Phổ la chi chủ

Chương 60: Hoa đẹp khó hái 2

Kẹo thuốc?
Đây là thứ gì?
Lý Bạn Phong nhìn viên kẹo, suy nghĩ xem có nên ăn nó hay không.
Thấy Lý Bạn Phong có chút do dự, Thảo Diệp bỏ viên kẹo vào trong miệng, lại đưa cho Lý Bạn Phong một viên khác:
"Đại ca, em không phải là người xấu."
Lúc này mà không nhận thì có chút khó coi.
Lý Bạn Phong ngậm một viên, chất lỏng có vị chua kèm theo sự mát lạnh trượt xuống cổ họng, cảm giác khó chịu trong nháy mắt liền biến mất.
Không còn ho khan, thứ này không ngờ lại có tác dụng.
Lý Bạn Phong nói cảm ơn, tiếp tục theo mọi người tiến về phía trước, đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đi tới chân núi.
Đường mòn quanh co, kéo dài từ dưới chân núi, tầm nhìn xa khoảng chừng hai ba mươi mét, vẫn như cũ không thể nhìn rõ toàn cảnh ngọn núi này.
"Em gái, cho chị một viên, chờ bán hoa có tiền, chị trả tiền cho em."
Mỹ nữ đẫy đà Du Đào cũng bắt đầu ho khan, xin Thảo Diệp một viên kẹo thuốc.
Đường núi chật hẹp, còn rất dốc, mọi người nối đuôi nhau đi lên, Lý Bạn Phong vừa vặn đi sau Du Đào.
Cô nương có thân hình thật xinh đẹp, Lý Bạn Phong đã từng gặp qua không ít, nhưng dáng người như Du Đào quả thật hiếm thấy.
Tóc xoăn lượn sóng, phối hợp với bộ sườn xám kết hợp hai màu xanh đỏ trên người, bờ vai thon, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.
Nhất là hai trái đào vừa to vừa tròn, đúng là vưu vật có một không hai.
Khó trách tên cô là Du Đào.
Quả đào to, đúng là không thể bắt bẻ.
Cô ở trước mặt hắn, một bước lại một bước đong đưa…
Cô thật sự lên núi hái hoa sao?
Lên núi hái hoa, tại sao phải mặc sườn xám?
Rõ ràng là không thuận tiện hành động!
Đây rõ ràng là cố ý gây nhiễu loạn đầu óc hắn!
Lý Bạn Phong cố gắng rời ánh mắt khỏi hai quả đào kia, không ngờ đột nhiên Du Đào lại quay đầu lại, cười với Lý Bạn Phong một tiếng.
Hai mắt híp lại như mảnh trăng non mang theo phong tình vạn chủng, nụ cười này khiến Lý Bạn Phong không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.
"Anh bạn nhỏ, cậu thật sự là hoan tu sao? Tôi nghe nói hoan tu một ngày bảy tám trận là chuyện bình thường?"
Lý Bạn Phong nhàn nhạt đáp:
"Chị gái quá khen."
Đôi môi Du Đào khẽ động, khẽ nói:
"Nếu không ngày khác cùng chị đây luận bàn một phen?"
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Tu vi của tiểu đệ còn thấp, e rằng không phải đối thủ của chị."
Du Đào nhìn Tiểu Bàn sau lưng Lý Bạn Phong, hé miệng cười một tiếng:
"Thiếu chút nữa quên mất, đạo lữ của cậu còn ở đây, cậu thích tròn, không thích dẹt."
Tiểu Bàn xoa xoa mồ hôi trên trán:
"Tôi là thực tu..."
Lữ tu rất nhạy cảm đối với khoảng cách, dựa theo tính toán của Lý Bạn Phong, mọi người đã đi đường núi khoảng chừng năm dặm, ven đường núi xuất hiện một cây hoa hai màu đen trắng đan xen.
Hình dáng của hoa này vô cùng kỳ lạ, cánh hoa trên hẹp dưới rộng, trên cánh hoa trắng lại có đốm đen, giống như được bao phủ bởi một lớp vảy rắn.
Xà Ban Cúc!
Người đeo kính gọng vàng từng giới thiệu hình dáng đặc điểm của Xà Ban Cúc, Lý Bạn Phong cảm thấy hoa này giống như đúc những gì mà người đeo kính gọng vàng mô tả.
Tiểu Bàn cũng nhận ra, mừng rỡ muốn tiến lên hái xuống, không ngờ từ trong bụi rậm đột nhiên lao ra một người đàn ông, tay cầm một cây kéo dài nhanh hơn một bước hái mất.
Tiểu Bàn tức giận, không chỉ vì bị người ta nẫng tay trên mà điều cậu càng căm tức hơn chính là người này.
Người trước mắt này chính là tên đầu trọc cậu gặp trước khi lên núi.
Không ngờ lại gặp lại gã!
Tiều Bàn cầm chặt rìu trong tay, cậu thật sự muốn ra tay.
Tên đầu trọc mặt đầy sự khinh bỉ:
"Tên đần béo như heo, đớp cứt cũng không đuổi kịp! Cầm rìu làm gì, có giỏi thì mày chém tao thử xem!"
Người đeo kính gọng vàng ngăn cản Tiểu Bàn, đảo mắt một cái, tên đầu trọc đã biến mất trong bụi rậm.
Tiểu Bàn nghiến răng, nghiến lợi nói:
"Cẩu tạp chủng này, mẹ nó, tao không chém mày thì không được."
Người đeo kính gọng vàng kéo Tiểu Bàn lại:
"Ven đường gặp một hai gốc hoa, không cần để ý, chờ đến đúng chỗ, hoa còn nhiều mà."
"Đúng chỗ là chỗ nào?"
Tiểu Bàn còn chưa cam tâm.
Người đeo kính gọng vàng nhìn đường núi, bước nhanh hơn, bóng người dần dần biến mất trong sương mù.
"Đi nhanh chút, xem thử có đuổi kịp bọn họ hay không?"
Lão Yên Bào đốt tẩu thuốc, dùng sức hít một hơi, sau đó phun ra một đám khói màu trắng.
Khói trắng nhanh chóng bay về phía trước, Lão Yên Bào cắn tẩu thuốc, thưởng thức mùi vị.
"Bọn họ đi không xa, ngã ba phía trước rẽ phải."
Hổ Cao Tử nghe vậy sửng sốt một chút:
"Lão già kia, không biết thì đừng có mà ăn nói bậy bạ."
Lão Yên Bào gõ gõ hai cái lên tẩu thuốc:
"Nếu cậu không tin, thì đừng có đi theo."
Người đeo kính gọng vàng tin lời Lão Yên Bào, bởi vì phía trước quả thật có ngã ba.
Đi đến ngã ba rẽ phải, lại đi thêm một giờ nữa, hai bên đường núi ngoài rừng rậm ra còn xuất hiện một vùng đất trống.
"Bọn họ ở nơi này."
Lão Yên Bào đi vào vùng đất trống, Người đeo kính gọng vàng theo sát phía sau.
Bước chân của lữ tu rất nhanh, Lý Bạn Phong vốn có thể đi ở phía trước, nhưng hắn lại cố ý đi chậm một chút, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cặp đào của Du Đào.
Ở vùng đất trống tìm kiếm một lát, Lý Bạn Phong nhìn thấy bên chân mình có một gốc hoa hai màu đen trắng đan xen.
Một đường đi chỉ lo ngắm đào cho nên hắn tưởng mình hoa mắt.
Cúi người nhìn xuống, hắn không nhìn lầm, đây quả thật là Xà Ban Cúc.
Hắn lấy liềm ra, dựa theo phương pháp mà người đeo kính gọng vàng đã chỉ lúc còn ở dưới chân núi, nắm cành hoa, cách phần gốc khoảng mười phân, cắt hoa xuống.
Gốc Xà Ban Cúc đầu tiên, về tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận