Phổ la chi chủ

Chương 359: Số Mực Tìm Đường

Sáng sớm, Lý Bạn Phong mang theo máy chiếu phim chuẩn bị ra ngoài.
Máy chiếu phim đợi ở bên giường, chán nản nói: "Thất đạo diễn, chọn người khác đi, nghệ thuật trong lòng ta đã lụi tàn rồi."
Đánh một trận với Bạt Sơn Chủ, trong số các pháp bảo, máy chiếu phim lập công đầu.
Lý Bạn Phong dựa vào máy chiếu phim để thay đổi bố cục của hang núi, khiến cho một đám dị quái đi nhầm vào Tùy Thân Cư, đổi lấy một bữa tiệc thịnh soạn cho cả nhà.
Nhưng bữa tiệc linh đình này, máy chiếu phim lại không được húp miếng nào.
Lý Bạn Phong đã quên mất nó.
Máy chiếu phim vẫn luôn canh giữ trong hang núi, một miếng thịt cũng không được ăn.
Chờ đến khi trở lại Tùy Thân Cư, Hồng Liên 
đã dọn dẹp sạch sẽ, một giọt máu cũng không còn. 
Từ đó, tâm trạng của máy chiếu phim trở nên vô cùng tiêu cực. 
Lý Bạn Phong rời đi, máy chiếu phim vẫn ở lại bên giường ngẩn ngơ. 
Găng tay đi tới, an ủi một câu: "Lão đệ, đừng ủ rũ như vậy nữa, ta nhìn cũng đã thấy khó chịu 
thay ngươi rồi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự." 
Máy chiếu phim nhàn nhạt nói: "Nghệ thuật của ta đã hóa thành tro tàn, ta chẳng còn gì để nói với ngươi nữa." 
"Ngươi xem ngươi cứ như vậy, nào còn chút khí phách đàn ông nữa? Đi theo ta, nói ra 
hết mọi chuyện trong lòng cho thoải mái." 
Găng tay hết lời khuyên nhủ, 
đưa máy c·h·i·ế·u phim đến tam phòng. 
Đóng cửa phòng, găng tay hạ thấp giọng nói: "Người anh em, đừng nói ta không quan tâm đến ngươi." 
Nói xong, găng tay nhả ra một miếng thịt: "Đây là Địa 
Đầu Thần, là thịt 
của Bạt Sơn Chủ, ngươi ăn một miếng, xem thử phẩm chất và mùi vị thế nào." 
Máy 
chiếu phim run lên, ống kính phủ một lớp hơi nước: "Lão ca, ta 
biết cảm ơn ngươi thế nào..." 
"Đừng nói mấy lời khách sáo đó nữa, ăn nhanh 
đi!" Găng tay rất hào phóng. 
Máy 
chiếu phim triệu hồi ra một người phụ nữ, bỏ miếng thịt vào phim 
nhựa. 
Mấy ngày trôi qua mà miếng thịt này vẫn còn tươi, không biết găng tay đã dùng cách nào để bảo quản. 
Thịt của Địa Đầu Thần quả nhiên có chất lượng khác biệt, máy 
chiếu phim chỉ còn chưa đến một nửa dây cót, vậy mà lúc này lại cảm thấy khí lực tràn trề, tu vi cũng đang nhanh chóng tăng tiến. 
"Lão ca, đa tạ ngươi." 
"Đừng khách sáo quá." Găng tay lắc 
lư ngón tay: "Chúng ta ngày thường liều sống liều chết, cuộc sống vốn không dễ dàng, đương gia đôi khi không thể chăm sóc hết được, chúng ta phải quan tâm lẫn nhau." 
"Lão ca, miếng thịt này quý giá như vậy, ta 
phải báo đ·á·p ngươi thế nào đây?" 
"Khoan nói đến báo đáp, ta 
có mấy lời tâm sự muốn 
nói với ngươi, 
Chúng ta đều ở chung sống dưới một mái nhà, đều là làm việc cho đương gia, ta không phải kẻ tham lam, cái gì nên là của đương gia, ta 
đều đưa hết, thỉnh thoảng 
tự mình giữ lại một chút cũng là chuyện thường tình. 
Có khi 
ta giấu một vài thứ, ngươi đừng có quay phim lại rồi đưa cho đương gia xem, khiến đương gia bực mình, ta cũng khó giải 
thích, loại chuyện này đừng để đương gia biết." 
*** 
Lý Bạn Phong đến trà lâu 
Đông Bình, tìm Tần Tiểu Bàn, hỏi chuyện về Điện ảnh Lăng gia. 
Tần Tiểu Bàn nói: "Điện ảnh Lăng gia thật sự không đóng cửa, chuyện này người của Ngân Chương bọn tôi đã đến điều tra rồi, 
ngoài Huyết Nhận Thần Thám, họ còn có hai bộ phim đều đang quay, từ trên xuống dưới đều rất bận rộn." 
"Lăng Diệu Ảnh chết 
rồi, ai đang quản lý Điện ảnh Lăng gia?" 
"Theo tôi được biết thì có 
hai nguồn 
tin, cũng khó nói tin nào là thật. Thứ nhất là Lăng Diệu Ảnh còn sống, trước đó chỉ là giả chết, 
diễn một màn kịch cùng Lục Xuân Oánh." 
Tin tức 
này rõ ràng là do Lục Mậu Tiên tung ra, vừa chứng minh việc lão ta nhắm vào 
Huyết Nhận Thần Thám là hợp lý, lại vừa bôi nhọ Lục Xuân Oánh. 
"Thứ hai là sau lưng Lăng gia còn 
có 
một đại nhân vật, có thể là ảnh hậu Đồ Ánh Hồng." 
"Đồ Ánh Hồng..." Vừa nghe cái tên 
này, Lý Bạn Phong lập tức nhớ đến lần bị tập kích hôm đó. 
Lúc đó, hắn dùng Cưỡi Ngựa Xem Hoa đánh ngã Lăng Diệu Ảnh trước, sau đó dùng súng bắn bị thương Đồ Ánh Hồng, trong tình huống không có Tùy Thân Cư, hắn đã dựa vào chính mình để đoạt lấy tiên cơ, giành lại mạng sống. 
Tên áo đen đến Tiêu Dao Ổ hôm đó có phải là Đồ Ánh Hồng không? 
"Cậu biết lai lịch của Đồ Ánh Hồng không?" 
Tần Tiểu 
Bàn nói: "Ngân Chương 
bọn tôi vẫn đang điều tra, 
trước đó có người nói Đồ Ánh Hồng vốn là người của thế lực ngầm ở thành Lục Thủy, sau khi hầu hạ Lăng Diệu Ảnh thì trở thành Ảnh hậu. 
Bây giờ điều tra rõ ràng rồi, những lời đồn đó đều là nhảm nhí, Đồ Ánh Hồng vốn không phải 
người thành Lục Thủy, cô ta xuất thân từ Hắc Thạch Pha, là một công tu, rốt cuộc là cô ta hầu hạ Lăng Diệu Ảnh hay là ngược 
lại, chuyện này vẫn chưa rõ ràng." 
"Người anh em, chuyện này phải điều tra cho rõ ràng." 
"Thất ca, vừa có tin tức, tôi sẽ..." Nói đến đây, Tiểu Bàn có chút ngập ngừng, cậu ta lại đói bụng. 
Lý Bạn 
Phong nhìn 
dáng người của Tiểu Bàn, đã sắp sánh ngang với Khâu Chí Hằng rồi. 
"Không phải đã nói với cậu rồi sao, không có tiền thì đến tìm tôi, đừng có tiếc ăn, lần trước tôi bảo cậu 
hỏi thăm chuyện tư cách, Ngân Chương nói sao rồi?" 
"Thất ca, Ngân Chương thật sự là người thẳng thắn, ông ấy nói tôi 
là Đồng Ấn không mã, muốn chuyển thành Đồng Ấn chính thức cũng hợp 
tình hợp lý, nhưng phải dùng tiền lo lót, số tiền không nhỏ, tôi không tiện nói với anh." 
Lý Bạn Phong đặt chén trà 
xuống: "Cậu làm tốt lắm, rốt cuộc là 
bao nhiêu tiền?" 
Tiểu Bàn giơ một ngón tay: "Một ngàn Đại Dương." 
"Tôi cho cậu, chiều nay đến Tiêu Dao Ổ lấy tiền, lấy một 
ngàn rưỡi, chọn chỗ nào tốt một chút." 
Tần Tiểu Bàn rối 
rít cảm ơn, Lý Bạn Phong trở về Tiêu Dao Ổ. 
Khâu Chí Hằng 
từng nói, người đến tập kích là một cao thủ công tu, có pháp bảo ẩn thân. 
Tam Anh Môn điều tra lai lịch của Đồ Ánh Hồng, ả chính là công tu. 
Trên đường về, Lý Bạn Phong căn bản có thể khẳng định, người áo đen hôm đó chính là Đồ Ánh Hồng. 
Có phải ả đến để trả thù cho Lăng Diệu Ảnh? 
Không thể chờ ả đến, phải nghĩ cách dụ ả ra. 
Lý Bạn Phong vào Tùy Thân Cư, dùng máy chiếu phim chiếu hình ảnh của Lăng Diệu Ảnh. 
Phừ phừ! 
Máy hát hỏi: "Tướng công, người này đã bị luyện thành đan dược rồi, sao chàng 
lại lấy ra làm gì?" 
"Làm mồi câu, người tình của hắn muốn tìm ta trả thù, ta muốn dụ ả ra ngoài." 
"Vở kịch này được dựng 
rất giống thật, quả 
thật khó phân biệt, nhưng nếu là người tình của hắn, chắc hẳn cũng rất quen thuộc với máy chiếu phim 
này." 
Lý Bạn Phong nhìn về phía máy chiếu phim. 
Tâm trạng của máy chiếu phim đã tốt hơn, nó trịnh trọng đáp: "Ta có chút hiểu biết về Đồ Ánh Hồng, trên dưới trước sau, công thủ 
tiến thoái, ta đều đã quay phim lại, đáng tiếc là những cuộn phim đó ta không mang theo người." 
Lý Bạn Phong cũng đang lo lắng chuyện này, Đồ Ánh Hồng rất quen thuộc với máy chiếu phim, 
khả 
năng cao sẽ không mắc bẫy. 
Đối với tình 
huống này, máy hát lại có cách đối phó: "Ai ya~ tướng công, mồi câu không nhất định chỉ để câu cá, mà còn có thể câu tôm." 
Lý Bạn Phong hiểu ý của máy hát, hình ảnh của Lăng 
Diệu Ảnh có thể câu được người khác, nhưng bây giờ người mà 
hắn muốn đối phó là Đồ Ánh Hồng. 
"Nương tử, 
ta không muốn câu tôm, ta chỉ muốn câu cá." 
"Tôm đớp mồi câu, sẽ báo cho cá biết mùi vị của mồi, mồi câu có 
thể không lừa được chủ tướng của địch, nhưng chưa chắc đã không lừa được gián điệp của địch." 
Lý Bạn Phong mỉm cười, ôm lấy 
máy hát âu yếm nói: "Đúng 
là quân sư của ta!" 
*** 
(như đã giải thích thì thư ngụ là kỹ viện cao cấp, đào ở đây được gọi 
là “tiên sinh”) 
Lục Mậu Tiên bước ra từ Thư Ngụ Minh Châu, tiên 
sinh của thư ngụ đứng bên cạnh không ngừng tán thưởng: "Lão thái gia quả nhiên uyên bác, lần này đệ tử được mở mang tầm mắt rồi." 
Phiên dịch ngắn gọn 
là tối qua Lục Mậu Tiên lại thể hiện tuyệt học mới. 
Lục Mậu Tiên gật đầu cười: 
"Cô cũng là người ham học hỏi, thức khuya 
dậy sớm đọc sách, vậy mà không hề than vãn nửa lời." 
Tiên sinh thư ngụ ngượng ngùng nói: "Cũng có kêu đôi chút, nhưng đệ tử cảm thấy không khổ." 
Lục Mậu Tiên sờ lên mặt 
của tiên sinh thư ngụ: "Cô như vậy là tốt rồi, nhưng đọc sách 
ban đêm phải có nến tốt, nến 
ở 
đây của cô, chất lượng kém quá." 
Tiên sinh thư ngụ vội vàng ghi nhớ chuyện nến, Lục Mậu Tiên là khách quen quan trọng nhất của Thư Ngụ Minh Châu, mỗi yêu cầu của lão đều không thể lơ là. 
Bên ngoài thư ngụ, ba mươi ba tên chi quải đã chờ sẵn. 
Lục Mậu Tiên ra ngoài làm chuyện này, mang 
theo nhiều người 
như vậy có thích hợp hay không? 
Nếu là trước kia, Lục Mậu Tiên nhiều nhất chỉ mang theo hai tên chi quải, lão cũng không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy. 
Nhưng từ sau khi giao đấu với Lăng Diệu Ảnh, Lục Mậu Tiên đã thay đổi suy nghĩ. 
Ở rạp hát, Lăng Diệu Ảnh cho chiếu đoạn phim đó, coi như đã hủy hoại thanh danh của Lục Mậu Tiên, nhưng vậy thì sao? Trên dưới Lục gia đều nói lão thái gia gừng càng già càng cay. 
Bàn tay bị Lăng Diệu Ảnh chặt đứt kia đến bây giờ vẫn chưa lành, đây mới là chuyện khiến lão đau lòng. 
Hiện tại chuyện phim ảnh vẫn chưa lắng xuống, cẩn thận vẫn hơn. 
Lục Mậu Tiên ngồi trên xe, đám chi quải đi theo bảo vệ trước 
sau. 
Đêm đã khuya, trên đường không còn ai qua lại, cách phủ đệ chỉ còn một con phố, một tên chi quải đột nhiên ôm cổ ngã xuống đất, máu tươi chảy ra theo kẽ tay. 
Một tên chi quải khác tiến lên kiểm tra, vừa mới cúi người xuống, đầu đã 
lập tức rơi 
xuống đất. 
Lục Mậu 
Tiên cảm thấy tình hình không 
ổn, lớn tiếng nói: "Quân tử thẳng thắn!"   
Đây là kỹ pháp 
Đồng Văn Cộng Quy, 
lão muốn đối thủ lộ diện, quyết đấu sòng phẳng 
với lão. 
Nhưng kỹ pháp này dường như vô dụng, đám chi quải bên cạnh Lục Mậu Tiên lần lượt ngã xuống đất, trong nháy mắt, 
ba mươi ba người chỉ còn lại hai. 
Hai người này một trái một phải, đứng bên cạnh xe, nhìn thì có vẻ như đang bảo vệ Lục Mậu Tiên, nhưng thực chất là đang bảo vệ mạng sống của chính mình. 
Không động đậy thì sẽ không chết, chỉ cần động một cái là chết chắc, hai người bọn họ hiểu rất rõ điều này. 
Lục Mậu Tiên lấy bút 
lông ra, viết một chữ "Cấm" lên 
xe! 
Xung quanh 
xe ngựa hiện lên một vầng kết giới. 
Lục Mậu Tiên đang suy nghĩ cách đối phó tiếp theo, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người nói: "Bách vô cấm kỵ." 
Ầ·m·! 
Kết 
giới vỡ tan! 
Đối phương dùng Nhất Ngữ Thành 
Chân? 
Đối phương là văn tu? 
Bất 
kể đối phương là ai, hiện tại cơ 
hội thoát thân đã không còn nhiều. 
Lục Mậu Tiên vung bút lông, hất mực trên đầu bút ra ngoài, phạm vi mười 
mấy mét xung quanh biến thành vô số chữ viết, chữ viết giương nanh múa vuốt, giống như ác linh màu đen, gặp người là lập tức lao vào tấn công. 
Đây là kỹ pháp của văn tu, Số Mực Tìm Đường. 
Văn tu không giỏi cận chiến, một khi bị 
áp 
sát, 
Số Mực Tìm Đường là kỹ pháp chạy trốn tốt 
nhất. 
Trong phạm 
vi của kỹ pháp, chữ viết được tạo thành từ mực nước sẽ có linh tính, có thể chiến đấu với con người. 
Những chữ này có thể biểu đạt ý nghĩa, cũng có thể biểu đạt hình dạng, sức chiến 
đấu phi thường, nhược điểm duy nhất là không phân biệt địch ta. 
Một chữ "Đại" hai tay dang rộng, bắt lấy một 
tên chi quải, không ngừng xé 
rách. 
Một chữ "Tượng" hóa thành một con voi khổng lồ, húc ngã một tên chi quải khác. 
Một chữ "Trùng" hóa thành ba chữ "Trùng", mỗi chữ "Trùng" lại hóa thành vô số ruồi nhặng bay tứ tung. 
Những chữ viết này thậm chí còn tấn công cả Lục Mậu Tiên, nhưng Lục Mậu Tiên có thể tìm đường thoát thân từ trong đó. 
Lão nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của kỹ pháp, chạy như bay về phía phủ đệ. 
Lần này lão chạy rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều. 
Số Mực Tìm Đường chỉ duy trì được vài giây, sau đó biến mất, nhưng Lục 
Mậu Tiên đã chạy đến 
trước cửa phủ đệ. 
Tại sao lại chạy nhanh như vậy? 
Hình như nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều. 
Lục 
Mậu 
Tiên cúi đầu xuống, phát hiện ra bản thân thực sự đã mất đi một số thứ. 
Máu tươi chảy ra quần, Lục Mậu Tiên ngã gục trước cửa, đến lúc 
này lão mới cảm nhận được sự tuyệt vọng và 
đau đớn tột 
cùng. 
Già gân Lục Mậu Tiên từ nay đã không còn nữa. 
Hà Gia Khánh giả dạng thành một 
người đàn ông 
trung niên, bước đến bên 
cạnh Lục Mậu Tiên, cười ha hả nói: "Lục lão gia, chúc mừng ông, từ nay về sau đã bớt đi một mối phiền muộn rồi." 
Lục Mậu Tiên không dám 
phản kháng, che lấy chỗ hiểm, nghiến răng không nói. 
Hà Gia Khánh không giết lão, đứng dậy rời đi, đến đầu phố, y 
bỗng nhiên nhìn thấy một 
tên ăn mày đang ngủ gật. 
Hà Gia Khánh giật mình, cẩn thận cảm nhận vị trí của mình. 
Đây là thành Lục Thủy, hay là chỗ ở của Lục ăn mày? 
Tên ăn mày mở một mắt, liếc nhìn Hà Gia Khánh, sau đó nhắm mắt lại. 
Có ý gì, không muốn đánh với ta? 
Ăn Mày Lục Thủy muốn tỏ ý hòa hảo? 
*** 
Các tờ báo lớn đưa tin, Lục Mậu Tiên lại bị tập kích, bị thương nặng, thân phận hung thủ vẫn là một ẩn số. 
Hà Gia Khánh đặt tờ báo xuống, nói với Vạn Tấn Hiền: "Ông làm việc cẩn thận nhất, hãy nhớ kỹ, trước 
khi điều tra rõ ràng, không được giết Lục Mậu Tiên." 
Vạn Tấn Hiền liên tục gật đầu. 
Cùng ngày, Hà Gia Khánh đi một vòng tại các rạp chiếu phim, tỷ lệ người xem Huyết Nhận Thần Thám không tệ, các rạp chiếu phim lớn đều trên dưới bảy phần, Hà Gia Khánh vô cùng hài lòng với thành tích này. 
Nhân lúc bộ phim đang chiếu, 
y lặng lẽ vào phòng chiếu phim, công nhân phụ trách chiếu phim đang nói chuyện phiếm, vậy mà hoàn toàn không chú ý đến Hà Gia Khánh. 
Hà Gia Khánh kéo một ô phim nhựa từ máy chiếu xuống, đưa tới phòng VIP của rạp chiếu phim. 

lấy từ trong ngực ra một cái ống, 
nhỏ một giọt nước thuốc lên trên miếng phim nhựa. 
Phía trên miếng phim nhựa hiện lên một vòng tròn màu bạc. 
Hà Gia Khánh dán vòng tròn lên đỉnh đầu, thân thể run rẩy một lúc. 
"Chất lượng không tệ!"  
Hà Gia Khánh tán thưởng một tiếng, dùng ngón tay chà xát ra một đám lửa, thiêu hủy miếng phim. 
Giữa trưa ngày hôm sau, Hà Gia Khánh lên đường 
trở về Việt Châu, 
Vạn Tấn Hiền đưa y đến nhà ga. 
Trước khi đi, Hà Gia Khánh nhiều lần dặn dò: "Trông chừng Đồ Ánh Hồng, đừng để cô ta rời 
khỏi tòa cao ốc." 
Trở về từ nhà ga, Vạn Tấn Hiền vào 
phòng Đồ Ánh Hồng. 
Đồ Ánh Hồng đang lau chùi vũ khí, nói với Vạn Tấn Hiền: "Trước 
khi vào sao ông không gõ cửa?" 
Vạn Tấn Hiền đáp: "Thuộc hạ của tôi nhìn thấy Lăng Diệu Ảnh rồi." 
"Ở đâu?" 
"Ở Tiêu Dao Ổ, hôm qua nhìn thấy một lần, hôm nay lại nhìn thấy một lần, cô muốn đi gặp hắn không?" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận