính xác có một đoạn là sông ngầm?
Quay đầu nhìn lại rừng bụi gai kia, Lý Bạn Phong cũng không muốn‌ quay trở lại đường cũ, trong tình huống hiện tại, Lý Bạn Phong chỉ có thể dựa vào âm thanh của khuyên tai, tiếp tục đi dọc theo hướng sông ngầm.
Đi hơn ba mươi dặm, Lý Bạn Phong bước càng lúc càng nhanh, thân thể vốn vô cùng nặng nề lại dường như đột nhiên thoát ra khỏi gông xiềng, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có vẻ như trước đó không phải là vấn đề về tình trạng cơ thể, mà là vùng hoang nguyên kia có một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.
Nguyên nhân không rõ, nhưng Lý Bạn Phong càng chạy càng nhanh.
Đồng thời, âm thanh của sông ngầm cũng ngày càng nhỏ, khuyên tai Khiên Ti thỉnh thoảng nhắc nhở:
"Lão gia, tiếng động kia càng ngày càng sâu."
Lại đi hơn năm mươi ‌dặm, âm thanh của sông ngầm hoàn toàn biến mất.
Lạc đường rồi?
Lần này hoàn toàn bị lạc đường rồi? ‌.
Làm sao bây giờ?
Không sao, vẫn còn biện pháp...
Giữa rừng rậm mênh mông bát ngát, Lý Bạn Phong mệt mỏi chịu hết nổi, mở Tùy Thân Cư ra, chui vào giường làm một giấc.
Hải Cật Lĩnh, Đầu Đạo Lĩnh, cả một biển người ở lầu dưới của tửu lâu Thực Vi Thiên.
Trong những người này, có hào môn bản địa của Hải Cật Lĩnh, phú thương, thành viên của các đại bang hội, còn có một số tên dân đen đói rã họng.
Nếu Bách Lạc Môn là bảng hiệu của cả thành Lục Thủy, thì tửu lâu Thực Vi Thiên chính là bảng hiệu của cả Hải Cật Lĩnh.
Tửu lâu có một gian lầu chính, hai gian lầu phụ, lầu chính năm tầng, lầu phụ ba tầng, chiếm diện tích rộng rãi, xây sát bờ sông, tất cả phòng khách hay lô đều đã chật kín, nghe nói nhiều nhất có thể chứa đến ba nghìn người.
Nhưng tửu lâu này đã đóng cửa.
Hải Cật Lĩnh ngay cả cơm còn không có mà ăn, tất cả thực phẩm đều bị hào môn tích trữ trong tay, nguyên liệu nấu ăn trong tửu lâu cũng bị ông chủ giữ chặt, ai cũng không cho.
Những người này tụ tập trước cửa tửu lâu đã ngừng kinh doanh để làm gì?
Bọn họ đang chờ Lục Đông Tuấn.
Hôm nay Lục Đông Tuấn muốn ra tay diệt muỗi. ‌.
Vạn Tấn Hiền vốn muốn chờ hai ngày nữa, nhưng Lục Đông Tuấn không thể chờ thêm, áp lực từ khắp nơi đang siết chặt lấy ông ta, ông ta vội vã muốn chứng minh thực lực của mình.
Lục Đông Tuấn đứng ở cửa chính của lầu chính, phân phó cho người dỡ hàng.
Mấy chục tên nô bộc nhấc hai chục chiếc thùng ‌sắt đặt trước cửa tửu lâu.
Đến khi thùng vừa mở ra, đám người vây xem đã mất bình tĩnh.
Trong những chiếc thùng này đều là gạo trắng, ánh mắt của mọi người dán chặt vào chúng, nhất là những người đang rất đói kia, có không ít người muốn xông lên cướp lương thực.
Nhóm chi quải đấm đá túi bụi, cố gắng duy trì trật tự, đá‌m dân chúng đói khát không sợ bị đánh, chỉ muốn cướp lấy miếng ăn.
Lục Đông Tuấn thấy cục diện hơi mất khống chế, vung tay lên phóng ra một cỗ uy áp cường đại, khiến đám đông bị ép lui lại.
"Các vị, lương thực này không thể ăn, bên trong có thuốc, là thuốc độc đặc biệt dùng để tiêu diệt lũ côn trùng có hại này, Lục Đông Tuấn tôi hôm nay mang những lương thực này..."
Còn chưa dứt lời, bầy muỗi đông nghịt che khuất bầu trời ‌đã kéo đến.
Lục Đông Tuấn nói các đại gia tộc không tận tâm diệt muỗi, không phải là không tận tâm, mà là những con muỗi này không phải thứ bình thường, chỉ cần đánh hơi được mùi lương thực, muỗi trong phạm vi mười dặm sẽ nhanh chóng tụ tập đến.
Bọn chúng phóng về phía thùng sắt, đậu lên hạt gạo bắt đầu hút, chưa đến mười phút sau, toàn bộ hai chục thùng gạo trắng đều biến thành vỏ rỗng.
Đây chính là nạn muỗi ở Hải Cật Lĩnh, thứ khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Một người phụ nữ ôm con, luồn lách qua quyền cước của chi quải, vọt đến bên cạnh đống thùng sắt, bốc lên một nắm gạo trắng, muốn đưa vào trong miệng đứa bé, nhưng trong tay chỉ toàn là mảnh vụn.
Người phụ nữ òa khóc, đứa bé cũng khóc theo.
Bầy muỗi sau khi no nê thì bay đi tứ tán, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đám đông chửi om sòm lên.
"Mẹ nó thứ này có tác dụng gì, còn không chết nổi một con muỗi!"
"Lãng phí nhiều lương thực như vậy, tại sao không cho chúng ta ăn một miếng chứ!"
"Kẻ này quá xấu xa! Mẹ nó hắn không xứng làm gia chủ của Lục gia!"
Tiếng gào thét càng lúc càng nhiều, đám đông phẫn nộ muốn tấn công Lục Đông Tuấn.
Lục ‌Đông Tuấn thật sự không hề tỏ ra lo lắng trong trường hợp này.
Ông ta ho khan hai tiếng, mọi người ở đây dần bình tĩnh trở lại.
Lục Đông Tuấn liếc nhìn đám đông, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
"Lục Đông Tuấn tôi sẽ ở ngay Đầu Đạo Lĩnh này, tôi tin rằng có không ít người ở đây đã biết chỗ ở của tôi, ba ngày sau, nếu như nạn muỗi vẫn không hết, mọi người có thể đến tận nhà để lấy mạng Lục mỗ!"
Đám đông bị khí thế của ông ta chấn nhiếp, ngoại trừ một tên ăn mày. ‌.
Tên ăn mày này không nhìn Lục Đông Tuấn, hắn nhìn chằm chằm vào đám muỗi bay lượn trên không trung, thấy bọn chúng lượn lờ, thấy bọn chúng rơi xuống đất, thấy bọn chúng giao phối.
Hiện tại, ở Hải Cật Lĩnh có rất nhiều ăn mày, nhưng tên ăn mày này có bộ dạng vô cùng kinh khủng.
Trên người hắn chi chít mụn mủ lở loét, có cái chảy dịch trắng, có cái xì ra dịch đỏ, còn có mụn mủ ứa ra dịch xanh.
Mặt của hắn đã hoàn toàn biến dạng, không thể nào nhận ra mặt mũi nữa, nếu như không nhìn kỹ, hắn và Ăn Mày Lục Thủy gần như giống hệt nhau.
Điều duy nhất khác biệt chính là mái tóc vàng của hắn, hắn là người ‌ phương tây.
Trên một mụn mủ đang chảy máu, chảy ra một chút nước xanh.
Mặt Thôi Đề Khắc co rút lại, anh ta sắp chịu hết nổi. Thôi Đề Khắc hút dịch mủ của Ăn Mày Lục Thủy, dịch mủ này đang ăn mòn cơ thể anh ta.
Thôi Đề Khắc lại liếc mắt nhìn đôi muỗi đang giao phối, lẩm bẩm:
"Hóa ra đồng môn của mình ở đây, lúc trước gieo bệnh cho Hà Hải Khâm cũng là hắn."
Chuyển cảnh.
Ngủ suốt tám tiếng, Lý Bạn Phong tỉnh lại, nhưng nương tử chưa tỉnh.
Lý Bạn Phong uống chút nước, ăn lót dạ, lại ra ngoài.
Số lượng thức ăn dự trữ tuy đầy đủ, nhưng nước không còn dư nhiều lắm, cần chừa lại một ít cho nương tử, phải mau chóng tìm đường ra khỏi tân địa.
Nếu như tìm không thấy thì làm sao bây giờ?
Lý Bạn Phong còn biện pháp, nếu như sau hai ngày nữa mà hắn vẫn chưa tìm thấy đường ra, hắn dự định bày bàn thờ, khai hoang thêm một mảnh đất.
Vị Địa Đầu Thần ở gần Vườn Quýt kia rất không ưa Lý Bạn Phong.
Nhưng những Địa Đầu Thần ‌khác chắc là chưa biết Lý Bạn Phong.
Hắn chỉ khai hoang mảnh đất có phạm vi một dặm ở gần Vườn Quýt, Địa Đầu Thần cũng không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ này mà rêu rao khắp nơi chứ, chỉ cần Địa Đầu Thần ở đây chấp nhận hắn, nguồn nước sẽ có ngay, thức ăn thì tính sau.
Đi suốt một ngày trong rừng, Lý Bạn Phong ‌dừng bước.
Hắn đứng như trời trồng tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nơi này, hình như đã đi qua rồi...
Không phải hình như, mà là thật sự đã đi qua, hắn ‌có ấn tượng quá sâu đối với nơi này.
Chính là ngay vị trí này, có thứ gì đó từng buông xuống. ‌.
Đám con của Thoa Nga phu nhân!
Chỉ cần là những nơi mà lữ tu đã đi qua thì sẽ không bao giờ quên hướng.
Hắn lần theo ký ức tiếp tục tiến về phía trước, càng chạy càng nhanh.
Phía trước là một vùng hoang dã, giữa vùng hoang dã có một chỗ phát sáng.
Dưới ánh sáng có hai dãy nhà gỗ, mỗi dãy có bảy tám gian.
Có một người phụ nữ đang đứng ở cuối dãy nhà gỗ đầu tiên, trên người khoác một chiếc áo bông màu đỏ, miệng cắn thuốc lá quý bà, giống như đang băn khoăn về chuyện gì đó.
Người phụ nữ nhìn thấy từ xa có người đi tới, liếc mắt một cái, cảm thấy bóng dáng này nhìn quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi tên của hắn.
Đến khi người đàn ông đến gần hơn chút nữa, người phụ nữ lại cảm thấy tên râu xồm này không quen mặt như vậy.
Cho đến khi Lý Bạn Phong ngả mũ xuống, người phụ nữ mới nhận ra hắn.
"Thất gia, anh đã trở về rồi!"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Đã lâu không gặp, chưởng quỹ Dư."
Lần này, Lý Bạn Phong cuối cùng cũng đã rõ ràng một chuyện.
Cùng một con Thoa Nga phu nhân, tại sao lại xuất hiện ở tân địa núi Giang Nguyệt, còn có thể xuất hiện ở thôn Lam Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận