Phổ la chi chủ

Chương 174: Đại chi quải

Tư Văn Niên trở về nhà mình, hớp hai ngụm trà nguội, cố trấn an bản thân.
Chuyện của thôn Lam Dương không thể xen vào nữa. ‌.
Về phần chuyện của Lưu gia, Lưu Lương Nghĩa lành ít dữ nhiều, nhưng ba thằng con trai ‌của ông ta còn sống, sau này Lưu gia do một người tiếp quản hay là ba người chia đều, chuyện đó phải xem chính vận mệnh của bọn họ, Tư Văn Niên cũng không có ý định quan tâm.
Lại nói, Lục Đông Tuấn trực tiếp ra tay muốn giết Hầu Tử Khâu, Tư Văn Niên trước đó không ngờ tới điều này.
Nếu như lão đoán ra được, hôm nay tuyệt đối sẽ không đi tìm Lục Đông Tuấn.
Càng khiến cho lão bất ngờ hơn chính là, Lục Đông Tuấn vậy mà lại có hứng thú với chị dâu của ông ta, một câu của Đoàn Thiếu Hà có thể khiến Lục Đông Tuấn phải dừng tay.
Phục!
Thật sự là tâm phục ‌khẩu phục.
Lục lão nhị này còn có thể làm nên trò trống gì đây?
Đại ‌gia Lục gia ơi, rốt cuộc thì ông đang ở nơi nào?
Nhà ông đã loạn tới như vậy, ông không nhìn thấy sao?
Nghĩ đến đây, Tư Văn Niên xoa trán, đột nhiên thấy sợ khi ngẫm lại.
Đại ‌gia Lục gia đã nhìn thấy hay chưa, chuyện đó nói sau, nhưng sự việc này đã bị Tư Văn Niên chứng kiến.
Một loại sự việc mà lão không nên chứng kiến.
Không chỉ không nên chứng kiến, thậm chí cũng đừng nên biết, Tư Văn Niên cảm giác được tai họa sắp ập xuống.
Tạm dọn ra ngoài ở hai ngày?
Hay là về quê?
Không được an toàn cho lắm.
Với thực lực của Lục gia, muốn xách cổ Tư Văn Niên từ dưới quê lên cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Dù sao trong tay có giấy thông hành, chi bằng đến Khổ Thái Trang ở lại hai ngày, chờ sự việc này của Lục gia việc có kết quả cuối cùng, hoặc là chờ đại gia Lục gia trở về, lão sẽ quay lại vịnh Lục Thủy sau.
Nghĩ đến đây, lão vội vàng gọi gia bộc Tiểu Khánh vào:
"Khánh Tử, thu dọn hành lý cho ta, ta có việc gấp, muốn đi nhà ga một chuyến, Khánh Tử? Có nghe không?"
Gọi í ới vài tiếng liền, không thấy ai đáp lại, Tư Văn Niên nhận ra có gì đó không ổn.
Lão đứng dậy, muốn ra ngoài phủ đệ, chợt thấy đại thiếu gia Lục Nguyên Sơn của Lục gia đến.
"Lão Tư, gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"
Tư Văn Niên giật mình, lui lại hai bước nói:
"Thiếu gia, sao ngài lại đến đây?"
Lục Nguyên Sơn cười đáp:
"Chẳng phải tôi đến đây để thăm ông sao? Ông vừa mới đến nhà tôi mà? Có qua có lại, như vậy mới chứng tỏ được tôi đây làm vãn bối không hề thiếu sót lễ nghĩa."
Tư Văn Niên muốn rớt tim ra ngoài:
"Thiếu gia, tôi chỉ nghe theo lệnh của Nhị gia mà đến nhà chính, tôi không phải muốn đi gây sự."
Lục Nguyên Sơn cau mày nói:
"Tôi đâu có nói chuyện đó với ông, ông trong phòng, tôi ngoài phòng, đứng đây cả buổi rồi mà ông cũng không mời tôi vào, như vậy có hợp lễ nghĩa không?"
Tư Văn Niên vốn dĩ định cưỡng ép xông ra khỏi dinh thự, nhưng nghe Lục Nguyên Sơn nói như vậy, lão lại lui về phòng khách, mời Lục Nguyên Sơn vào.
Lấy lễ để tiếp đãi cũng là một biện pháp hay để hóa giải mâu thuẫn, nói ra mọi chuyện cho rõ ràng thì chẳng phải sẽ ổn thỏa rồi sao.
Đến khi vào phòng khách, Tư Văn Niên lập tức hối hận.
Tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy?
Chuyện này làm sao có thể nói rõ ràng được?
Lục Nguyên Sơn đã tìm đến tận cửa, còn không lo mà chạy trốn đi?
Lúc này lão mới nhận ra, bản thân đã trúng kỹ pháp văn tu.
Văn võ nghệ là đạo môn chính thống của danh gia vọng tộc, Lục Nguyên Sơn dựa vào việc đớp đan dược thay cơm, tu vi văn tu đã đạt tới tầng bốn, Tư Văn Niên trong lúc bối rối đã trúng phải kỹ pháp Khẩu Thổ Liên Hoa.
"Lão Tư, khách đến mà ông cũng không mời nổi một chén trà?"
Lục Nguyên Sơn tiếp bới móc lễ nghĩa.
Tư Văn Niên đáp lại một câu:
"Thiếu gia, ngài chờ một lát, tôi đi pha trà cho ngài."
"Pha chút trà ngon ấy, đừng tiếc làm gì!"
Lục Nguyên Sơn ngồi xuống ghế, chờ Tư Văn Niên pha trà.
Tư Văn Niên bước đến cửa phòng khách, lão muốn nhân cơ hội đánh bài chuồn, nhưng phát hiện Hầu ‌Tử Khâu không biết đã đến từ lúc nào.
"Pha trà thôi mà, cần gì phải ra khỏi cửa chứ? Chẳng lẽ bây giờ phải đi mua trà?"
Hầu Tử Khâu vỗ vỗ lên gương mặt của Tư Văn Niên.
Tư Văn Niên liên tục lùi về phía sau, miệng không ngừng giải thích:
"Khâu quản gia, Khâu lão gia, tôi không cố ý nhắm vào ngài, là Nhị gia ép tôi, tôi thật sự không cố ý nhắm vào ngài..."
"Thật vậy sao?"
Khâu Chí Hằng mỉm cười:
"Nhưng hôm nay tôi đến là để tìm ông, khổ tu tầng năm, ông đúng là biết cách khiến tôi phải ăn quả đắng mà."
Mười phút sau, Lục Nguyên Sơn xách theo đầu của Tư Văn Niên, cùng Khâu Chí Hằng lên xe ngựa.
Là trưởng tử của Lục Đông Lương, Lục Nguyên Sơn cũng từng trải không ít, hắn ta tự tay giết Tư Văn Niên, nhưng vẻ mặt lúc này vẫn bình tĩnh như không.
Khâu Chí Hằng ở bên cạnh nói:
"Về sau, những chuyện như vậy cứ để cho tôi là được, mấy ngày sắp tới, cậu và thiếu gia Nguyên Hải đừng tùy tiện ra ngoài nữa."
Lục Nguyên Sơn cười nói:
"Chú Khâu, chú nói vậy cũng không đúng, mẹ cháu nói với cháu, mạng của chú còn quý giá hơn so với hai anh em cháu, chú còn sống thì hai anh em cháu mới sống được, về sau, những việc nặng này cứ giao ‌ cho cháu làm."
Thật ra đây cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì, Lục Nguyên Sơn là kẻ có tâm cơ, đây là cơ hội tốt để lập uy trong gia tộc.
Khâu Chí Hằng nhìn ra được ý tứ của hắn ta, cũng không khuyên thêm nữa:
"Chúng ta mau về nhà thôi, phải đề phòng Lục Đông Tuấn đánh chúng ta trở tay không kịp."
Lục Nguyên Sơn đề nghị:
"Chú Khâu, chuyện gì cũng trút hết lên vai chú, chắc chắn sẽ có những lúc cảm thấy bị đuối. Hay là cháu gọi Tả đại ca về, chuyện lần trước thực sự cũng không trách anh ấy."
Khâu Chí Hằng gật đầu:
"Tôi đã phái người tìm Tả Vũ Cương về rồi."
Tả Vũ Cương đang đứng chờ trước cổng dinh thự của Sở nhị tiểu thư, Dương Nham Tranh vừa mới đi vào truyền lời.
Sở nhị tiểu thư đang nhéo lên quả đào đẫy đà của mình một cách thô bạo, cảm thấy vẫn chưa đủ đau, sai nha đầu bên cạnh đi lấy cái kìm, Dương Nham Tranh nhân cơ hội báo cáo về chuyện của Tả Vũ Cương.
Sở nhị nghe vậy khẽ giật mình:
"Tả Vũ Cương muốn tìm đến tôi để nương tựa? Là đại chi quải của Lục gia kia? Tôi nhớ rõ đêm đó khi Lục Đông Lương xảy ra chuyện, người này còn chẳng động một ngón tay?"
"Tình huống lúc đó hơi đặc biệt, Tả Vũ Cương không có cơ hội ra tay."
Sở nhị hiển nhiên cảm thấy bất mãn đối với Tả Vũ Cương:
"Thời điểm Lục Đông Lương xảy ra chuyện, hắn không có cơ hội ra tay, thời điểm một đống gia quyến của Lục Đông Lương xảy ra chuyện, hắn cũng vẫn không có cơ hội ra tay, ông nói xem, lúc nào thì hắn mới có thể ra tay?"
Dương Nham Tranh đành phải nói đỡ cho Tả Vũ Cương một câu:
"Tiểu thư, Tả Vũ Cương là võ tu tầng sáu, người như vậy cũng không dễ tìm."
Sở nhị nhìn ‌Dương Nham Tranh nói:
"Cho dù có là võ tu tầng tám thì làm sao? Phế vật không phải vẫn hoàn phế vật sao?"
Dương Nham Tranh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng Sở ‌nhị.
Sở nhị cầm ‌cái kìm, tự nhéo mình một chút, lại cảm thấy lạnh tanh, không phải cảm giác này.
"Hồng Yến, bà‌ nhéo tôi một chút."
Sở nhị chổng quả đào lên.
Ôn Hồng Yến thô bạo nhéo lên quả đào đẫy đà bên trái của Sở nhị một cái.
Sở nhị xuýt xoa một tiếng:
"Đau, nhưng không phải kiểu đau này."
"Rốt cuộc là kiểu đau gì?"
Ôn Hồng Yến gãi đầu, cảm thấy rất khó hiểu.
"Chính là kiểu đau kia kìa, kiểu đau có cảm thụ đặc biệt!"
Sở nhị xoa quả đào, dường như đang nhớ lại cảm giác khó quên đó.
Tả Vũ Cương ủ rũ rời khỏi nhà chính Sở gia, dẫn theo Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt về nhà.
Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt đều là võ tu tầng ba, vốn dĩ đều là chi quải của nhà chính Lục gia, sau đó thôi việc rồi cùng Tả Vũ Cương rời đi.
Tuổi cũng đã bước vào trung niên, chấp nhận lang bạt bên ngoài hoàn toàn là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Tả Vũ Cương, nhưng Tả Vũ Cương lại không nhận được sự tín nhiệm từ các đại gia tộc.
Hà gia, Mã gia, Sở gia, các đại gia tộc đó đều từ chối Tả Vũ Cương.
Bọn họ đều có chút tiền để dành, sau này cho dù thất nghiệp, cũng có thể bảo đảm cho cuộc sống được đầy đủ.
Nhưng họ có tu vi, họ không muốn cứ lãng phí thời gian như vậy, càng không muốn ăn không ngồi rồi trong suốt quãng đời còn lại.
Tả Vũ Cương nhất thiết phải tìm danh môn để làm đại chi quải sao?
Hắn ta hết nghề để làm rồi sao?
Tả Vũ Cương cân nhắc về việc mở tiêu cục, nhưng hắn ta không biết đường, cũng không biết chữ, sổ sách cũng chẳng biết xem.
Hơn nữa, mở tiêu cục tốt nhất phải có lữ tu, hắn ta đã chiêu mộ mấy người bạn cũ, nhưng đều không thành công.
Hắn còn cân nhắc mở võ quán, nhưng võ quán không dễ mở như vậy, nếu ở trên không có ô che, kẻ đến kiếm chuyện còn nhiều hơn người đến học võ.
Tả Vũ Cương đã cân nhắc qua rất nhiều nghề, về sau dần nhận ra một chuyện.
Hắn ta đã làm chi quải cả một đời, chuyện am hiểu nhất chỉ có chi quải. ‌.
Nhà chính của tứ đại hào môn đã không được, bây giờ đi làm chi quải cho các công tử và tiểu thư, vẫn chẳng ai thu.
Ảnh hưởng từ chuyện Lục Đông Lương quá ác liệt, khiến uy tín của Tả Vũ Cương bị tụt dốc không phanh trong giới chi quải.
Làm chi ‌quải cho những môn phái nhỏ?
Tả Vũ Cương không thể vứt bỏ thể diện của mình như vậy được.
Trong lúc bế tắc không biết xoay sở làm sao, Tào Chí Đạt nói một câu:
"Tả đại ca, nếu không thì chúng ta đến nương tựa công tử Mã gia thôi."
Tả Vũ Cương gắt lên:
"Cậu bị ngáo rồi hả? Hôm trước chẳng lẽ còn chưa ghé qua Mã gia sao? Nhìn bản mặt của Mã Quân Giang xị ra như vậy, rõ ràng không muốn thu chúng ta, còn mò đến đó làm gì nữa cho mất mặt?"
Tào Chí Đạt nói:
"Tả đại ca, không phải đi tìm Mã Quân Giang, mà là đi tìm Mã Quân Dương."
"Mã Quân Dương?"
Tả Vũ Cương có chút do dự:
"Hắn còn tính là người của Mã gia sao?"
"Làm sao không tính? Người ta họ Mã, hơn nữa còn vừa mới hốt được thôn Lam Dương, uy phong và khí thế của Ngũ công tử Mã gia vẫn còn đó."
Tả Vũ Cương nhếch miệng:
"Nếu lại bị công tử sa cơ này từ chối, đám người chúng ta coi như là đồ bỏ đi rồi."
Chân Cẩm Thành liên tục cười khổ, gã nghĩ mãi mà không hiểu được tâm tư của Tả Vũ Cương:
"Tôi nói Tả đại ca nghe, bây giờ chúng ta đang thất nghiệp rồi, còn chưa đủ mất mặt hay sao?
Nếu anh vẫn không chịu buông bỏ sĩ diện xuống, tôi và lão Tào sẽ đến thôn Lam Dương một chuyến, da mặt chúng tôi dày, không sợ mất thể diện."
Nói hết nước hết cái rồi, Tả Vũ Cương cũng không sợ mất thể diện nữa, đi theo hai người đến thôn Lam Dương.
Chuyến đi này không thấy Mã Ngũ.
Mã Ngũ quả thật ở trong thôn, nhưng không tiện gặp khách.
Y ăn Kim Nguyên Đan, trúng đan độc, nằm bất động trên giường.
Tiểu Xuyên vào báo tin, Mã Ngũ biết Tả Vũ Cương là nhân vật hiếm có, muốn mời Tả Vũ Cương vào, nhưng y căn bản không có cách nào để biểu đạt.
Tả Vũ Cương ở ngoài cửa tắm gió lạnh nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng cũng lạnh theo.
"Đi!"
Tả Vũ Cương xoay người muốn đi, chợt thấy một người đàn ông đội mũ dạ, trên mặt là bộ râu quai nón rậm rạp, đi đến trước cửa nhà gỗ.
Hắn ép vành mũ xuống thấp hết mức có thể, trừ râu ria, Tả Vũ Cương hoàn toàn không nhìn thấy mặt của ‌hắn.
Cho dù có nhìn thấy mặt hắn, cũng rất khó nhận ra dung mạo, Lý Bạn Phong đã tấn thăng trạch tu tầng ba, tất cả đặc điểm trên mặt đều rất dễ bị người ta bỏ qua.
"Các anh làm gì ở đây?"
Tả Vũ Cương sững sờ,‌ không nói gì.
Tào Chí Đạt cười một tiếng, nói:
"Chúng tôi đến để‌ tìm việc làm."
"Tìm việc làm gì?"
Chân Cẩm Thành đáp:
"Học võ được vài năm, muốn đến ứng làm chi quải."
"Có tu vi không?"
Tào Chí Đạt và Chân Cẩm Thành đều không lên tiếng, tu vi là vấn đề nhạy cảm, bọn họ ‌không thể tùy tiện nói cho người khác biết.
Lý Bạn Phong không cưỡng ép hỏi tới cùng, nói với Tiểu Xuyên:
"Đến Mộng Xuân Viên tìm một căn phòng trước, chuẩn bị chút rượu thịt, vừa ăn vừa nói chuyện."
Tiểu Xuyên vội vàng dẫn ba người đến Mộng Xuân Viên, Tả Vũ Cương hỏi:
"Vừa rồi đó là ai?"
Tiểu Xuyên đáp:
"Đó là Thất gia của chúng tôi."
Thất gia có lai lịch gì?
Tả Vũ Cương không dám tùy tiện hỏi, Tào Chí Đạt thấp giọng hỏi một câu:
"Vị Thất gia này có quan hệ thế nào với Ngũ công tử?"
Tiểu Xuyên trả lời:
"Thất gia là bạn của Ngũ gia, một người bạn có thể chủ trì công chuyện."
Tào Chí Đạt nhìn thấy được chút hi vọng:
"Có thể thay Ngũ công tử chủ trì công chuyện?"
Tiểu Xuyên Tử gật đầu:
"Có thể, lời của Thất gia còn nặng hơn so với Ngũ công tử."
Nghe xong câu này, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
Ở thôn Lam Dương còn có người có sức ảnh hưởng cao hơn cả Ngũ công tử?
Nhưng ngẫm kĩ lại cũng hợp lý, Mã Ngũ đã bị trục xuất khỏi gia tộc, bằng sức của một mình y, muốn đánh chiếm thôn Lam Dương thật sự rất khó, sau lưng có chỗ dựa cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng chỗ dựa này từ đâu đến?
Sở gia?
Hà gia?
Mọi người vào một gian phòng tao nhã trong Mộng Xuân Viên, không lâu sau, rượu thịt dọn lên đầy đủ, Lý Bạn Phong cũng vào phòng.
"Nếu đến ứng làm chi quải, nhất định phải nói sơ qua về tu vi, nếu không chúng ta khó mà nói giá."
Lý Bạn Phong vẫn ép vành mũ xuống rất thấp.
Biết Lý Bạn Phong có thể làm chủ sự, Tả Vũ Cương cũng không còn giấu giếm nữa:
"Tôi họ Tả, tên Tả Vũ Cương, vốn là đại chi quải của Lục gia, võ tu tầng sáu."
Tầng sáu!
Người như vậy cũng khá hiếm thấy.
Lý Bạn Phong từng thấy tên của Tả Vũ Cương trên báo, sau khi Lục gia xảy ra sự cố, Tả Vũ Cương liên tục được nhắc đến trong các bài bình luận của những nhà báo nổi tiếng.
Tiểu Xuyên lấy ra hai tờ báo cũ đưa cho Lý Bạn Phong.
Hắn không biết nhiều chữ, nhưng vẫn nhận ra ảnh chụp, trên hai tờ báo có ảnh chụp của Lục Đông Lương, bên cạnh Lục Đông Lương, Lý Bạn Phong nhìn thấy bóng dáng của Tả Vũ Cương.
Xác nhận mặt mũi xong, Lý Bạn Phong hỏi Tả Vũ Cương:
"Anh muốn tiền công bao nhiêu?"
Tả Vũ Cương đáp:
"Cho bao nhiêu thì phải nhìn tấm lòng của chủ."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Đừng úp úp mở mở nữa, trực tiếp ra giá đi."
Tả Vũ Cương có chút không thích ứng được cách giao lưu của vị Thất gia này, Chân Cẩm Thành thì ngược lại rất thích phong cách thẳng thắn của Lý Bạn Phong, trực tiếp mở miệng nói:
"Thất gia, nếu ngài đã hỏi, chúng ta cũng sẽ nói thẳng.
Tôi và lão Tào đều là thể tu tầng ba, dựa theo thông lệ trong nghề chi quải này, một tháng phải một trăm hai đồng Đại Dương, tu vi của Tả đại ca chúng tôi cũng vừa mới nói rồi, võ tu tầng sáu, một tháng tám trăm đồng Đại Dương, ngài xem con số này ổn áp không?"
Con số này đúng là giá trong nghề, nhưng Tả Vũ Cương cũng chuẩn bị sẵn tinh thần nghe đối phương trả giá.
Tiếng tăm của hắn ta không tốt lắm, đối phương trả giá cũng không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận