Phổ la chi chủ

Chương 164: Gia tộc yểm tu

Tống Chí Cương ở nhà chờ tin tức của Tống Gia Sâm mà lòng như lửa đốt.
Đến hơn tám giờ sáng, một loạt tiếng "ù ù" vang dội ở bên ngoài cửa.
Đó là tiếng gì vậy?
Hai tên hộ vệ lao vào:
"Thiếu gia, không xong rồi, có người chạy xe lu đến cửa nhà chúng ta!"
"Mẹ nó! Là ai? Ai cho bọn họ chạy xe lu vào trong thôn? Tôi mẹ nó..."
Tống Chí Cương bày ra bộ dáng cực kì tức giận, nhưng trên thực tế anh ta không hề tức giận chút nào, nói chính xác thì bây giờ trong lòng anh ta chỉ ngập tràn sợ hãi.
Không bao lâu sau, lại có một tên hộ vệ chạy vào báo tin:
"Thiếu gia, ngoài cửa có một tên điên, nói cho chúng ta mười phút, sau mười phút nếu vẫn không dọn nhà thì hắn sẽ cho xe lu san phẳng ngôi nhà."
"Mười phút thì làm sao dọn nhà kịp? Anh đừng để ý đến tên điên kia, cứ cầm súng bắn chết là được!"
Hộ vệ trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hỏi tên hộ vệ đó dám cầm súng bắn thật sao?
Cho gã ta mười lá gan thì cũng không dám bắn.
Trong hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đại quản gia, lão gia và nhị thiếu gia lần lượt mất tích, ngay cả đại thiếu gia cũng thua thê thảm trong trận đối bàn ở đất hoang.
Ở bên ngoài cũng đang điên cuồng truyền tai nhau, nói rằng sau này thôn Lam Dương không còn người họ Tống nữa rồi.
Chắc chắn đại thiếu gia vì chuyện này mà trở nên lo lắng, nhưng hộ vệ thì đâu cần phải lo lắng theo.
Bản thân đại thiếu gia cũng không dám đi ra ngoài liều mạng, vậy hộ vệ ra ngoài liều mạng làm gì?
Hộ vệ đi ra cửa, nhìn Lý Bạn Phong ngồi trên xe lu, không dám hé răng nửa lời.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Lý Bạn Phong nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, vừa cười vừa nói:
"Đã đến giờ."
Một tên hộ vệ lớn gan tiến lên khuyên giải với Lý Bạn Phong một câu:
"Vị lão gia này, mong ngài bớt giận, làm người nên khoan dung độ lượng một chút. Ngài bảo chúng tôi dọn nhà, nhưng cũng phải chờ lão gia của chúng tôi trở về. Ngài lái xe lu đến trước cửa nhà chúng ta, thật sự cho rằng có thể lái vào sao? Tôi phải nói với ngài trước..."
Lý Bạn Phong đẩy van hơi, một tiếng "ù ù" vang lên, xe lu nổ máy trực tiếp ủi thẳng về phía cửa biệt thự.
Tên hộ vệ sợ đến cả người tê dại, co giò bỏ chạy.
Mấy người sửa đường đứng ở một bên nhìn, trong đó có một công nhân tên là Tiểu Căn cúi đầu hỏi:
"Cho người ngoài mượn xe lu làm chuyện liều lĩnh này liệu có ổn không vậy?"
Tiểu Xuyên Tử liếc mắt một cái rồi nói:
"Sao gọi là người ngoài? Đó là Ngũ thiếu gia!"
Tiểu Căn vẫn có chút lo lắng:
"Quan trọng là hắn đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi!"
Tiểu Xuyên Tử cười lạnh một tiếng:
"Tôi nói chứ, anh lo lắng chuyện này làm gì? Ngũ gia đưa tiền, anh cũng đã nhận tiền rồi còn sợ gì nữa? Cùng lắm là bị đuổi việc, sau này thì chúng ta đi theo Ngũ gia thôi."
Lý Bạn Phong tông vào bờ tường.
Phải công nhận căn biệt thự này của Tống gia được xây rất vững chắc, ngay cả xe lu tông vào cũng gặp chút khó khăn.
Nhưng Lý Bạn Phong trước đó đã có chuẩn bị, hắn âm thầm thả Chú Thạch Tàm ở vài chỗ quan trọng.
Đa số những viên gạch tường ở mặt ngoài đã bị đục rỗng, xe lu lập tức phá tường, trực tiếp ủi thẳng vào trong sân.
Tống Chí Cương đứng ở sân trước, sợ tới mức giọng phát run:
"Làm gì? Các người muốn làm gì? Đừng có chuyện bé xé ra to, các người còn muốn làm gì?"
Lý Bạn Phong móc đồng hồ quả quýt ra, mỉm cười nhìn Tống Chí Cương:
"Tôi cho anh mười phút nữa, nếu sau mười phút mà anh còn chưa dọn đi, tôi sẽ lập tức cho xe lu lái thẳng vào phòng của anh."
Tất cả hộ vệ đã chạy sạch.
Phụ nữ trong nhà cũng bị dọa sợ mà chạy tán loạn.
Tống Chí Cương níu lấy một tên hộ vệ rồi nói:
"Mau mời Nghê Thụy Lương đến đây!"
Hộ vệ xô Tống Chí Cương ra:
"Mời cái gì mà mời, mẹ nó Nghê Thụy Lương đã trốn từ lâu rồi!"
Nghê Thụy Lương cao chạy xa bay từ sớm, vì ông ta vẫn còn tỉnh táo mà nhận thức được một chuyện, Tống gia đã ngã ngựa.
Thậm chí ông ta còn đoán được Tống Gia Sâm đã chết.
Nghê Thụy Lương biết không thể đắc tội với Mã gia, nhưng ông ta lại lờ mờ có cảm giác hình như Mã gia không hề nhúng tay vào chuyện này.
Có lẽ đằng sau Mã Ngũ là một thế lực khác, nhưng Nghê Thụy Lương lại không thể hiểu nổi thế lực vừa điên mà còn vừa tàn nhẫn như vậy. Sống đã hơn nửa đời người rồi, ông ta vẫn chưa từng nhìn thấy sự việc tương tự bao giờ.
Tu vi tầng bốn ở đâu cũng đều có thể kiếm cơm và thích nghi được, cho nên ông ta cũng không muốn ở lại nơi này để liều mạng.
Tống Chí Cương triệu tập hộ vệ, anh ta nhìn Lý Bạn Phong bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Lý Bạn Phong không sợ sao?
Đương nhiên là không sợ.
Trạch tu tầng ba cộng thêm lữ tu tầng hai, lí do gì hắn phải sợ?
Nếu cả đám lâu la này cùng xông lên, có bao nhiêu thì Lý Bạn Phong sẽ bắt bấy nhiêu, tất cả đều là thức ăn để dâng lên cho nương tử!
Tống Chí Cương nghiến chặt hàm răng, định đánh một trận với Lý Bạn Phong, nhưng gọi tới gọi lui vẫn không có một tên hộ vệ nào xuất hiện.
Tống Chí Cương nhớ đến lúc còn nhỏ đã từng nghe cha mình kể qua một số chuyện, anh ta biết cái gì gọi là cây đổ bầy khỉ tan.
Nhưng anh ta không ngờ cây nhà mình lại thật sự đổ, càng không ngờ bầy khỉ lại tan nhanh như vậy.
Mười phút trôi qua trong chớp mắt, Lý Bạn Phong đặt tay lên van hơi của xe lu.
Tống Chí Cương hô to một tiếng:
"Vị lão gia này, anh có muốn thúc giục thì cũng phải để tôi kịp thở chứ, tôi sẽ cho người nhanh chóng dọn nhà!"
Ngay tối hôm đó, Tống Chí Cương dẫn theo một nhà già trẻ lớn bé rời khỏi thôn Lam Dương.
Những vật đáng giá trong nhà đều đã được thu dọn đi hết, chỉ còn lại một chút nội thất không kịp dọn đi, mà Tống Chí Cương không cần.
Chất lượng của những thứ này không tệ, nhưng Lý Bạn Phong vẫn thấy chướng mắt.
Hắn nói với Tiểu Xuyên Tử đi thông báo với tất cả mọi người từ đầu thôn đến cuối thôn, Tống gia cút rồi, nhanh chân đến đây để hôi của.
Mới đầu thì đám thôn dân cũng không tin, Tiểu Xuyên Tử bèn tìm vài công nhân đến "hôi của làm gương".
Thôn dân vừa thấy có người hôi cái bàn ở trước cửa mà chạy, còn có người hôi ghế, có người hôi giường, có người còn hôi cả chậu rửa mặt.
Chậu rửa mặt mà cũng lấy nữa?
Lấy được chứ sao không!
Phải nhanh tay nhanh chân đến vơ vét thôi!
Trâu chậm là uống nước đục!
Cả đám thôn dân không còn ngồi yên được nữa, xắn tay áo, xắn ống quần, mang theo xe thẳng tiến về phía biệt thự Tống gia.
Lý Bạn Phong để Mã Ngũ đứng trước cổng chính của biệt thự Tống gia, tiếp tục phát huy tài ăn nói:
"Bà con hãy nghe tôi nói, những năm qua, chúng ta đã ăn không ít thiệt thòi từ Tống gia, họ ăn thịt, cũng không chừa cho chúng ta một hớp canh, họ hút cạn đến tận xương tủy chúng ta, đến mức không còn cặn.
Từ nay về sau, thôn Lam Dương không còn Tống gia nữa. Mọi người đến tân địa để săn thì chỉ cần báo một tiếng với chúng tôi là được, giá cả xuất hàng cho Tống gia trước đây, tôi và Thất..."
Mã Ngũ muốn nói là mình và Thất gia.
Y biết Lý Bạn Phong không muốn để lộ thân phận, nhưng đây là cơ hội tốt để xây dựng danh tiếng cho bản thân, Mã Ngũ không muốn độc chiếm công lao, dù sao đây đều là do Lý Bạn Phong giành được.
Nhưng Mã Ngũ còn chưa dứt lời, Lý Bạn Phong đột nhiên trừng mắt nhìn y một cái.
Mã Ngũ vội vàng sửa lời:
"Giá xuất hàng cho Mã Quân Dương tôi so với Tống gia trước kia chỉ cao hơn chứ không thấp!"
Suốt cả đêm, thôn Lam Dương chìm trong náo nhiệt, một bà lão tám mươi lăm tuổi còn sung đến mức mang xe đẩy đến Tống gia hôi tận ba chuyến!
Căn biệt thự của Tống gia đã được dọn sạch sẽ, ngay cả cánh cửa cũng bị tháo đi mất.
Lý Bạn Phong khởi động xe lu, bảo Tiểu Xuyên Tử gọi một nhóm công nhân đến, tiến hành phá dỡ căn biệt thự này.
Mã Ngũ có chút đau lòng, y nằm gai nếm mật suốt một thời gian dài như vậy, bây giờ nhìn thấy một căn nhà tốt như vậy thì hơi tiếc của.
"Nhất định phải phá!"
Lý Bạn Phong kiên quyết:
"Từ nay về sau, thôn Lam Dương không còn liên quan gì đến Tống gia nữa. Tống gia cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về thôn Lam Dương, người của thôn Lam Dương cũng sẽ không còn nhớ tới Tống gia nữa."
Đến khi bình minh lên, Tống gia hoàn toàn biến mất khỏi thôn Lam Dương.
Lý Bạn Phong phân phó cho Tiểu Xuyên Tử:
"Thông báo cho tất cả công nhân, ai sẵn lòng đi theo Mã Ngũ thì đến báo danh với anh, Mã Ngũ sẽ phát tiền công theo tháng.
Nếu không muốn làm việc cho Mã Ngũ mà muốn tiếp tục sửa đường ở cửa thôn thì không cần bắt ép bản thân."
Tiểu Xuyên Tử triệu tập tất cả công nhân đến một chỗ, sau đó truyền lời của Lý Bạn Phong cho bọn họ biết.
Công nhân phụ trách sửa đường có hơn bảy mươi người, gần ba mươi người lựa chọn đi theo Mã Quân Dương, số còn lại nói cần suy nghĩ thêm.
Có thể từ từ suy nghĩ, Lý Bạn Phong đã nói cũng không ép buộc.
Nhưng cũng phải nắm cho rõ một đạo lý này, nếu về sau bọn họ muốn tìm đến Mã Ngũ để nương tựa, thân phận chắc chắn sẽ không chỉ kém hơn một bậc.
Mã Ngũ thương lượng cùng Lý Bạn Phong:
"Người anh em, chúng ta làm như vậy chẳng khác nào đang đào góc tường của cha tôi, tôi sợ..."
Vừa nhắc đến chuyện trong nhà, Mã Ngũ lập tức mất đi khả năng nhìn nhận sáng suốt vốn có.
Lý Bạn Phong khoát tay nói:
"Không phải rén, chỉ cần người đó là cha ruột của anh, bảo đảm sẽ không truy cứu chuyện này, còn nếu như ông ấy không phải cha ruột của anh thì chúng ta bàn bạc chuyện này lại sau."
Tống Chí Cương dẫn theo cả nhà đến thị trấn Thái Minh.
Tống gia có một căn biệt thự ở thị trấn này, tuy không quá lớn, trước sau chỉ vỏn vẹn có hai mảnh sân, nhưng cũng đủ cho một nhà già trẻ lớn bé ở rồi.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho người nhà, Tống Chí Cương dẫn theo hai tên nô bộc, cầm theo một vạn đồng Đại Dương đi đến tiệm vàng mã Lưu Ký.
Anh ta đi đến tiệm vàng mã làm gì? Mua giấy tiền vàng mã để đốt cho cha mình sao?
Đương nhiên là không phải.
Tống Chí Cương đến tiệm vàng mã là để tìm Lưu Lương Nghĩa, cường hào của thị trấn Thái Minh, gia chủ của Lưu gia.
Tống Gia Sâm có thể xưng bá ở thôn Lam Dương hơn hai mươi năm, có ba phần công lao đến từ Lưu gia, ba phần đến Tư gia ở trên Lưu gia, còn lại bốn phần là từ Lục gia trên cả Tư gia nữa.
Tu vi của Lưu Lương Nghĩa đang ở tầng bốn, tu vi này cũng không tính là cao ở vịnh Lục Thủy, nhưng đạo môn của Lưu Lương Nghĩa có chút đặc biệt, cả nhà bọn họ là gia tộc yểm tu.
Yểm tu am hiểu khống chế quỷ bộc, trong đại đa số các trận quyết đấu với đạo môn khác, yểm tu luôn chiếm ưu thế.
Hơn nữa, Lưu Lương Nghĩa còn có một bộ chiến pháp đặc biệt, ông ta có thể dùng quỷ bộc phụ thể người giấy. Yểm tu tầng bốn có thể khống chế sáu mươi quỷ bộc, sáu mươi quỷ bộc có thể điều khiển ba trăm người giấy chiến đấu, việc này chẳng khác gì sở hữu một đội quân nhỏ.
Lưu Lương Nghĩa xuất thân là thảo khấu, ông ta dựa vào người giấy của Lưu gia mà chiếm núi làm vua hơn hai mươi năm, gần như không có đối thủ.
Tuy rằng đến nay đã tẩy trắng thân phận, cũng như rửa tay gác kiếm bỏ nghề cướp bóc, nhưng nhắc đến Lưu gia ở khu vực thị trấn Thái Minh, sơn tặc ở khắp các ngóc ngách vẫn không khỏi nổi da gà.
Tống Chí Cương đến tiệm vàng mã nhưng không thấy Lưu Lương Nghĩa đâu, chỉ gặp được Lưu Xương Vũ, rưng rưng nước mắt khóc:
"Thiếu chưởng quỹ, làm phiền ngài thông báo cho lão thái gia một tiếng, nhà chúng tôi gặp nạn rồi."
Lưu Xương Vũ là thiếu chưởng quỹ của tiệm vàng mã, con trai út của Lưu Lương Nghĩa, năm nay hai mươi mốt tuổi, xem như bằng vai phải lứa với Tống Chí Cương, thấy anh ta đang định quỳ xuống thì vội vàng tiến lên đỡ:
"Anh Chí Cương, anh làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Chí Cương thuật lại sự việc, đương nhiên là phải thêm mắm dặm muối một chút.
Chuyện Mã Ngũ xuất hàng sau lưng Tống gia thì anh ta kể, nhưng chuyện đánh Mã Ngũ thì không.
Chuyện đối bàn ở đất hoang, anh ta nói Mã Ngũ đặt bẫy, nhưng lại không nói chính cha mình cũng đặt bẫy.
Lưu Xương Vũ nghe xong thì nhíu mày:
"Mã Quân Dương này cũng quá coi thường quy củ, chuyện này không cần nói cho cha tôi biết, tôi sẽ xử lý giúp anh. Mặc kệ hắn là công tử sa cơ hay là ai, tóm lại không thể để cho hắn làm xáo trộn thôn Lam Dương được!"
Thiếu chưởng quỹ dẫn theo hai tiểu nhị đến thôn Lam Dương, Tống Chí Cương được trợ uy, anh ta gọi mấy tên nô bộc tới để cùng nhau phô trương thanh thế.
Nhưng cả đám còn chưa kịp ra khỏi thị trấn đã bị tiên sinh kế toán của tiệm vàng mã là Hồ Quân Tài đuổi theo cản lại:
"Thiếu gia, lão gia gọi ngài trở về nhà một chuyến."
Lưu Xương Vũ bất đắc dĩ đi theo tiên sinh kế toán trở về. Tống Chí Cương lúc này không còn ai để dựa hơi, chỉ có thể quay về chờ tin tức.
Lưu Xương Vũ trở về tiệm vàng mã, thấy cha mình là Lưu Lương Nghĩa ngồi ở hậu đường, cậu ta đang định giải thích đầu đuôi câu chuyện thì Lưu Lương Nghĩa đã vẫy tẩu thuốc ra hiệu cậu ta không cần nói.
"Xương Vũ, cha để con trông coi cửa tiệm là để cho con nếm trải chút chuyện, tiếp xúc với nhiều loại người, chứ không phải cho con đi ra ngoài cậy mạnh mà lên mặt ra oai."
Lưu Xương Vũ không hiểu ý tứ của những lời này:
"Cha, Tống gia là người của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không nên quản chuyện của Tống gia hay sao?"
Lưu Lương Nghĩa thở dài, thái độ xử sự của con trai mình khiến ông ta cảm thấy có chút thất vọng:
"Con chỉ nhìn thấy người và chuyện của Tống gia, vậy còn người và chuyện của Mã gia thì sao?
Tại sao Tống Gia Sâm không đích thân đến tìm chúng ta? Tại sao ông ta lại bặt vô âm tín? Một công tử sa cơ như Mã Ngũ, tha phương cầu thực ở thôn Lam Dương, tại sao lại muốn sống mái với Tống gia? Những chuyện này con đã từng nghĩ tới chưa?"
Lưu Xương Vũ thật sự chưa từng nghĩ tới.
Lưu Lương Nghĩa gõ nhẹ tẩu thuốc:
"Con chưa nghĩ tới, cha nghĩ thay cho con, Tống Gia Sâm là võ tu tầng ba, đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu, người này tám phần là đã chết rồi.
Ngay cả ông ta cũng chết, con còn mang theo vài người đến thôn Lam Dương, thật sự cho rằng có thể sống sót trở về sao?
Mã Ngũ kiếm cơm ở thôn Lam Dương, nếu không phải bị dồn vào đường cùng thì cũng chẳng đến mức liều mạng với Tống Gia Sâm như vậy.
Bọn họ đã đánh nhau đến ngươi chết ta sống, con còn muốn mò qua đó nói chuyện quy củ với Mã Ngũ?
Nếu con đánh không lại Mã Ngũ, đến đó chỉ có nước chịu chết, cho dù con có đánh lại Mã Ngũ đi chăng nữa thì có thể giết được hắn sao? Mã gia chắc là sẽ buông tha cho con nhỉ?"
Lưu Xương Vũ không lên tiếng, quả thật cậu ta đã thiếu suy nghĩ trong chuyện này.
"Cha, vậy chúng ta sẽ không quản chuyện này sao?"
"Chuyện của Tống gia là tự bọn họ chuốc lấy, chúng ta không cần phải quản, nhưng thôn Lam Dương là địa bàn của chúng ta, chuyện này phải quản, ba ngày nữa đến hạn thu tiền, để lão Hồ thu theo sổ sách, xem Mã Ngũ có nộp hay không.
Chỉ cần hắn nộp, vẫn không phá hư quy củ, thôn Lam Dương đổi chủ cũng không phải là điều không thể.
Nếu hắn không nộp, dám phá hư quy củ, đến lúc đó sẽ tìm hắn tính sổ, chúng ta cũng coi như có lý do chính đáng để ra tay."
Lưu Xương Vũ nắm được đạo lý trong những lời này, vội vàng nhận lỗi với cha mình, ngoan ngoãn ở lại trông coi cửa tiệm.
Ngày hôm sau, Tống Chí Cương lại mò đến tìm Lưu Xương Vũ khóc lóc kể lể, Lưu Xương Vũ thở dài nói:
"Chí Cương, anh trở về chờ tin tức đi, những năm qua nhà anh ở thôn Lam Dương cũng kiếm được không ít, thư thái sống qua ngày cũng rất tốt mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận