Phổ la chi chủ

Chương 233: Nghe hắn livestream

Mã Ngũ ngồi trong nhà gỗ, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Y và Lý Bạn Phong cùng nhau suy nghĩ, hôm nay rốt cuộc đã sai ở chỗ nào.
Lần này may mắn, Mã Ngũ vẫn nhặt cái mạng về được, nhưng nếu không làm rõ chuyện này, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy.
Lý Bạn Phong cho rằng nhân thủ Mã Ngũ dẫn theo quá ít:
"Tổng cộng chỉ có ba người, người có thể chiến đấu chỉ có mỗi A Cầm."
Mã Ngũ cảm thấy không phải là do nhân thủ ít, bèn nói:
"Chuyện ám sát thế này Mã gia cũng từng làm không ít, nhân thủ nhiều ngược lại thành ra vướng víu.
A Cầm và Tiểu Xuyên, một công một thủ, tôi có thể nhận ra Lục Tiểu Lan, thời khắc mấu chốt còn có thể tiếp ứng, có ba người chúng tôi là đủ rồi. Hôm nay sở dĩ thất thủ một là vì có thêm Da Boyens, hai là vì có nội gián."
"Sao anh lại cho rằng nhất định có nội gián?"
"Lão Thất, anh nghĩ kỹ lại xem, tôi đi xử lý Lục Tiểu Lan, chẳng lẽ Lục Tiểu Lan biết chuyện này sao?"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Chắc là cô ta không biết."
"Vậy tại sao Da Boyens vừa ra khỏi mảnh đất đã có thể tìm thấy tôi, hơn nữa còn chiếm tiên cơ? Điều này chứng tỏ hắn biết nơi tôi ẩn nấp."
Lý Bạn Phong đồng ý với điểm này, Da Boyens quả thực đã biết trước địa điểm Mã Ngũ ẩn nấp. Nhưng chuyện này không khó giải thích. "Lục Tiểu Lan là khuy tu, anh ở bên cạnh mảnh đất ba ngày, cô ta nhất định đã nghe thấy động tĩnh của anh rồi."
"Nghe kiểu gì? Nghe khắp nơi một cách vô định? Ngoại châu các anh có thứ gọi là radar, chẳng lẽ trên người Lục Tiểu Lan cũng mọc radar? Không có ai thông báo trước, Lục Tiểu Lan tìm kiếm một cách vô định, không thể nào tìm thấy tôi. A Cầm cũng không phải dạng vừa, chuyện mai phục giết người này cô ấy đã làm nhiều rồi, địa điểm là do cô ấy chọn, sao có thể dễ dàng để lộ như vậy?"
Mã Ngũ nói có lý. Lý Bạn Phong hỏi:
"Nội gián có thể là ai?"
Mã Ngũ trầm mặc một lát rồi nói:
"Lão Thất, anh có biết vì sao lần này tôi lại mang theo A Cầm mà không mang theo ai khác không? Trên mảnh đất của chúng ta còn một tay cao thủ."
Lý Bạn Phong ngẩn ra:
"Ý anh là Tả Vũ Cương? Anh nghi ngờ hắn là nội gián?"
Mã Ngũ gật đầu:
"Trước kia hắn là người của Lục gia."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Chuyện này không thể đoán mò, đoán mò sẽ khiến lòng người hoang mang."
Mã Ngũ nghiêm mặt nói:
"Lục Tiểu Lan mai phục bên ngoài, bên trong còn có nội gián theo dõi, chúng ta sẽ chịu thiệt hại lớn. Nhất định phải trừ khử Lục Tiểu Lan, nội gián cũng nhất định phải lôi ra, tôi cảm thấy chính là Tả Vũ Cương. Hắn có ý với A Cầm, nếu A Cầm thích hắn, chuyện này tôi có thể tác thành, tôi không thiếu người. Nhưng A Cầm không ưa hắn, hắn lại đổ chuyện này lên đầu tôi, muốn cùng Lục Tiểu Lan hợp sức trừ khử tôi."
Lý Bạn Phong thật sự phục rồi. Hai người có thể tranh giành một con côn trùng. Thanh niên trai tráng lại thích côn trùng, Lý Bạn Phong thật sự đã xem thường bọn họ! Nhưng Lý Bạn Phong tin tưởng nội gián tuyệt đối không phải Tả Vũ Cương. Tả Vũ Cương đã ký khế thư, khế thư viết bằng văn khế, trừ khi hắn ta có cách hóa giải khế thư, nếu không hắn ta đã sớm biến thành đống sắt gỉ. Thế nhưng ngoài Tả Vũ Cương ra thì còn có thể là ai? Mã Ngũ nói:
"Lão Thất, chuyện của Lục Tiểu Lan cứ giao cho tôi, còn chuyện nội gián giao cho anh. Lần này xảy ra chuyện lớn, sống chết trước mắt, chúng ta không thể nương tay!"
Nương tay chắc chắn là không, nhưng làm việc không thể hấp tấp. Lý Bạn Phong nói với Mã Ngũ:
"Để tôi tìm người nói chuyện, đợi nói chuyện rõ ràng rồi chúng ta hành động."
Đêm khuya, Lý Bạn Phong trở về mảnh đất của mình. Trong mảnh đất mười dặm có nội gián, bất kể chuyện gì cũng có thể bị nội gián biết, mảnh đất một dặm này của mình ngược lại an toàn hơn. Lý Bạn Phong bày bàn thờ, yên lặng chờ đợi, một đoàn quỷ hỏa hiện lên trên bàn thờ. "Lý Thất huynh đệ, có chuyện có thể cậu chưa rõ, Địa Đầu Thần cũng phải ngủ."
"Thì ra là vậy!"
Lý Bạn Phong chợt ngộ ra:
"Vậy ông ngủ lúc nào?"
"Ta vừa mới... Cậu tìm ta có chuyện gì?"
Lý Bạn Phong muốn xác nhận một chuyện:
"Bọn họ đã khai hoang trên địa bàn của Thu Lạc Diệp, nếu sau này giết bọn họ, Thu Lạc Diệp sẽ không gây phiền phức cho chúng ta nữa chứ?"
"Tân địa đã được khai hoang, chỉ cần không phải trong mảnh đất, Địa Đầu Thần sẽ không can thiệp vào sống chết của chủ nhân mảnh đất, lẽ ra là vậy, nhưng mà chuyện này..."
"Hôm nay chúng ta đừng nói đạo lý nữa, ông là người hiểu chuyện, Thu Lạc Diệp hình như không hiểu chuyện như vậy."
Thủy Dũng Tuyền thở dài nói:
"Ta cũng lo lắng chuyện này, Thu Lạc Diệp thích náo nhiệt, đầu óc hắn không được bình thường, nhìn thấy người khai hoang thì yêu quý không thôi, nhưng đám người khai hoang này đến thật kỳ lạ."
Lý Bạn Phong nói:
"Ông cảm thấy bọn họ có liên quan gì đến những người khai hoang ở đường biên giới trước kia không?"
Quỷ hỏa lượn lờ trước bàn thờ, Thủy Dũng Tuyền đang suy nghĩ. "Ta cảm thấy chuyện này có liên quan, nhưng rốt cuộc là liên quan thế nào thì ta không nói rõ được. Để ta đi tìm Thu đại tượng nói chuyện, rồi lại tìm mấy vị Địa Đầu Thần khác nói chuyện, có thể nói ra kết quả gì hay không ta cũng không biết. Lý Thất huynh đệ, ta luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, không phải chuyện lớn xảy ra ở vùng trăm dặm này của ta, mà là chuyện lớn sắp xảy ra ở toàn bộ Phổ La Châu. Chuyện của Phổ La Châu ta không quản được, ta chỉ mong chuyện đừng xảy ra ở chỗ ta là được. Ta không tranh giành với người khác, ta chạy đến nơi hẻo lánh này chỉ mong có được sự bình yên, huynh đệ, ta muốn chúng ta đều được sống yên ổn."
Ngày tháng yên bình không thể nào kéo dài nữa rồi. Trong phòng nghị sự, Tiểu Căn mặt mũi bầm dập, liên tục xin lỗi Mã Ngũ:
"Ngũ gia, tôi xin lỗi ngài, tôi thật sự liều mạng rồi, nhưng bọn chúng lợi hại quá, tôi đánh không lại."
Tiểu Căn dẫn người áp tải một lô hàng đến thôn Lam Dương, hàng hóa trên đường bị cướp, Tiểu Căn liều mạng dẫn theo anh em áp tải chạy về. Đây không phải là lô hàng đầu tiên bị cướp, hôm qua cũng bị cướp mất một lô, có mấy anh em áp tải bị thương nặng. Bây giờ Mã Ngũ không dám xuất hàng nữa, chỉ cần xuất hàng, Lục Tiểu Lan sẽ theo dõi, chuyện này không thể thoát khỏi tầm mắt của cô ta. Mã Ngũ không trách Tiểu Căn:
"Có thể mang người về là tốt rồi."
Y sai người chữa thương cho Tiểu Căn, còn thưởng cho Tiểu Căn một khoản tiền. Tả Vũ Cương đứng bên cạnh nói:
"Ngũ gia, lần sau xuất hàng để tôi đi áp tải."
"Được, anh muốn đi thì đi."
Mã Ngũ cười nói:
"Tôi ra ngoài đi dạo, xem hàng xóm của chúng ta thế nào."
Tả Vũ Cương cảm thấy thái độ của Mã Ngũ không đúng lắm, hai ngày nay thái độ của y luôn rất lạ, nhưng hắn ta cũng không tiện hỏi nhiều. Ra khỏi phòng nghị sự, Mã Ngũ tiến về phía ranh giới mảnh đất. Y nhìn về phía mảnh đất của Lục Tiểu Lan. Y bỗng dưng có cảm giác kích động muốn xông vào mảnh đất của Lục Tiểu Lan, bắt cô ta lại, sau đó giết chết. Suy nghĩ chợt lóe lên rồi vụt tắt, Mã Ngũ thở dài một hơi. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Bên cạnh Lục Tiểu Lan có Da Boyens, còn có mẹ của cô ta là Trác Dụ Linh. Lục Tiểu Lan đã khai hoang tân địa, còn được Địa Đầu Thần che chở. Muốn đối phó với cô ta không phải chuyện dễ dàng, tuyệt đối không được nóng vội. Mã Ngũ hít sâu một hơi, tạm nghỉ một lát, xoay người định rời đi thì bỗng nghe thấy phía sau có người lên tiếng:
"Ngũ ca, anh tìm tôi?"
Mã Ngũ giật mình, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Tiểu Lan đang đứng ngay phía sau! Cô ta đến từ lúc nào vậy? Sao cô ta biết mình ở đây? "Ngũ ca, có phải anh nhớ tôi không?"
Lục Tiểu Lan mỉm cười nhìn Mã Ngũ, cô không bước qua ranh giới mảnh đất. Mã Ngũ cười gượng:
"Sao cô biết tôi nhớ cô?"
"Chúng ta tâm linh tương thông mà, Ngũ ca, anh nghĩ gì tôi đều biết."
Giọng điệu và cách cười của Lục Tiểu Lan giống hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Ánh mắt Mã Ngũ lướt qua đôi mắt Lục Tiểu Lan:
"Cô đoán xem bây giờ tôi đang nghĩ gì?"
"Tôi đoán bây giờ anh rất hận tôi, giống như năm đó tôi hận anh vậy, hận không thể giết chết anh."
"Cô đoán đúng rồi."
Mã Ngũ chuẩn bị thi triển kỹ pháp. Lục Tiểu Lan lắc đầu:
"Ngũ ca, trước kia anh là người sảng khoái, sao bây giờ lại trở nên nhát gan như vậy? Anh muốn nghĩ gì về tôi cũng được, hận tôi cũng được, tôi đang ở ngay đây, sao anh không dám đến đây? Cho dù anh muốn giết tôi thì cũng phải đến gần tôi một chút chứ!"
Mã Ngũ rút một con dao găm ra. Lục Tiểu Lan giả vờ kinh ngạc:
"Dùng thứ này giết tôi? Ngũ ca, anh cảm thấy thứ này có thể giết chết tôi sao?"
Mã Ngũ biết con dao găm này không giết được Lục Tiểu Lan. Y lấy con dao găm này ra là muốn rạch máu, mượn đó để đổi lấy sự che chở của Địa Đầu Thần. Lục Tiểu Lan nhìn thấu suy nghĩ của y, cười khẩy:
"Ngũ ca, nhìn bộ dạng bất tài của anh kìa, hôm nay tôi chưa muốn giết anh, anh không cần lo lắng. Nhưng về sau thì khó nói lắm, nếu anh rén thì cứ trốn ở đây suốt đời đi, đừng bao giờ bước ra ngoài nữa."
Lục Tiểu Lan bỏ đi. Mã Ngũ nắm chặt con dao găm, cúi đầu. Bên cạnh y không có một ai hỗ trợ, nếu vừa rồi y bước thêm một bước nữa, có lẽ đã mất mạng rồi. Trở về phòng nghị sự, Mã Ngũ nhìn Tả Vũ Cương, nói:
"Anh đoán xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tôi muốn đi xem hàng xóm một chút, hàng xóm đã biết tôi muốn đến, còn cố ý đến cửa tìm tôi, anh nói xem chuyện này có trùng hợp không?"
Tả Vũ Cương không biết nên trả lời như thế nào, hắn ta không hiểu ý của Mã Ngũ. Mã Ngũ trầm mặc một hồi, bảo Tả Vũ Cương ra ngoài. Ngồi một mình trong phòng nghị sự, Mã Ngũ không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh. Chưa chắc Tả Vũ Cương đã là nội gián, chuyện điều tra nội gián cứ giao cho lão Thất. Nhưng y không tài nào bình tĩnh được. "Ngũ gia, báo đây."
Tiểu Xuyên cầm hai tờ báo vào phòng nghị sự, đây là do thuộc hạ của Mã Ngũ mang về từ thành Lục Thủy. Vì đường sá xa xôi nên đây là báo của ba ngày trước, Mã Ngũ nhìn thấy tên mình trên trang hai. Ngũ thiếu gia Mã gia uy phong vẫn còn, đại triển thần uy ở tân địa Lam Dương. Đại triển thần uy? Mẹ nó, tôi còn chẳng dám bước chân ra khỏi cửa đây. Mã Ngũ cười khổ xé tờ báo. Cơ nghiệp mà y và lão Thất vất vả gây dựng sắp bị Lục Tiểu Lan hủy hoại rồi. Bệnh viện Việt Châu số 3, Hà Gia Khánh nằm một mình trên giường, khẽ mỉm cười. "Gần đây Mã Ngũ có vẻ nóng nảy nhỉ."
Bên tai vang lên một giọng nói:
"Chịu nhiều khổ cực như vậy, vất vả lắm mới được hưởng chút quả ngọt, bây giờ chút quả ngọt ấy sắp biến mất, trong lòng hắn chắc chắn khó chịu lắm."
Hà Gia Khánh thở dài:
"Tôi cũng thấy tội cho hắn, thăm dò được tu vi của Lục Tiểu Lan chưa?"
"Có thể là cô ta che giấu kỹ quá, tôi thử thăm dò mấy lần rồi mà hình như cô ta vẫn chỉ ở tầng bốn."
"Vẫn ở tầng bốn, chứng tỏ thứ đó không nằm trong tay cô ta, mà nằm trong tay bạn tôi."
"Cái tên Lý Thất kia chính là bạn của cậu?"
"Tôi nghe giọng của hắn rồi, chắc chắn không sai, đó là người bạn thân nhất của tôi suốt bốn năm đại học."
"Phái ai đi lấy thứ đó về đây?"
"Không thể để người của chúng ta đi, anh nghĩ cách khiến Lục Tiểu Lan đi, thân phận của chúng ta không thể bị bại lộ."
"Lục Tiểu Lan có thể lấy về được không?"
"Được chứ, cậu bạn kia của tôi là người rất hiểu chuyện, Lục Tiểu Lan cũng rất muốn có được thứ đó, anh chỉ cần lừa cô ta một hai câu, chắc chắn cô ta sẽ đi, cứ để hai người bọn họ nói chuyện phải trái với nhau. Mượn đồ rồi thì phải trả, nếu không trả thì chính là hắn thiệt. Nếu đã chịu thiệt rồi mà vẫn không muốn trả, vậy thì phải chết. Hắn và Mã Ngũ có quan hệ rất tốt, nếu Mã Ngũ vì chuyện này mà chết, chắc chắn hắn cũng đau lòng."
"Chỉ cần hắn trả lại thứ đó, chúng ta sẽ tha cho hắn một mạng?"
"Xem xét lại đã, có một số chuyện tôi cũng không nói chính xác được, sau này nếu anh nghe thấy giọng của hắn thì chuyển thẳng cho tôi, ở ngoại châu gọi là livestream, anh hiểu chứ?"
"Hiểu rồi."
"Tôi muốn nghe hắn nói chuyện, hắn nói chuyện rất thú vị, lâu rồi không gặp, tôi cũng hơi nhớ hắn."
Hà Gia Khánh mỉm cười, ngắt liên lạc với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận