Phổ la chi chủ

Chương 120: Khí huyết vượt ải

Trong hơi nước dịu dàng vuốt ve, Lý Bạn Phong từ từ mở mắt ra.
“Ai da, tướng công, chàng tỉnh rồi!”
Máy hát dùng hơi nước đỡ Lý Bạn Phong ngồi ở mép giường.
Lý Bạn Phong xoa xoa cái ót đau nhức, hỏi máy hát:
“Vừa rồi âm thanh mà ta nghe được là cái gì?”
“Thanh âm không thể diễn tả được.”
“Ta nghe lại một lần nữa được không?”
“Ai da, tướng công, nếu chàng nghe tiếp thì tiểu thiếp sẽ phải thủ tiết mất.”
“Tại sao không thể nghe nữa? Là bởi vì căn nhà này có tầng bậc quá cao sao?”
“Đúng đó tướng công, cao đến mức sâu không lường được.”
“Thế nhưng ta vừa mới nghe được một ít âm thanh.”
“Cái này…”
Máy hát cũng không biết phải giải thích làm sao:
“Có thể là bởi vì căn nhà này không phải quá e thẹn nên cố ý để cho tướng công nghe ra một chút manh mối.
Tướng công, pháp bảo trên thế gian mỗi một lần dùng thì đều phải trả giá một chút, khả năng của khuyên tai này không lớn, nhưng nếu dùng nhiều có thể sẽ nghe được một vài âm thanh kỳ quái.
Một vài âm thanh nghe xong thì thôi, nhưng có một vài âm thanh sẽ gây ra tai họa cho người nghe. Tướng công, chàng nhất định phải thận trọng hơn.”
Nghe được một vài âm thanh kỳ quái?
Chừng đó cái giá phải trả không khác gì lắm so với bị trang điểm lên mặt, cũng không có gì quá ghê gớm.
Lý Bạn Phong tiếp tục nghĩ xem trong nhà còn vật có linh tính nào khác không.
Nhưng những vật có linh tính đều đã bị hoa sen đồng luyện hóa.
Máy hát ở bên cạnh nhắc nhở:
“Tướng công, không biết chàng cố ý hay vô tình, tiện nhân Hồng Liên kia mới vừa luyện chế một món pháp bảo cho chàng, tại sao tướng công không thử dùng một chút? Chàng chán ghét pháp bảo, hay là không ưa tiện nhân Hồng Liên kia?”
Không phải hắn chán ghét, mà là thật sự quên.
Lý Bạn Phong lấy khuyên tai ra, sau đó áp tai sát vào trong chốc lát rồi lắc đầu:
“Không có tiếng gì.”
“Tướng công nghe cẩn thận một chút.”
Hắn tiếp tục nghe một lát, vẫn không có tiếng động nào.
“Tướng công tập trung ý niệm ở bên tai, nghe cẩn thận thêm một lần nữa.”
Lúc này, Lý Bạn Phong áp đôi khuyên tai sát bên tai, rốt cuộc cũng nghe được một chút âm thanh, giống như là có người nói chuyện.
Lý Bạn Phong càng dán chặt vào khuyên tai hơn, cố gắng nghe rõ.
Đó là giọng của một người phụ nữ, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Lý Bạn Phong:
“Gia, ngài muốn nghe cái gì thì cứ phân phó.”
“Ta muốn nghe nương tử định nói gì.”
“Được rồi, gia.”
Xì xì!
Máy hát cười hai tiếng.
Bên tai Lý Bạn Phong liên tục vang lên tiếng nổ tung, không chỉ ù tai mà suýt chút nữa mất luôn thính lực tại chỗ.
Khoảng cách của hắn và máy hát quá gần, âm thanh phóng to cực đại như tiếng phi cơ đang gia tăng công suất vậy.
Lý Bạn Phong nhanh chóng gỡ khuyên tai xuống, máy hát vừa cười vừa ngân nga:
“Ai da! phu quân, tiểu thiếp đang ở bên cạnh, chàng đâu cần phải dùng pháp bảo này để nghe. Chờ đến khi phu quân không nghe được thứ chàng muốn thì dùng khuyên tai này cũng không muộn. Khuyên tai này có thể làm sợi dây liên kết thì gọi ả là Khản Ty đi.”
Khuyên tai Khản Ty, cái tên này không tệ.
Lý Bạn Phong nhặt cái kéo lên rồi hỏi:
“Vật này không có tên sao?”
“Tướng công, thứ ngu si này thì cần tên làm gì? Còn không bằng đưa cho Hồng Liên luyện chế đan dược.”
Như vậy thì không được, Lý Bạn Phong nghĩ vẫn còn có chỗ cần dùng đến cây kéo này. Hắn để cây kéo ở sát bên tai nghe thử, chỉ nghe được một chữ:
“Giết! Giết! Giết!”
Quả thật, chỉ số thông minh của cây kéo thấp hơn một bậc so với khuyên tai.
Lý Bạn Phong cất khuyên tai và cây kéo, sửa sang lại quần áo, hắn dự định ra cửa để nghe ngóng một chút tin tức của Giang Tương Bang.
Lúc Lý Bạn Phong đi đến cửa, máy hát ngân nga một ca khúc.
“Hoa hồng, hoa hồng xinh đẹp nhất.
Hoa hồng, hoa hồng diễm lệ nhất.
Nở rộ vào đầu mùa hạ.
Hoa hồng, hoa hồng, ta yêu ngươi.”
Bên trong Tùy Thân Cư, máy hát đang thu dọn đống đồ vừa mở ra rồi đưa tất cả vào phòng, Sau đó, nàng dùng nước nóng giặt sạch từng cái áo mà Lý Bạn Phong vừa thay ra.
Lý Bạn Phong đột nhiên cảm thấy hắn rất hạnh phúc.

Lý Bạn Phong tìm một chỗ ăn cơm trên con đường cái ở Nội Câu.
Tám giờ, muốn tìm tiệm cơm giờ này không dễ lắm.
Dù Dược Vương Câu có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một trấn đang ở trong tình trạng không có điện, cho nên đa số quán cơm nhỏ đều đóng cửa.
Tiệm ăn lớn sẽ có nhiều người ra vào quá tạp nham, Lý Bạn Phong vừa mới làm nổ tung vũ trường của Giang Tương Bang. Vì một bữa cơm, không đáng để hắn mạo hiểm.
Sau khi đi bộ một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn chọn tiệm bánh bao Phúc Vượng.
Lý Bạn Phong vốn dĩ dự định ăn nhanh rồi rời đi, ai ngờ vừa mới kéo ghế thì đã nghe có người gọi:
“Thất ca!”
Tần Tiểu Bàn hăng hái vẫy tay gọi hắn đến ngồi chung.
Nguyên nhân khiến Lý Bạn Phong không muốn lựa chọn cửa hàng bánh bao Phúc Vượng là bởi vì Tần Tiểu Bàn rất thường xuyên đến nơi này ăn.
Hôm nay, Trương Lục Ca có chuyện nên Tần Tiểu Bàn đi một mình. Trong lúc cậu ta đang buồn rầu vì không có người nói chuyện, tranh thủ gọi tiểu nhị đưa thêm hai món ăn và một vò rượu.
Dù sao đã bị Tần Tiểu Bàn nhận ra nên Lý Bạn Phong cũng không khách khí, căng quai hàm ăn liên tục hai cái bánh bao, lấp no bụng trước rồi nói sau.
Sau khi ăn no uống đủ, Tần Tiểu Bàn lôi kéo Lý Bạn Phong nói chuyện:
“Thất ca, tôi có nhà ở Nội Câu, anh có thể đến đó.”
Lý Bạn Phong nghĩ hắn đi xem một chút cũng được, nên theo Tần Tiểu Bàn về đến chỗ ở.
Đó là một tòa tiểu viện nằm ở hẻm Tuyến Xâu được Tần Tiểu Bàn thuê, chỉ có một căn phòng nhưng cậu rất hài lòng.
Tần Tiểu Bàn hài lòng nhưng Lý Bạn Phong lại không thích nơi này.
Nhà cũ của Hà gia nằm ngay trên con hẻm Tuyến Xâu này, Lục Tiểu Lan vẫn còn ở trong nhà.
Cả hai bước vào phòng, Tần Tiểu Bàn pha một bình trà cho Lý Bạn Phong, cậu nhân lúc hắn đang uống trà thì lấy ra một cái túi vải từ trong ngực rồi đổ ra hai mươi viên đan dược.
Đó là Xà Ban Đan!
Tần Tiểu Bàn đưa đan dược cho Lý Bạn Phong:
“Thất ca, đây là lễ vật mà tôi muốn tặng anh.”
Lý Bạn Phong ngẩn người:
“Cậu lấy đan dược này từ đâu?”
“Chiều hôm nay, tôi đi ngang qua nhà chính của Cảnh gia, lão gia tử Cảnh gia, cũng chính là cha của Cảnh Chí Uy đã đưa cho tôi.”
Lý Bạn Phong cười một tiếng:
“Cha của hắn biết sợ rồi sao?”
Tần Tiểu Bàn cắn răng rồi nói:
“Lúc trước còn không biết sợ, mỗi lần thấy tôi thì mẹ nó còn hung hăng phùng mang trợn má, ỷ có Giang Tương Bang trợ giúp, cho rằng tôi không dám động đến lão.
Hôm nay lão sợ rồi, mang theo bộ dạng khiếp sợ mời tôi đến trà lâu, còn chắp tay nhận lỗi, trả lại nhiều đan dược như vậy cho tôi, kêu tôi đừng so đo với lão.
Sau đó, tôi nghe mấy anh em trong Tam Anh Môn nói Giang Tương Bang đã bỏ mặc Cảnh gia, lão già kia sợ đến són ra quần, ngay trong ngày hôm đó lão mới tới nhận lỗi với tôi.”
Lý Bạn Phong khẽ cau mày:
“Cậu chỉ là một đệ tử bình thường trong Tam Anh Môn, còn Cảnh gia cũng được coi là cường hào một phương, sao phải sợ cậu đến như vậy?”
“Nếu là bang phái khác thì đúng là rất khó có chuyện này, thế nhưng địa vị của Tam Anh Môn ở Phổ La Châu không giống như vậy. Đừng nói là Cảnh gia, ngay cả mấy người Hà gia và Lục gia nhìn thấy Tam Anh Môn cũng phải nể ba phần mặt mũi.
Hôm nay chưởng quỹ Dư đã phái người tới dò la tin tức, đoán chừng tiệm vải cũng sắp được khai trương lại. Thất ca, tôi không quan tâm Nam Bà Tử kia báo ân anh như thế nào, nhưng anh nhất định phải nhận đan dược này của tôi.”
Lý Bạn Phong không thiếu đan dược:
“Cậu cứ tự giữ lấy, dù sao cũng cần tích góp quang âm.”
Tần Tiểu Bàn lắc đầu rồi nói:
“Tôi giữ lại thì cũng vô dụng, tôi không lên được tầng kế tiếp, ăn vào chỉ có phí phạm hơn.”
“Tại sao lại không lên được tầng kế tiếp?”
Tần Tiểu Bàn thở dài:
“Đường ruột của tôi có hơi yếu, cũng không đủ lớn. Thiết Ấn Trương Lục Ca của chúng tôi nói ông ta sẽ chuẩn bị một chút Thanh Vị Tán cho tôi, thứ đó có tác dụng hơn.”
Thanh Vị Tán không hiếm thấy ở Dượng Vương Câu, Lý Bạn Phong cũng từng nghe qua tên loại thuốc này:
“Chẳng phải Thanh Vị Tán được bán đầy phố sao?”
“Không phải là Thanh Vị Tán bình thường, Trương Lục Ca nói thuốc này có thể trị được vấn đề của tôi. Chờ đến khi tôi dùng thuốc được một thời gian thì xem thử có thể lên tầng được hay không. Nếu vẫn không được thì tôi chỉ đành chấp nhận số phận.”
Hai người tán gẫu thêm chốc lát, Lý Bạn Phong mới đứng dậy cáo từ, Tần Tiểu Bàn cầm đan dược, nói:
“Thất ca, nói như thế nào thì anh cũng phải nhận lấy cái này.”
Lý Bạn Phong lắc đầu:
“Nếu cậu không muốn ăn thì dùng nó đổi thành tiền đi. Ngoài ra, cậu phải cẩn thận hỏi thăm chuyện Thanh Vị Tán, đừng để mắc bẫy.”
Lý Bạn Phong đội mũ dạ lên rồi đi tới cửa, bất chợt nghe Tần Tiểu Bàn hỏi một câu:
“Thất ca, anh có nghe nói vũ trường của Giang Tương Bang bị nổ không?”
Lý Bạn Phong giả vờ không biết:
“Vũ trường gì?”
Tần Tiểu Bàn trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi:
“Thất ca, có phải anh làm chuyện này hay không?”
Lý Bạn Phong chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại:
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Tần Tiểu Bàn vội vàng cúi đầu:
“Thất ca, anh coi như tôi chưa hỏi gì đi. Tôi thiếu anh một mạng, cái mạng này chính là của anh. Nếu lúc nào đó anh cảm thấy muốn dùng tới tôi thì tôi lập tức giao mạng ra cho anh.”
“Người chỉ có một mạng, bản thân cậu giữ lại xài là được.”
Lý Bạn Phong không nói nhiều mà rời khỏi sân nhà của Tần Tiểu Bàn. Cậu tiễn hắn ra tận cửa, nhìn theo bóng lưng của Lý Bạn Phong biến mất, đột nhiên trong lòng dâng lên một trận vui sướng.
Chắc chắn chuyện vũ trường bị nổ là do Thất ca làm.
Chỉ có Thất ca mới có bản lĩnh như vậy, đời này của cậu xem như thuộc về Thất ca.
“Thất ca, nếu sau này tôi muốn gặp anh thì nên đi đâu tìm đây?”
Lý Bạn Phong suy tư một lát, nhìn cây hòe già trong sân nhà của Tần Tiểu Bàn.
Gốc cây này có hơi đặc biệt, cho dù là có gió hay không, nó luôn luôn đung đưa kêu xào xạc không ngừng.
Bình thường Tần Tiểu Bàn không quan tâm lắm, nhưng Lý Bạn Phong lại chú ý đến nó:
“Nếu muốn gặp tôi, cứ hái ba lá trên cây này rồi dán lên trước cửa của tiệm bánh bao là được.”
Tần Tiểu Bàn chớp mắt, nói:
“Trước cửa tiệm bánh bao cũng có rất nhiều cây hòe, không chừng sẽ có lá cây dính vào bên tường. Lỡ như Thất ca hiểu lầm…”
“Yên tâm, không thể hiểu lầm được.”
Lý Bạn Phong tiếp tục nhìn cây hòe trong sân một lát, hắn giơ mũ lên làm động tác giống như đang chào hỏi, sau đó lại đội mũ vào đàng hoàng rồi rời khỏi nhà của Tần Tiểu Bàn.
Ngồi trên cây hòe là một cô gái mặc váy dài màu xanh lục, bao quanh người là ngọn lửa xanh thẳm, gần như đều dính vào từng chiếc lá cây.
Loại lá dính phải quỷ hỏa này rất hiếm thấy, Lý Bạn Phong sẽ không nhận nhầm.
Cô gái nhìn Lý Bạn Phong khuất xa dần, cảm thấy trên người hắn có mùi máu tanh khiến cô sợ hãi.
Cô quay lại nhìn Tần Tiểu Bàn, lúc này cậu đã bày xong chăn đệm, chuẩn bị đi ngủ.

Lý Bạn Phong không ngờ có thể khiến Giang Tương Bang khiếp sợ nhanh như vậy, tinh thần hắn thoải mái nên tâm trạng vui vẻ. Lúc đi trên đầu phố ở Nội Câu của Dược Vương Câu cũng cảm thấy mặt đường rộng rãi hơn nhiều.
“Tin tức nóng hổi, vừa thổi vừa đọc đây! Vũ trường Tiên Lạc bị nổ, nghi ngờ là do Cổ Toàn Sinh gây ra. Công tử của Cổ gia bị khoét mắt moi tim chết thê thảm, phơi thây ở đầu đường. Ân oán giang hồ, đến bao giờ mới kết thúc!”
Tiếng rao báo của đứa trẻ bán báo thu hút sự chú ý của Lý Bạn Phong.
Cổ Toàn Sinh gây ra?
Sao Cổ Toàn Sinh dám cho nổ vũ trường Tiên Lạc chứ? Vậy mà Giang Tương Bang có thể cho cái tên phế vật này cõng nồi.
Lý Bạn Phong vui vẻ mua một tờ báo để xem, tự hỏi chuyện này cứ trôi qua như vậy sao? Thật sự bỏ qua được hả? Có phải là quá nhanh rồi không?

Năm ngày sau, Lý Bạn Phong nhìn thấy ở trước cửa tiệm bán bánh bao có ba chiếc lá cây hòe, chính là lá cây dính quỷ hỏa.
Thanh Vị Tán mà Trương Lục Trạch hứa hẹn đã được đưa tới, sau khi Tần Tiểu Bàn ăn vào, cảm giác kích thước dạ dày lớn ra một chút.
Ngay ngày hôm đó, Trương Lục Trạch quyết định mở tiệc rượu, mời mọi người cùng nhau chứng kiến thực tu Tần Điền Cửu thăng cấp.
Đám thuộc hạ và anh em kết nghĩa của Trương Lục Trạch đều đến đông đủ, ngay cả mấy chưởng quỹ của những cửa hàng quen biết cũng tới.
Tần Tiểu Bàn không có ý định bày ra một trận lớn như vậy, cậu chỉ muốn mời Trương Lục Trạch uống rượu, sau đó tìm một chỗ ăn hai mươi cân bánh bao cho xong việc.
Thế nhưng Trương Lục Trạch không nghe theo, cậu có nói như thế nào thì ông ta cũng muốn để cho người khác thấy Tần Tiểu Bàn có ông ta chống lưng.
Chưởng quỹ Phùng của tiệm tạp hóa cũng tới:
“Ông chủ Tần, chúc mừng, chúc mừng!”
“Đừng, đừng, đừng. Ông đừng nói sớm, tôi còn chưa có…”
Trong lúc Tần Tiểu Bàn bận bịu giải thích, chưởng quỹ của tiệm thuốc Khánh Văn cũng tới chúc mừng.
Dư Nam không đến, nhưng Vương Tuyết Kiều của tiệm vải Dư gia đến thay:
“Ông chủ Tần, chưởng quỹ của chúng tôi đi ra ngoài nhập hàng, hôm nay không thể về kịp. Tôi thay chưởng quỹ mang một phần tâm ý đến cho cậu.”
Câu nói đi ra ngoài nhập hàng là lý do khéo.
Bây giờ, Dư Nam còn đang ở tân địa, vẫn chưa dám trở về Nội Câu. Lý Bạn Phong bước đến bên cạnh Vương Tuyết Kiều, thấp giọng hỏi:
“Đã làm xong chuyện chưa?”
Gương mặt của Vương Tuyết Kiều đỏ lên:
“Thất gia đang nói đến chuyện thành thân sao?”
“Ai nói với cô chuyện thành thân? Tôi đang hỏi đến chuyện của Diêu lão tiên sinh!”
“Đã làm xong, đây là giấy vàng mà ngài mua.”
Vương Tuyết Kiều lặng lẽ nhét giấy vàng vào tay Lý Bạn Phong.
Người đến càng ngày càng đông, Tần Tiểu Bàn thấy thế thì mang vẻ mặt đau khổ nói với Trương Lục Trạch:
“Anh Lục, việc này, làm sao bây giờ? Nơi này có nhiều người như vậy…”
Trương Lục Trạch không quan tâm Tần Tiểu Bàn mà tiếp tục trò chuyện với khách mấy câu rồi hô to:
“Mang thức ăn lên!”
Bình thường chưa từng có yến tiệc lớn như vậy ở tiệm bánh bao, không ít thức ăn được mua từ những quán cơm khác.
Chỉ trong chốc lát, chủ quán dọn lên một bàn chật ních thức ăn, vẻ mặt của Tần Tiểu Bàn tràn đầy khó xử, nói:
“Anh à, tôi ăn mấy cái bánh bao là được, bây giờ không phải là thời điểm có thể ăn được những thứ này…”
Trương Lục Trạch kéo tay của Tần Tiểu Bàn, hô to về phía mọi người:
“Trương mỗ ở Dược Vương Câu này hơn nửa đời người, trước mặt các vị đồng hương, ít nhiều gì cũng có đôi chút giao tình.
Hôm nay, bày ra một bàn tiệc rượu này để trợ uy cho người anh em của tôi có thêm can đảm để thăng tầng.
Tôi đặt cái mặt già này lên bàn để cược, nếu hôm nay người anh em này của tôi không thể vượt ải, thì sau này tôi sẽ không lăn lộn ở Nội Câu nữa.”
Gương mặt tròn của Tần Tiểu Bàn tái mét lại:
“Anh Lục, anh nói như vậy làm gì, tôi, việc này…”
Khách khứa cả sảnh đường đều hò hét đồng ý, Trương Lục Trạch vỗ bàn một cái:
“Giờ lành ngày lành đã đến, người anh em, ăn đi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tần Tiểu Bàn bắt đầu ăn.
Ban đầu, cậu liên tục ăn bánh bao, ngay cả nước cậu cũng không dám uống, sợ sẽ chiếm mất thể tích dạ dày.
Mắt thấy số bánh bao bị ăn mất một nửa, một người trong Tam Anh Môn nhiệt tình cầm một cái đùi gà đưa cho Tần Tiểu Bàn:
“Người anh em, cậu nếm thử cái này đi.”
Tần Tiểu Bàn cầm đùi gà xé một miếng thịt, dầu mỡ tràn ra đầy miệng khiến cơn thèm ăn của cậu giảm đi trong chớp mắt.
Trương Lục Trạch tiến lên đoạt lấy đùi gà, quay đầu đạp tên thuộc hạ một cái:
“Ai mẹ nó cho mày nhanh tay như vậy!”
Một bàn đầy ắp thức ăn mặn, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi đã đủ thèm thuồng rồi.
Tần Tiểu Bàn phải ăn hai mươi cân thức ăn trong một giờ, cho nên thức ăn không được có quá nhiều dầu, không thể quá khô, không thể quá mặn, cay hoặc đắng cũng đều không được, chỉ có bánh bao là thích hợp nhất.
Tần Tiểu Bàn ăn mười sáu cân bánh bao chỉ trong chớp mắt. Nếu là lúc trước thì cậu đã đến cực hạn, ăn nhiều hơn thì sẽ nôn ra ngoài. Thế nhưng hôm nay cậu phải ăn!
Một, là Tần Tiểu Bàn đã uống Thanh Vị Tán, cậu tin dạ dày của bản thân đã lớn, có thể ăn nổi.
Hai, là vì có nhiều người đến xem như vậy, cậu không thể nhận thua.
Ba là Trương Lục Ca đã đem mặt mũi của ông ta ra đặt cược, Lý Bạn Phong cũng ở bên cạnh nhìn cậu. Vì vậy, dù hôm nay có phải mạo hiểm tính mạng, cậu cũng phải ăn cho hết hai mươi cân bánh bao.
Tần Tiểu Bàn ăn được mười bảy cân bánh bao, khuôn mặt tròn trịa của cậu bắt đầu trắng bệnh, Trương Lục Trạch ở bên cạnh khích lệ:
“Người anh em, cắn chặt răng, ăn tiếp đi nào!”
“Tần Tiểu Bàn, nhất định phải liều mạng mà ăn đó, Tam Anh Môn của chúng ta không có kẻ hèn nhát!”
Đến khi Tần Tiểu Bàn ăn được mười tám cân bánh bao, sắc mặt của cậu đã chuyển từ trắng sang đỏ. Mọi người nhìn thấy thì luôn miệng khen ngợi:
“Cửu gia chậm lại chút.”
“Người anh em, cậu làm tốt lắm, chỉ còn hai cân nữa là đủ.”
Vẻ mặt của Trương Lục Trạch trở nên nghiêm trọng, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Không tốt…”
Lý Bạn Phong ở bên cạnh hỏi:
“Chuyện gì không tốt?”
“Thực tu lấy việc ăn nuôi máu, khí huyết của tiểu tử này quá mạnh, cậu ta không gánh nổi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận