Phổ la chi chủ

Chương 1092: Tặc tâm bất tử (1)

Tạ Tuấn Thông tim và mật đều bị Hà Gia Khánh lấy đi, có thể hắn vẫn chưa chết, Hà Gia Khánh vẫn để hắn sống, chỉ để hắn trơ mắt nhìn hơn 20 người của Quỷ Thủ môn chết như thế nào.
Hơn 20 người này không phải đệ tử bang môn bình thường, bọn họ là chiến lực mạnh nhất của Quỷ Thủ môn, là căn cơ cùng cốt cán của Quỷ Thủ môn.
Bây giờ hơn hai mươi người này, trong nháy mắt biến thành thi thể đầy đất, nằm dưới bàn hội nghị, có thể Tạ Tuấn Thông chẳng buồn liếc nhìn bọn chúng một cái.
Hà Gia Khánh ghé vào tai Tạ Tuấn Thông hỏi một câu:
"Lão Tạ, Quỷ Thủ môn cứ vậy xong rồi, ngươi không đau lòng à?"
Tạ Tuấn Thông không muốn nghe Hà Gia Khánh nói chuyện, bây giờ hắn chỉ nghĩ làm sao để tự cứu.
Dù tim mật đều không còn, chỉ cần Tạ Tuấn Thông còn một hơi, liền phải nghĩ cách để mình sống sót.
Hà Gia Khánh đặt Tạ Tuấn Thông lên ghế phòng họp, cười nói:
"Lúc trước ngươi lừa gạt không ít hậu sinh vãn bối trong đạo môn đến bên cạnh Tiếu Thiên Thủ, biến người sống thành một bàn tay của Tiếu Thiên Thủ, ngươi vì Tiếu Thiên Thủ làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy, chẳng phải là vì giữ vững Quỷ Thủ môn sao? Bây giờ Quỷ Thủ môn không còn, ngươi sống còn có ý nghĩa gì?"
"Sao có thể nói không có ý nghĩa được?"
Giọng Tiếu Thiên Thủ vọng vào phòng họp.
Hà Gia Khánh đứng lên.
Tiếu Thiên Thủ chậm rãi xuất hiện bên cạnh Tạ Tuấn Thông, nhét một quả tim từ sau lưng vào cơ thể Tạ Tuấn Thông.
Hà Gia Khánh cúi đầu xuống, phát hiện quả tim trong tay mình đã không còn.
Tạ Tuấn Thông thở dốc một hồi lâu, rồi cũng dần hồi phục.
Đây là thủ đoạn gì?
Tiếu Thiên Thủ có thể trộm lại tim của Tạ Tuấn Thông, điểm này Hà Gia Khánh không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng khi tim Tạ Tuấn Thông bị Hà Gia Khánh lấy ra, mạch máu đều đứt đoạn, chẳng lẽ Tiếu Thiên Thủ còn có cách nối lại mạch máu cho Tạ Tuấn Thông?
Tiếu Thiên Thủ đi trong phòng họp, nhìn thi thể đầy đất, thở dài:
"Lão Tạ người này, thiên phú không tốt, làm việc cũng không nhanh nhạy, ngươi nói hắn trung thành tận tâm, thật nực cười, hắn trung tâm với ai? Với ta? Hay với Quỷ Thủ môn? Đều nực cười cả, trên đời này làm gì có ai trung thành với Quỷ Thủ môn, Ở Phổ La châu, nếu ai chặt đệ tử Tam Anh môn, dù chỉ là lâu la bình thường, ngày thứ hai, Tam Anh môn đồng ấn nhất định dẫn người đi báo thù, còn ở Quỷ Thủ môn, ngươi có thấy ai báo thù cho đồng môn không?
Tiểu trộm hiếu kính trộm lớn, trộm lớn hiếu kính lão trộm, nếu không hiếu kính, ngày mai sẽ cho ngươi ngáng chân, ngày kia liền hạ độc thủ, Quỷ Thủ môn đúng là một lũ người như vậy, đồng môn không giúp đỡ nhau, toàn là tai họa, bang môn như vậy, ai mà quan tâm? Ai mà đau lòng?
Chỉ vì ở dưới mái hiên này mà được ăn ngon uống sướng, sống sót thôi, còn sống không xong, lão Tạ còn tâm trí đâu mà lo cho Quỷ Thủ môn?"
Hà Gia Khánh gật đầu nói:
"Lão tổ tông, ngài nói hay lắm, nếu Quỷ Thủ môn đã không có tác dụng, ta diệt bọn chúng ngài cũng không quan tâm, vậy sao ngài còn đến đây cứu chúng?"
"Ta thật không định cứu chúng, ta đến đây thuần túy là vì ngươi!"
Tiếu Thiên Thủ lộ nụ cười, "Nhóc con, để dẫn ngươi ra đây, ta tình nguyện cho cả Quỷ Thủ môn gặp họa, nể mặt ngươi thế đủ lớn rồi chứ?"
Hà Gia Khánh lắc đầu nói:
"Đây đâu phải là nể mặt ta, chẳng phải lão tổ tông giá lâm vì công thức thuốc bột nhập môn sao?"
Tiếu Thiên Thủ liên tục lắc đầu:
"Nhóc con, tay ngươi có thể lừa được Tạ Tuấn Thông, nhưng không lừa được ta, ta cho ngươi một cây Thiết Cân Trúc Tử, ngươi có thể giải công thức được sao? Công thức dễ kiếm như vậy, người bán hàng rong lúc trước đâu đến mức tốn tâm tư lớn như vậy?
Ngươi dùng kỹ pháp này chỉ để dụ Quỷ Thủ môn, rồi mượn Quỷ Thủ môn dụ ta đến, giờ ta đã đến, ngươi thấy ta có thành ý chưa, đi theo ta thôi!"
Hà Gia Khánh cau mày nói:
"Ngươi cứ muốn biến ta thành tay của ngươi?"
Tiếu Thiên Thủ chân thành gật đầu:
"Ta muốn, ta rất muốn, ta đã thu nhiều đệ tử như vậy, chưa có ai dùng tốt như ngươi!"
Hà Gia Khánh châm điếu thuốc, hút một hơi:
"Đã lâu vậy rồi, chắc ngươi làm được không ít tay rồi nhỉ?"
Tiếu Thiên Thủ hoạt động cổ tay:
"Đúng là tìm được không ít, có tay còn dùng rất tốt, nhưng vẫn có điểm không hài lòng, vì thứ đó và ta không cùng dòng máu."
Hà Gia Khánh cười một tiếng:
"Lão tổ tông, đừng quan tâm dòng máu gì, lão nhân gia ngài mà cứ cố chấp thì cái mạng của ta không dễ lấy, cứ dây dưa mãi, tôi sợ cái mạng già của ngài cũng khó giữ."
Tiếu Thiên Thủ cười lớn:
"Thằng nhãi ranh, nói năng huênh hoang, làm không xong, còn đòi lấy mạng ta? Ta đặt ở đây, cho ngươi lấy, ngươi dám động vào không?"
Nói xong, Tiếu Thiên Thủ bình thản nhìn Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh im lặng.
Tiếu Thiên Thủ cười thở dài:
"Thằng nhãi ranh, sợ rồi sao? Ta coi trọng thiên tư của ngươi, nhưng rất chướng mắt cái thiên tính của ngươi, Ngươi nói xem sao ngươi lại chọn Trộm tu? Vì ngươi tham đấy, thiên hạ trộm cắp không ai là không tham cả, Nhưng ngươi không biết tham là gì, giữ lại chút vốn của Hà gia, đó gọi là tham sao? Ngươi dùng chút mưu mô lật đổ Lục gia, cái đó là tham sao? Làm Thủ Túc minh ở Phổ La châu kinh doanh bao nhiêu việc, ngươi thấy thế là tham rồi sao?
Làm trộm không dễ thế đâu, ngươi còn kém xa lắm."
Hà Gia Khánh nghiêm túc hỏi:
"Lão tổ tông, ngài giảng cho đệ tử nghe một chút, thế nào mới là tham, thế nào mới gọi là trộm?"
Tiếu Thiên Thủ kéo ghế, ngồi đối diện Hà Gia Khánh:
"Hai ta khó có dịp tụ họp, ta sẽ nói cho ngươi tham là gì, trộm là gì, Ở Phổ La châu, tư lịch hơn cả người bán hàng rong không nhiều, ta là một trong số đó, lúc người bán hàng rong sáng tạo đạo môn, đạo môn đầu tiên là Thực tu, vì người ta cần ăn cơm, Đạo môn thứ hai là Hoan tu, vì ăn no rồi thì phải làm chuyện chính, Đạo môn thứ ba chính là Trộm tu, ngươi có biết vì sao không?"
Hà Gia Khánh suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu, Tiếu Thiên Thủ giải thích:
"Vì người trong đạo môn nhiều, vì trên đời ai cũng tham cả, thấy người khác có ăn, có làm, mình lại không muốn kiếm, thì họ sẽ nghĩ đến chuyện trộm!
Đệ tử đạo môn ta ở khắp thiên hạ, đâu phải cứ phải bôi thuốc bột, vào đạo môn, đi ngoài đường móc túi mới gọi là đệ tử Trộm tu, Thợ thủ công ăn bớt nguyên liệu, đấy là Trộm tu, quan ban kiếm chác tiền riêng, đây càng là Trộm tu, buôn bán ép giá người bán, lừa dối người mua, hai đầu đều béo, đó là nhân tài kiệt xuất của Trộm tu, Quan Phòng sảnh ngoại châu đến đây, nhiều năm qua mang đến cho Phổ La châu cái gì tốt lành chứ? Mà bọn họ thu về toàn lợi nhuận, đây mới là Trộm tu điển hình, Thằng nhóc, ngươi nói ngươi cũng tham, ngươi đã tham được gì rồi? Ta bảo ngươi đi trộm công thức thuốc bột của người bán hàng rong, ngươi sợ hãi rụt rè không dám ra tay, Ngải Thiên Đao bảo ngươi đi Chu Bát Đấu trộm kỹ pháp giải giới, ngươi sợ mất mật, cố ý làm náo loạn lên, Chỉ để tranh thủ cơ hội chạy trốn, Khổ bà tử và Lão Xe Lửa bảo ngươi trộm vị trí Phổ La chi chủ, đường đã trải sẵn, mà ngươi không dám đi, ngươi chỉ có tà tâm chứ không có tặc đảm, làm được trò trống gì? Ta thực sự nghĩ mãi không ra, sao bọn họ có thể nhìn trúng ngươi? Trên người ngươi chắc còn nhiều thứ có ích, chỉ là ta chưa phát hiện ra thôi."
Hà Gia Khánh cũng kéo một cái ghế, ngồi xuống:
"Thảo nào lão tổ tông xem trọng ta như vậy, hóa ra là cảm thấy ta còn hữu dụng, Nhưng lão tổ tông không cần phải coi thường ta đến vậy, người ta đúng là nhát gan, có lẽ là vì quá tiếc mạng."
Tiếu Thiên Thủ cười hai tiếng:
"Ta cũng tiếc mạng, tiếc mạng không sai, nhưng chỉ nghĩ đến giữ mạng mà không dám làm gì thì sống còn ý nghĩa gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận