Phổ la chi chủ

Chương 272: Người cân bằng

Tiêu Chính Công nhìn chằm chằm Đầu To, đồng xu xoay tròn trên đầu ngón tay y.
Đầu To là võ tu tầng năm, tuy có thiên phú xuất chúng nhưng thực lực không mạnh hơn Chung Quốc Thụ là bao.
Tiêu Chính Công muốn giết anh ta không cần tốn nhiều sức, đồng xu này là đủ.
Giọng y bỗng dịu xuống, hỏi: "Đầu To, rốt cuộc cậu đến đây muốn làm gì?"
Đầu To đáp: "Là đội trưởng bảo tôi đến."
"Tốt nhất cậu nên thành thật, đội trưởng chưa bao giờ bảo cậu ngày nào cũng đến bệnh viện, trong đây còn có ẩn tình khác."
Đầu To lắc đầu: "Tôi không đến bệnh viện mỗi ngày, hôm nay chỉ đến xem một chút thôi."
"Bây giờ tôi đang 
hỏi cậu với tư cách đội phó, cậu 
hiểu quy định của Cục Ám Tinh, nếu không hợp 
tác, đừng trách tôi không 
khách khí." 
Đồng xu trong tay bất tri bất giác đã nằm gọn giữa ngón cái và ngón trỏ của Tiêu Chính Công. 
"Là tôi bảo cậu ấy đến."  
Trần Trường Thụy bất ngờ xuất hiện ở cửa: "Chính Công, cất đồng xu đi, một đồng xu vừa cứng vừa lạnh mà cậu cũng chơi mê mệt như vậy, người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta không trả nổi lương." 
Tiêu Chính Công cất đồng xu, nói với Trần Trường Thụy: "Bây giờ tôi nghi ngờ đặc vụ Trâu Quốc Minh cấu kết với Hà Gia Khánh, tiết lộ bí mật của Cục, hỏi cậu ta vài câu không sao chứ?" 
Trần Trường Thụy 
cười: "Không sao, cậu cứ hỏi, nhưng hỏi ở đây không tiện, có vài chuyện không thể để người ngoài biết, hay là về Cục rồi hỏi, cậu thấy sao?" 
Tiêu Chính Công cười lạnh: "Không cần nữa, điều nên hỏi đã hỏi rồi, điều 
nên xem cũng đã xem rồi, tôi là người ngoài trong Cục, nói nhiều lại bị 
ghét." 
Nói xong, Tiêu Chính Công rời khỏi phòng bệnh. Trần Trường Thụy và Đầu To ở lại một lúc rồi 
cùng nhau trở về Cục. 
Tối hôm đó, Đầu To đến công 
viên Hoa Hồ, vào tân địa. 
Trên vùng đất hoang, Hà Gia Khánh ngồi bên cạnh đống lửa, vẫy tay gọi Đầu To đến ngồi. 
Hà Gia Khánh cảm thấy khó hiểu trước hành động của Tiêu Chính Công: "Tính tình của vị đội phó của các anh luôn nóng nảy như vậy sao? Nếu hôm nay hắn thật sự giết tôi, liệu Cục có tha cho hắn không?" 
Đầu To đáp: "Cục chưa chắc đã truy cứu trách nhiệm của 
hắn, cho dù có truy cứu thì cùng lắm là kỉ luật thôi." 
"Kỉ luật?"  
Hà Gia Khánh kinh ngạc: "Cục coi thường tôi vậy sao? Chẳng lẽ 
tôi không phải nhân vật quan trọng?" 
"Cậu là nhân vật quan trọng, nhưng thân phận của Tiêu Chính Công rất đặc biệt." 
"Thân phận 
gì?" 
"Theo tôi được biết, hắn là 
người cân bằng." 
"Người cân bằng là gì?" Hà Gia 
Khánh chưa từng nghe đến từ này. 
"Đây là bí mật của 
Cục. Trong một nhiệm vụ, Tiêu Chính Công đã giết 
một đồng nghiệp, người này có gia thế rất lớn, cha là một đại nhân vật, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng chìm xuồng. 
Vị 
đại nhân 
vật kia muốn báo thù cho con, đã dùng rất nhiều mối quan hệ 
để điều tra Tiêu Chính Công, tôi vì tham gia nhiệm vụ đó nên cũng bị liên lụy. 
Sau này nhờ đội trưởng Trần bảo vệ, tôi mới thoát khỏi đợt phong ba 
đó. Tôi vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Công là kẻ giết người, tại sao hắn không phải chịu trách nhiệm, mà tôi chỉ là cấp dưới nhưng lại phải gánh chịu hậu quả? 
Về sau, đội trưởng Trần cho tôi biết, Tiêu Chính Công là người cân bằng, vị đại nhân vật kia không động đến hắn được. 
Người cân bằng là 
nhân vật có khả năng cân bằng mối 
quan hệ giữa Phổ La Châu và ngoại châu, thân phận của Tiêu Chính Công 
ở Phổ La Châu không hề đơn giản, cụ thể là gì thì tôi không biết." 
"Tôi biết, hắn là bang chủ của Giang Tương Bang."  
Hà Gia Khánh nhíu mày: "Nhưng Giang Tương Bang ở Phổ La Châu cũng không phải là bang phái lớn, tại sao ngoại châu lại coi trọng hắn như vậy?" 
Đầu To cũng không rõ nguyên 
nhân: "Tóm lại sau này cậu 
phải cẩn thận một chút, nếu Tiêu Chính Công đã muốn giết cậu, chắc chắn hắn sẽ tìm cơ hội động thủ." 
"Tôi không sợ hắn, tôi lo cho anh, hắn đổ tội cho anh 
ngay trước mặt, đội trưởng của anh cũng nghe thấy." 
Đầu To không lo lắng: "Đội trưởng rất 
tin tưởng tôi, ông ấy rất ghét Tiêu Chính Công, sẽ 
không vì vài lời nói của hắn mà nghi ngờ tôi." 
Hà Gia Khánh thở dài: "Lần 
này 
là tôi liên lụy 
đến anh 
rồi." 
Đầu To lắc đầu cười: 
"Chẳng phải tôi là anh em với cậu sao? Cần gì phải so đo những chuyện này." 
Hà Gia Khánh lấy ra một viên Kim Nguyên Đan và một gói thuốc bột đưa cho Đầu To: "Cái này cho anh, đan dược 
và thuốc bột uống cùng nhau, có thể tăng trưởng tu vi." 
"Ý cậu là tăng cường ám năng lực?"  
Đầu To lắc đầu, trả lại đan dược cho Hà Gia Khánh: "Cục có quy định, nếu ám năng lực được nâng cao, phải báo cáo cho Cục, đồng thời phải giải thích rõ ràng về cách thức và quá trình nâng cao. 
Tôi không thể dùng loại thuốc này, vì tôi không thể giải thích được nguồn 
gốc ám năng lực tăng lên, nếu bị Cục phát hiện sẽ chịu trừng phạt rất 
nặng." 
Hà Gia Khánh cười: "Mỗi lần ám năng lực của anh tăng lên, anh đều báo 
cáo chi tiết cho Cục sao?" 
Đầu To thấy việc này rất bình thường: "Đây 
là quy định, che giấu năng lực của bản thân là một lỗi rất nghiêm trọng." 
"Anh nói với tôi Tiêu Chính Công là bác kích giả tầng ba, anh nghĩ hắn không che giấu 
sao?" 
Đầu To suy nghĩ 
một lúc: "Hắn là người cân bằng, tôi không thể so sánh với hắn, Cục có thiết bị đặc biệt, có thể kiểm tra năng lực thực sự của mỗi người." 
Hà Gia Khánh nhét đan dược vào tay Đầu To: "Cứ yên tâm dùng đi, trên đời này không có thiết bị nào có thể kiểm tra được ám năng lực của anh. 
Nhớ kỹ, phải dùng đan dược và thuốc bột cùng nhau, đan dược có độc, thuốc bột dùng để giải độc, dùng xong phải nghỉ ngơi 
nhiều. 
Tiền đồ và tương lai mà Cục hứa hẹn đều là giả, chỉ có tu vi của bản thân mới là thật, anh phải luôn ghi nhớ điều này." 
*** 
Hà Gia Khánh nằm trên giường bệnh, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. 
Trước đây, trong Giang Tương Bang, người duy nhất khiến y coi trọng chỉ có La Chính Nam. 
Y nhận ra mình đã xem thường Tiêu Chính Công. 
Một bang chủ của bang phái lại đến Cục Ám Tinh làm đội phó, chuyện này vốn đã rất đáng ngờ. 
Trước kia Hà Gia Khánh nghĩ Tiêu Chính Công chỉ muốn lợi dụng chức vụ ở ngoại châu để 
tẩy trắng thân phận cho mình, dù sao danh tiếng của Giang Tương Bang cũng rất tệ. 
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như y đã nghĩ đơn giản quá. 
Tình hình hiện tại đã chệch hướng so với kế hoạch ban đầu, phải nhanh chóng tìm được Hồng Liên hoặc Triệu Kiêu Uyển. Cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, đợi đến khi các 
đại gia tộc hồi phục, mọi nỗ lực trước đây coi như đổ sông đổ biển. 
Không dễ để động đến Tiêu Chính Công, vậy chỉ có thể tìm đến 
người 
bạn cũ kia. 
Bạn Phong, mày đi đâu rồi? 
Chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, một cơ nghiệp lớn như vậy, mày thật 
sự bỏ đi sao? 
Mày không nỡ đâu, đúng không? 
Hà Gia Khánh lần mò cúc áo 
bệnh nhân, tìm thấy móc câu trên đường chỉ, liên lạc với Lăng Diệu Ảnh. 
"Tòa soạn làm ăn sao rồi?" 
"Cũng 
tạm ổn, nền móng 
mà Đại ca để lại rất tốt, tuy tạm ngừng hoạt động một thời 
gian dài nhưng vẫn có nhiều khách hàng cũ." 
"Rất tốt."  
Hà Gia Khánh khen ngợi: "Đăng cho tôi một tin." 
*** 
Lý Bạn Phong ngồi trong Tùy Thân Cư, lặng lẽ nhìn máy 
hát và Hồng Oánh. 
Hồng Oánh bị xông hơi rất 
lâu, lại phải nghe nương tử hát hai bài. 
Lý Bạn Phong cảm thấy hai 
bài này rất hay, nhưng với 
Hồng Oánh, mỗi lời ca đều như roi da quất vào người, đánh cho ả mềm xương. 
Dù vậy, ả vẫn không nói một lời nào với nương tử. 
Hồng Oánh không phải loại yếu đuối, chỉ tra tấn thôi thì không có tác dụng gì, nương tử biết rõ điều đó. 
Theo ý của 
Lý Bạn Phong, chi bằng nuốt hồn phách của Hồng Oánh, đưa thân thể cho Hồng Liên luyện hóa. 
Hồng Liên rất tán thành 
điều này, nhưng máy hát không chịu. 
Có một số việc 
nàng cần phải hỏi ra nguyên nhân, phần chấp niệm này khiến nàng trở nên vô cùng 
nóng nảy, n·g·a·y cả dầu máy cũng không chịu tra. 
Lý Bạn Phong luôn cảm thấy trong 
nhà có một Hồng Oánh khiến 
hắn không được tự tại cho lắm. Dù 
sao thì con mụ này cũng 
là do hắn dùng thủ đoạn đặc biệt để lừa đến, lúc nhìn thấy ả, trong lòng hắn sẽ có chút áy náy. 
Nếu cảm thấy áy náy, vậy thì cố gắng ít nhìn ả lại, Lý Bạn Phong ở thôn Thiết Môn vô cùng an nhàn, chi phí ăn uống đều có người dâng tới cửa, bình thường còn có thể đi dạo khắp nơi trong rừng hoang núi vắng, hoàn thành cơ sở tu hành của lữ tu. 
Hôm nay ăn xong cơm tối, Lý Bạn Phong đang ở trong nhà đọc tiểu 
thuyết, Ngô Vĩnh Siêu đầu đầy mồ hôi chạy vào: "Chủ thôn, tôi mua rồi." 
"Mua cái gì?" 
"Báo, anh 
thường xuyên nhắc tới." 
Lý 
Bạn Phong có thói quen đọc báo, nhưng đám trạch tu ở thôn Thiết Môn thì không, bọn họ không quan tâm chuyện bên ngoài. 
Ngô Vĩnh Siêu để ý thấy Lý Bạn Phong luôn mua báo về xem, cảm thấy đây là một chuyện rất vất vả nên hôm nay muốn thay 
Lý Bạn Phong đi một chuyến. 
Vì mua báo, Ngô Vĩnh Siêu chạy mấy chục dặm đường núi, hai bữa cơm chưa ăn, giữa đường còn lạc mấy lần, nào biết việc này đối với Lý Bạn Phong 
mà nói chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng. 
Chuyện không lớn, nhưng Lý Bạn Phong rất cảm kích, bỏ tiền thuê Lê Chí 
Quyên, một trạch tu nấu ăn rất ngon, nấu vài món ăn, 
hâm nóng hai bầu rượu, mời Ngô Vĩnh Siêu 
ăn bữa cơm 
chiều. 
Ngô Vĩnh Siêu ăn 
như hổ đói, 
Lý Bạn Phong lật xem báo, một tin tức thu hút sự chú ý của hắn. 
Lăng gia và Mã gia liên thủ khai hoang ở tân địa. 
Đại gia tộc khai hoang ở tân địa là chuyện rất bình thường, nhưng bức ảnh trên bản tin này khiến Lý 
Bạn Phong đặc biệt để ý. 
Trong ảnh, Lăng Diệu Ảnh và 
Mã Xuân Đình chụp chung trên một mảnh 
đất, mảnh đất này nằm trên địa bàn của Thu Lạc 
Diệp, Lý Bạn Phong 
đã từng đến nơi này, cách thôn Chính Kinh chưa đầy ba dặm. 
Nếu mảnh đất này bị y khai hoang thành công, tình huống sẽ giống như lúc trước Lục Tiểu 
Lan khai hoang, khiến người ta cảm thấy ghê tởm. 
Thậm chí còn có thể ghê tởm hơn một chút, bởi vì nơi này có liên quan đến Mã gia. 
Thôn Chính Kinh là cơ nghiệp mà Lý Bạn Phong liều mạng gây dựng, tuyệt đối 
không thể dung thứ bất kỳ sự uy hiếp nào. 
Lăng Diệu Ảnh, hắn cố ý ép mình trở về? 
Xem ra mình không tránh được hắn, vậy thì mình không tránh nữa. 
Mã 
Ngũ đã từng nói, Lăng gia là gia tộc khuy tu, tu vi của ba anh em đều không thấp hơn tầng bảy. 
Vậy trước tiên cứ tính là tầng bảy. 
Mình là trạch tu tầng năm và l·ữ tu tầng bốn, cộng lại 
là tầng chín, tầng chín không cần phải sợ tầng bảy. 
Mấu chốt là còn có Mã gia. 
Cha của Mã Ngũ là mấy tầng? 
Hình như Mã Ngũ đã từng 
nói, là một văn tu tầng tám. 
Tầng tám cộng thêm tầng bảy là tầng mười lăm. 
Không 
sao, 
mình có thể chia ra đánh hai lần! 
Lý Bạn Phong biết cấp độ 
tu vi không thể cộng trừ đơn giản như vậy, nhưng hắn nhất định 
phải quay 
về thôn Chính Kinh, cho 
dù không đấu lại Mã Xuân Đình và Lăng Diệu Ảnh, hắn cũng phải liều một phen. 
Cho dù có thua, Lý Bạn Phong cũng không cần lo lắng, ở khu vực đó, hắn còn có đường lui, đường lui mà người khác khó có thể chạm tới. 
Trước khi đi, hắn chia tám mươi vạn Đại Dương làm hai phần, hai mươi vạn Đại Dương mang theo 
người, sáu mươi 
vạn còn lại để ở thôn Thiết Môn, giao cho Ngô Vĩnh Siêu trông coi. 
Hắn tin tưởng thôn Thiết Môn, cũng tin tưởng người anh em này. 
Tương lai nếu xảy ra biến cố, hắn có thể trở về thôn Thiết 
Môn lánh nạn, mà thôn Thiết Môn gặp biến cố cũng có thể 
dùng số tiền này để ứng phó. 
Buổi 
tối hôm đó, Lý Bạn Phong lên đường. Điều này khiến Ngô Vĩnh Siêu sợ hãi. 
"Chủ thôn, tôi chỉ ra ngoài mua báo một chuyến, sao anh lại đi? Sớm biết vậy tôi đã không đi..." 
Lý Bạn Phong nhìn Ngô Vĩnh Siêu, dặn dò: 
"Bất kể lúc nào cũng phải nhớ kỹ ba điều này, tuyệt đối không được quên. 
Thôn Thiết Môn chỉ có một chủ thôn, tên của hắn là Chủ Thôn. 
Bất kể hắn ở đâu, 
hắn đều là chủ 
thôn của mọi người. 
Dù sống hay chết, h·ắ·n vẫn là chủ thôn của mọi người! 
Nhớ kỹ chưa?" 
Ngô Vĩnh Siêu nhớ kỹ, thôn Thiết Môn đều nhớ kỹ. 
Chủ thôn của bọn họ tên là Chủ Thôn, đám trạch tu này cả đời cũng không bao giờ quên. 
*** 
Lý Bạn 
Phong đến hồ Đào Hoa, trước 
tiên cởi quần áo 
để trong Tùy Thân Cư rồi nhảy xuống hồ, bơi lội một lát, chui lên khỏi mặt nước, đi tới một vùng hoang nguyên. 
Quay lại Tùy Thân Cư lau khô người, Lý Bạn Phong đang mặc quần áo thì Hồng Oánh đột nhiên lên tiếng: "Vừa rồi ngươi trần 
như nhộng đi vào sao?" 
Máy hát ngạc nhiên nói: "Tiện nhân, ngươi có thể nhìn thấy?" 
Hồng Oánh cười lạnh: "Không nhìn thấy, nhưng ta ngửi thấy được." 
"Cái này mà 
ngươi cũng ngửi thấy được?"  
Máy hát phun hơi, quát 
lớn: "Thèm trai đến phát 
điên rồi sao?" 
"Ta thèm trai thì liên quan gì đến ngươi?" 
"Nói cho ta biết, lúc trước tại sao ngươi lại hãm hại ta?" 
"Ta không nói, muốn chém muốn giết tùy ngươi." 
"Tiện nhân, lát nữa bị đánh 
thì đừng có khóc!" 
Vở kịch quen thuộc lại được diễn, Lý Bạn Phong lười xem, nhanh chóng trở lại hoang 
nguyên, dựa 
theo bản đồ của Diêu lão, một 
đường chạy như bay, chưa đến một ngày đã đến 
địa bàn của Thu Lạc Diệp. 
Đi đến vị trí chụp bức ảnh trên báo, Lý Bạn 
Phong không thấy người khai hoang, cũng không thấy mảnh đất phát sáng. 
Chuyện gì đây? 
Tin tức là giả? 
Có kẻ tính kế mình? 
Lý Bạn Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, người đăng tin tức này chính là tờ báo của Lăng gia. 
Hắn đứng trên mảnh đất, nhìn xung quanh. Lục 
Tiểu Lan trốn trên mảnh đất của mình đã nghe thấy tiếng của hắn. 
"Mẹ, hắn đến rồi." 
Trác Dụ Linh nấp trong rừng, 
thông qua móc 
câu cài trên áo, hỏi Lục Tiểu 
Lan: "Bây giờ ra tay được chưa?" 
"Chưa vội, 
hắn đang đi về phía 
chúng ta, đợi hắn vào bẫy đã rồi hẵng động thủ." 
Lý Bạn Phong đi về phía thôn Chính Kinh, đi được khoảng trăm bước thì bỗng nhiên nổi hứng, hát lên một bài hát cũ: 
"Gõ trống nhanh, đánh chiêng chậm, dừng chiêng nghe 
hát, những lời nhảm nhí ta không 
hát, hôm nay ta hát mười tám..." 
Giai điệu mộc mạc truyền đến tai Lục Tiểu Lan khiến màng 
nhĩ cô ta đau nhức, máu 
tươi theo lỗ tai chảy ra. 
Chôn móc câu ở đây tính kế tôi? 
Không gặp phải nương tử, coi như là cô may mắn lắm rồi! 
Bạn cần đăng nhập để bình luận