Phổ la chi chủ

Chương 271: Muốn giết tao?

Trong rạp chiếu phim, bác kích giả tầng năm Chung Quốc Thụ dùng dao kề vào xương sườn Tiêu Chính Công.
Tiêu Chính Công vẫn thản nhiên, không kêu cứu, cũng không chống cự, chỉ lặng lẽ nhìn đối phương.
Chung Quốc Thụ tăng thêm lực tay, gã muốn cho Tiêu Chính Công chảy chút máu, nhưng không muốn lấy mạng y, là võ tu tầng năm, gã biết cách khống chế lực tay.
Nhưng dù tăng thêm lực, con dao vẫn không thể đâm thủng da Tiêu Chính Công.
Chung Quốc Thụ kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Công.
Theo tư liệu của Cục Ám Tinh, Tiêu Chính Công là bác kích giả tầng ba, không thể nào chịu được lực tay của gã mới đúng.
Chẳng lẽ y mặc áo giáp? 
Hay là mang theo pháp bảo gì đó? 
Tiêu Chính Công mỉm cười, bất ngờ nắm lấy cổ tay 
Chung Quốc Thụ. 
Chung Quốc Thụ hoảng sợ, cố gắng rút tay về, Tiêu Chính Công dùng lòng bàn tay ấn xuống, ngón tay nâng lên, dùng lực rất khéo léo bẻ gãy cổ tay gã. 
Tiêu Chính Công ra tay chính xác nhanh gọn, Chung Quốc Thụ không kịp phản ứng. 
Con dao rơi xuống đất, Chung Quốc Thụ cắn răng chịu đau, không thốt lên tiếng nào. 
Gã biết mình không phải đối 
thủ của Tiêu 
Chính Công, bèn đứng dậy bỏ chạy. 
Tiêu Chính Công tiện tay túm lấy cổ áo Chung Quốc Thụ, ném gã lên ghế gỗ. 
Ghế gỗ vỡ tan nát, khung sắt 
bên dưới cũng bị bẻ cong. 
Chung Quốc Thụ định đứng 
dậy, Tiêu Chính Công bước tới, giẫm một chân lên người gã. 
Rắc rắc! 
Tiếng xương gãy vang lên, xương sườn Chung Quốc Thụ gãy mất mấy cái. 
Nghe thấy tiếng đánh nhau, Bóng Đèn và Minh Tinh vội chạy tới. 
Hai người 
chỉ đứng 
nhìn, không ai ra tay. 
Minh Tinh là kẻ sợ chết, trong tình huống này cậu ta sẽ không xông 
vào, nhưng miệng vẫn hét rất to: "Chuyện 
gì vậy? Tên kia là ai?" 
Bóng Đèn không xông vào, cũng không nói nhiều, gã từng bị Tiêu Chính Công đánh nên chỉ 
đứng im 
lặng quan sát. 
"Nói, ai phái mày đến?"  
Tiêu Chính Công vừa nhìn Chung Quốc Thụ, vừa tăng thêm lực dưới chân. 
Chung Quốc Thụ toàn thân run rẩy, hơi thở k·h·ó khăn, nhưng nhất 
quyết không nói lời nào. 
Tiêu Chính Công nói với Minh Tinh và Bóng Đèn: "Còng hắn lại!" 
Đội phó đã ra lệnh, Minh Tinh bất đắc dĩ phải xông lên, nhưng Bóng Đèn vẫn đứng im. 
Gã không động 
đậy là đúng, 
gã chỉ là một tên nhuận hoạt giả (du tu) tầng một, mới lên tầng tháng trước. 
Chung Quốc Thụ là bác kích giả tầng năm, nếu xảy ra 
chuyện ngoài ý muốn, gã sẽ mất mạng ngay lập tức. 
Quả nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. 
Minh Tinh đang định còng 
tay Chung Quốc Thụ, một người đàn ông bất ngờ chui ra từ gầm ghế, đạp một cú khiến cậu ta ngã lăn ra đất. 
Minh Tinh ngất xỉu tại chỗ. 
Bóng Đèn toàn thân toát mồ hôi, bỏ chạy xa. 
Ẩn cư giả tầng năm Đoàn Tương Văn đã ra tay. 
Lợi dụng đặc điểm 
dễ bị người khác xem nhẹ của ẩn cư giả, Đoàn Tương Văn đã tiếp cận được mục tiêu. 
Hắn ta vung tay, hắt ra một nắm bột phấn. 
Tiêu Chính Công tưởng là thuốc độc, vội vàng nín thở. 
Không ngờ đó là thuốc bột ăn mòn, rơi vào người thì đau rát như bị thiêu đốt. 
Đây là chiến 
pháp gì? 
Chẳng lẽ Đoàn Tương Văn không sợ bị thuốc bột làm tổn thương? 
Sợ chứ. 
Nhưng khả năng hồi phục của ẩn cư giả mạnh hơn hẳn so với các ám năng giả cùng cấp. 
Gói thuốc bột ăn mòn này là do Đoàn Tương Văn tự chế, mục đích là khiến bản thân và đối phương đều bị thương, sau đó lợi dụng khả năng hồi phục mạnh mẽ của bản thân để giày vò chết đối phương. 
Khi rơi vào khổ chiến, đây là một lựa 
chọn không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải có cấp độ tương đương với hắn. 
Cấp độ của Tiêu Chính Công không 
hề tương đương với Đoàn Tương Văn, chút thuốc bột này chỉ khiến y hơi khó chịu một chút. 
Tiêu Chính Công giật lấy quần áo trên người Minh Tinh, lau thuốc 
bột trên mặt, Đoàn Tương Văn nhân cơ hội này kéo Chung Quốc Thụ chạy ra cửa. 
Tiêu Chính 
Công vẫn đang thong thả lau mặt. 
Thấy Đoàn Tương Văn chạy đến cửa, Tiêu Chính Công nhặt một mảnh gỗ vụn trên đất rồi bắn ra. 
Mảnh gỗ lao 
vút găm thẳng vào xương sống Đoàn Tương Văn, hắn ta loạng choạng, ngã xuống đất cùng Chung Quốc Thụ. 
Trong tay võ tu tầng cao, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại. 
Tiêu Chính Công chậm rãi bước về phía hai 
người. 
Nửa người dưới của Đoàn 
Tương 
Văn đã mất cảm giác, hắn ta lấy từ trong ngực ra một con búp bê đất sét, ném về phía Tiêu Chính Công. 
Con búp 
bê đất sét lơ lửng giữa không trung, phun ra một ngọn lửa về 
phía Tiêu Chính Công. 
Tiêu Chính Công mặc kệ ngọn lửa, tiếp tục tiến tới, không chỉ 
không bị thương, mà quần áo trên người y 
cũng không hề cháy. 
Đây là sức chống chịu của võ tu tầng cao, gần như là thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. 
Tiêu Chính Công nắm lấy con búp bê đất sét giữa không trung, nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: "Kim Ốc Tàng 
Kiều, cũng phải công nhận là được làm khá tinh xảo." 
Tiêu Chính Công bóp nát con búp bê, ném xuống đất. 
Đoàn Tương Văn hét lên với Tiêu Chính Công: "Tôi không đi được, anh đừng ra tay với người không có khả năng chống cự!" 
Tiêu Chính Công sững người, gật đầu nói: "Nhà Cao Cửa Rộng, đây là 
năng lực của trạch linh nhà mày, đáng tiếc là trạch linh của mày lại là đức tu, tao thù nhất là đức tu." 
Vừa dứt lời, 
Tiêu Chính Công đã đứng trước mặt hai người. 
Chung Quốc Thụ vùng dậy, ôm chặt lấy Tiêu Chính Công, quay đầu nói với Đoàn Tương Văn: "Đi mau!" 
Đoàn Tương Văn không đi, hắn ta cũng không đi được, hắn muốn liều mạng với Tiêu Chính Công. 
"Còn rất trọng nghĩa khí!"  
Tiêu Chính Công một cước đá văng Chung Quốc Thụ, nhặt một cục đá trên mặt đất, ném thẳng vào đầu Đoàn Tương Văn. 
Cục đá như viên 
đạn, xuyên thẳng qua đầu Đoàn Tương Văn, khiến hắn ta mất mạng tại 
chỗ. 
Tiêu Chính Công quay người túm tóc Chung Quốc Thụ, xách gã từ dưới đất lên, hỏi: "Rốt cuộc là ai phái mày tới?" 
Chung Quốc Thụ mặt cứng đờ, nhìn Tiêu Chính Công, co giật vài cái rồi tắt thở. 
Gã đã nuốt thuốc độc tự sát. 
*** 
Tiêu Chính Công trở lại rạp chiếu phim, nhìn Minh Tinh nằm trên mặt đất, hỏi Bóng Đèn: "Cậu ta còn sống không?" 
Bóng Đèn thu lại lớp dầu mỡ trên người, nhìn Minh Tinh nói: "Bây giờ còn chưa rõ." 
"Vậy thì mau kiểm tra xem, còn sống thì gọi xe cấp cứu, chết rồi thì đưa đến nhà tang lễ!"  
Tiêu 
Chính Công rời khỏi rạp chiếu phim. 
Trên đường lái xe, Tiêu Chính Công không ngừng nghĩ 
về một vấn 
đề. 
Rốt cuộc là ai phái hai người này tới? 
Y biết mình có không ít kẻ thù, hàng loạt cái tên lần lượt hiện lên trong đầu. 
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Chính Công, là đội trưởng Trần gọi tới. 
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đáng lẽ y nên về Cục báo cáo. 
Tiêu Chính Công bóp nát chiếc điện thoại, ném sang ghế phụ, nhấn ga, lái thẳng về nhà. 
*** 
Hôm sau, Tiêu Chính Công đến Cục 
họp, nội dung cuộc họp vẫn là vụ việc ở Nhà Văn Hóa ngày hôm qua. 
Minh Tinh vẫn còn sống, sau một đêm cấp cứu đã qua cơn nguy kịch. 
Tuy rằng 
không có đặc vụ nào hy sinh, nhưng vụ việc này vẫn gây ra chấn động không nhỏ. 
Ngủ một giấc, Tiêu Chính Công bình tĩnh hơn, đưa ra lời giải thích hợp lý cho 
sự việc tối qua. 
Y nói mình đi điều tra chợ đen, bị tập kích, bước đầu phán đoán là hành vi trả thù của thương nhân chợ đen. 
Do bị thương nên y đã đến bệnh viện điều 
trị, điện 
thoại hỏng trong lúc giằng co nên 
không nhận được cuộc gọi 
của đội trưởng Trần. 
Mọi lời giải thích đều hợp tình hợp 
lý. 
Thậm chí khi được 
hỏi đã điều trị ở bệnh viện nào, Tiêu Chính Công đều nói rõ ràng, mọi thứ đã được 
y chuẩn bị kỹ càng. 
Đội trưởng 
Trần hỏi về vết thương, Tiêu Chính Công đáp qua loa cho xong.  
Tan 
họp, Tiêu Chính Công muốn đến hiện trường vụ án điều tra, xem có bỏ sót manh mối nào không, đội trưởng Trần đồng ý. 
Tiêu Chính Công 
vừa đi không lâu, Trần Trường Thụy bỗng nhíu mày. 
Lời giải thích của Tiêu Chính C·ô·n·g vừa rồi nghe có vẻ hợp lý, 
nhưng ngẫm kỹ lại 
có vấn đề rất lớn. 
Nếu thương nhân chợ đen muốn trả thù Cục Ám Tinh, họ sẽ không xuống tay với Tiêu Chính Công. 
Từ khi vào 
Cục Ám Tinh đến nay, Tiêu Chính Công chưa bao giờ tham 
gia điều tra chợ đen, y căn bản chưa từng đắc tội với thương nhân 
chợ đen! 
Nghĩ một 
lúc, đội trưởng Trần gọi 
Đầu To đến, dặn dò: "Cậu đến Nhà Văn Hóa một chuyến, xem Tiêu Chính Công đã làm gì? Bất kể hắn làm gì, cậu 
cũng đừng lên tiếng, cứ quay về báo lại cho tôi." 
*** 
Đầu To lái xe đến Nhà Văn 
Hóa, 
hiện trường đã bị phong tỏa nhưng không thấy Tiêu Chính Công. 
Tiêu Chính Công đi đâu rồi? 
Đầu To suy nghĩ một lúc, khởi động xe rời khỏi Nhà Văn Hóa. 
*·*·* 
Bệnh viện Việt Châu số 3, 
hộ lý vừa thay ga giường xong, dìu Hà Gia Khánh nằm 
xuống. 
Tiêu Chính Công đẩy cửa bước vào, cười với hộ lý: "Cô ra ngoài trước đi." 
Hộ lý ngạc nhiên: "Sao có thể được, bệnh nhân vẫn còn đây mà." 
Tiêu Chính Công vẫn cười, giọng nói trầm xuống: "Tôi bảo cô ra ngoài." 
Hộ lý run rẩy, cảm giác toàn thân như bị một sức mạnh nào đó đè ép, thở cũng khó khăn. 
Cô không dám chần chừ, vội vàng rời 
khỏi phòng bệnh. 
Tiêu Chính Công kéo ghế ngồi xuống bên giường Hà Gia Khánh. 
Im lặng một hồi lâu, Tiêu Chính Công hỏi: "Muốn giết tao?" 
Hà Gia Khánh nằm im trên giường. 
Tiêu Chính Công vỗ vào mặt Hà Gia Khánh: "Muốn 
giết tao thì ra tay đi, tao đang đứng đây, mày đừng giả chết nữa." 
Hà Gia Khánh vẫn nằm im. 
Tiêu Chính Công đứng dậy: "Vì chuyện của Triệu 
Kiêu Uyển phải không? Trong lòng không phục phải không? 
Tao nói cho mày biết, Triệu Kiêu Uyển đang ở trong tay tao, muốn thì đến mà 
lấy! 
Đứng 
lên đánh với tao một trận, chỉ cần mày dám ra tay, tao sẽ đưa Triệu Kiêu Uyển cho mày. 
Không động thủ đúng không, vậy đừng trách tao không khách khí, mày thích nằm như vậy thì tao cho nằm cả đời." 
Tiêu Chính Công móc trong túi ra một đồng xu, định 
bắn vào đầu Hà Gia Khánh thì ngoài cửa chợt có tiếng người vang lên: "Đội phó Tiêu, sao anh lại đến đây?" 
Tiêu Chính Công quay đầu, thấy Đầu To đang đứng ở cửa. 
"Cậu cũng tới rồi."  
Tiêu Chính Công không hề ngạc nhiên: "Tôi còn định hỏi cậu đến đây làm gì?" 
Đầu To bình tĩnh đáp: "Tôi đến xem tình hình 
của Hà Gia Khánh, vụ án 
này do tôi phụ trách." 
"Phải rồi, cậu vẫn luôn phụ trách, tôi thấy cậu theo vụ này hơi lâu rồi thì 
phải."  
Tiêu Chính Công tung đồng xu trong tay, như thể muốn bắn vào mặt Đầu To bất cứ lúc nào. 
Đầu To lùi 
lại nửa bước: "Đội phó Tiêu, anh bình tĩnh, 
là đội trưởng Trần bảo tôi đến." 
"Đội trưởng 
Trần bảo cậu ngày nào cũng phải chạy đến bệnh viện? Cậu siêng thật đó nha! 
Tôi thì không siêng năng như cậu, hôm 
qua tôi đi chợ đen chỉ là để đối phó, kết quả lại gây ra chuyện 
lớn như vậy. 
Tôi đã suy nghĩ cả đêm, tại sao Hà Gia Khánh biết tôi đi chợ đen? Tại sao nó có thể mai phục người ở rạp chiếu phim trước, rốt cuộc là ai 
đã để lộ thông tin? Đầu To, Hà Gia Khánh đã cho cậu lợi ích 
gì? 
Cậu dám bán đứng cả tôi?" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận