Phổ la chi chủ

Chương 865: Vân thượng đỉnh (2)

Nhìn bề ngoài, nó là một ống dài, hai bánh xe, có điểm giống đại bác.
Xét về kích thước, khẩu đại bác nằm sấp này cao hơn một mét, đường kính nòng pháo gần 30 xăng ti mét, mang ra đường khá khó khăn.
Lão bản Lỗ lên lầu một, lấy từ trên kệ một tờ báo cũ, mang đến kho:
"Tiêu Chính Công từng làm ra một vật, gọi là Từ Chấn Pháo, kết quả gây ra trò cười, cả người lẫn pháo đều bị vây trong địa giới, vật này của ngươi, hẳn là không giống với thứ đó chứ?"
Vu Diệu Minh cầm tờ báo xem qua, nói với lão bản Lỗ:
"Ta không biết Tiêu Chính Công, cũng không biết cái gọi là Từ Chấn Pháo của hắn là vật gì, ta xác định thiết bị của ta sẽ không khiến địa giới xảy ra biến hóa tương tự..."
Lão bản Lỗ nhìn vật to lớn mà Vu Diệu Minh làm ra, thần sắc có chút ngưng trọng.
Vu Diệu Minh hơi bất mãn với thái độ của lão bản Lỗ:
"Thiết bị của ta có trang bị điều khiển, coi như xảy ra vấn đề, chúng ta cũng có thể lập tức rời khỏi hiện trường, ta thấy biện pháp bảo hiểm như vậy đủ để ngươi yên tâm, ta nghĩ giữa chúng ta, hẳn là có sự tín nhiệm tối thiểu."
"Ta đối với ngươi, không phải tín nhiệm tối thiểu nhất."
Lão bản Lỗ lấy từ trên giá sách một quyển sách.
Đây là một quyển Thiêm Hương Từ Thoại đóng chỉ, nhìn bề ngoài mộc mạc, kỳ thực giấy dùng, thủ công đều phi thường tinh xảo, khó nhất chính là, mỗi tờ trong sách đều có một bức tranh minh họa tinh mỹ.
Tranh minh họa do đại họa sĩ Đan Hữu Quý vẽ, danh tượng Tô Quang Nhuệ khắc bản in ấn, lưu truyền trên thị trường lác đác không có mấy, chỉ riêng quyển sách này, đã đáng giá mấy trăm đại dương.
Chưa nói đến trong quyển sách này còn có thủ đoạn đặc thù của lão bản Lỗ.
Lão bản Lỗ mở ra một tờ, tranh minh họa ở trang này phi thường đặc sắc, nam nữ nhân vật chính trong sách, sau khi hóa giải hiểu lầm, đã thành chuyện tốt trong rừng núi hoang vắng, nam tử thoải mái xen lẫn chút cuồng ngạo, nữ tử e lệ nhưng không mất nhu tình, cả bức họa thể hiện cảnh tượng lúc đó sinh động như thật.
Lão bản Lỗ nhướng mày với Vu Diệu Minh:
"Đẹp mắt chứ?"
"Ừm!"
Vu Diệu Minh gật đầu mạnh.
Lão bản Lỗ thần bí nói:
"Phía sau còn đẹp mắt hơn."
"Thật sao?"
Vu Diệu Minh muốn cầm quyển sách này lại nghiên cứu tỉ mỉ một chút.
Lão bản Lỗ khoát tay nói:
"Không vội, xong việc rồi hãy xem."
Hắn giơ Thiêm Hương Từ Thoại , chụp lên đại bác.
Cả khẩu đại bác biến mất không thấy.
Vu Diệu Minh còn đang kinh ngạc, lão bản Lỗ cho hắn xem tranh minh họa.
Trong vùng hoang giao dã địa, ngoài một nam một nữ, còn có thêm một khẩu đại bác.
Thần kỳ hơn là, nam nữ nhân vật chính trong tranh, cùng nhìn chằm chằm khẩu đại bác bên cạnh, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Vu Diệu Minh hồi lâu không nói nên lời, hắn nhìn lão bản Lỗ nói:
"Đây là kỹ pháp gì?"
Lão bản Lỗ cười cười:
"Ở Phổ La châu, đừng hỏi kỹ pháp của người khác, trừ phi người khác chủ động nói với ngươi."
Vu Diệu Minh biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn tò mò:
"Ta đã xem qua không ít sách trong tiệm của ngươi, các ngươi gọi người có năng lực đặc thù là tu giả, các ngươi có định nghĩa cấp bậc khác nhau về tu vi, ngươi hẳn là tu giả Vân thượng phía trên chứ?"
Lão bản Lỗ thở dài nói:
"Ngươi đừng chỉ xem những thứ này, ngươi cũng xem phong thổ Phổ La châu, không chỉ chuyện kỹ pháp ngươi không nên hỏi, chuyện về tu vi ngươi cũng không nên hỏi."
Vu Diệu Minh có chút bất mãn:
"Cái gì cũng không cho ta hỏi, vậy sau này ta làm sao sống ở Phổ La châu?"
Lão bản Lỗ suy nghĩ:
"Nói cũng phải, ta nói thật với ngươi đi, ta không phải tu giả Vân thượng phía trên."
"Vậy khi nào ngươi có thể đến Vân thượng phía trên?"
Lão bản Lỗ lắc đầu:
"Ta vĩnh viễn cũng sẽ không đến Vân thượng phía trên."
"Là ngươi bởi vì ngươi thiên phú không được sao?"
Lỗ lão bản cau mày nói:
"Ngươi ở ngoại châu không nói lễ phép à? Lời nói sao có thể nói như thế? Ta không muốn lên vân đỉnh phía trên, là bởi vì ta đi con đường khác, thật sự có một người ở vân đỉnh phía trên, cũng chưa hẳn là đối thủ của ta."
Cất sách xong, Lỗ lão bản vừa mang theo Vu Diệu Minh xuống lầu, chợt nghe chuông cửa lớn vang lên, có khách vào tiệm sách.
Vu Diệu Minh quay người muốn chạy lên lầu, Lỗ lão bản ra hiệu hắn đừng động, cứ đứng ở chỗ giá sách hàng thứ hai này.
Lỗ lão bản vòng qua giá sách hàng thứ ba, đi vào cửa tiệm sách, nhìn thấy Hà Gia Khánh đi vào.
"Hà công tử, gần đây hiếm thấy."
Lỗ lão bản chào hỏi, tranh thủ thời gian dặn dò hỏa kế pha trà.
Hà Gia Khánh khoát tay nói:
"Không cần phiền phức, ta mới từ trà lâu trở về, uống cả bụng nước trà rồi, ta đến xem ngươi có sách mới nào không."
Lỗ lão bản cười nói:
"Các kệ đều có sách mới, ngài cứ từ từ xem."
Hà Gia Khánh đi dọc theo từng dãy giá sách, đến giá sách hàng thứ hai thì dừng lại hơi lâu một chút.
Hắn cảm giác người mình muốn tìm ở ngay gần đây, có thể dùng không ít thủ đoạn, nhưng vẫn không thấy được thân ảnh của đối phương.
Đi một vòng, Hà Gia Khánh mua một bộ " Tú Sương Tập ".
"Tú Sương Tập " là một bộ truyện tập, gồm 27 cuốn, sưu tầm hơn 600 câu chuyện dân gian diễm tục, mọi người thường nói khiêng qua ba bản Thiêm Hương , chống đỡ không nổi một quyển Tú Sương , đủ thấy uy lực của quyển sách này.
Lỗ lão bản ở bên cạnh trêu ghẹo một câu:
"Hà công tử, ngài bên người không thiếu cô nương, lại còn thích bộ sách này sao?"
Hà Gia Khánh lắc đầu nói:
"Lỗ lão bản, ngài là người trong nghề, cái thú vị trong sách này, tìm trên người các cô nương cũng không có đâu."
Hai người nhìn nhau mà cười.
27 quyển sách, thực sự quá nặng, Hà Gia Khánh không muốn mang theo người, hắn để lại địa chỉ, bảo Lỗ lão bản đưa hàng.
Lỗ lão bản đáp ứng, đợi tiễn Hà Gia Khánh, chờ tầm 10 phút, Lỗ lão bản lại vòng từ giá sách hàng thứ ba trở về, tìm được Vu Diệu Minh bên cạnh giá sách hàng thứ hai.
Vu Diệu Minh cũng đang xem " Tú Sương Tập ", xem đến hai tay run lẩy bẩy.
Lỗ lão bản nói:
"Chúng ta nên đi."
Vu Diệu Minh khẽ lắc đầu nói:
"Hay là hôm nào chúng ta lại đi đi, ta hôm nay muốn ở lại tiệm sách nghiên cứu học vấn."
"Chờ làm xong chuyện chính sự rồi hãy quay lại nghiên cứu học vấn, sách trong tiệm ta nhiều học vấn lắm, ngươi không biết muốn làm đến thời đại nào đâu."
Hai người cầm theo Thiêm Hương Từ Thoại ra khỏi tiệm sách, đi trên đường.
Vu Diệu Minh hạ giọng nói:
"Ngươi trang điểm cho ta một chút đi, ta ra ngoài thế này, hơi quá chói mắt."
Từ ngoại châu vào Phổ La châu, Vu Diệu Minh thay một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn cùng giày da đen, chỉnh trang lại kiểu tóc, trên mặt không có làm gì khác, Lỗ lão bản lắc đầu nói:
"Chuyện này ta suy nghĩ kỹ rồi, những người muốn tìm ngươi, đều không phải phàm phu tục tử, hóa trang cho ngươi, sẽ bị bọn hắn liếc mắt một cái là nhìn thấu, cứ quang minh chính đại chẳng che giấu gì, ngược lại sẽ không khiến người ta chú ý."
Ý nghĩ của Lỗ lão bản là chính xác, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, bọn họ bị một phàm phu tục tử để mắt tới.
Tần Điền Cửu đang ở tiệm châu báu đối diện bên kia đường xử lý chuyện.
Tiệm châu báu này là chuyện làm ăn của đại kim ấn Thẩm Tiến Trung của Tam Anh môn, lúc đầu chuyện làm ăn rất khá, nhưng dạo gần đây cứ hay bị trộm.
Trước đó có một nữ Thực tu tới ăn cướp trắng trợn, tuy nói đốt hết quần áo và túi của nàng ta, nhưng vẫn bị nàng ta cướp mất vài món đồ trang sức, đồ vật không lấy lại được, người cũng chưa bắt được, Thẩm Tiến Trung vì thế rất bực mình.
Lại qua hai ngày, đám Trộm tu lại đến cửa hàng châu báu lượn một vòng, ban đầu mọi người không hề phát hiện, chờ sau khi đám Trộm tu gửi thư đến nói lời cảm tạ, kiểm kê lại đồ trong tiệm, mới biết mình bị mất đồ.
Đám Trộm tu này quá càn rỡ, Thẩm Tiến Trung không chỉ phải bồi thường tiền, còn mất hết mặt mũi, tức giận đến mức hắn suýt nữa đóng cửa hàng châu báu.
Nếu thật sự đóng cửa thì cũng bớt việc, nhưng Thẩm Tiến Trung suy đi tính lại vẫn không nỡ bỏ phần buôn bán này, quay đầu liền gây áp lực cho Tần Tiểu Bàn.
Nhìn mặt mũi Lý Thất, Thẩm Tiến Trung cũng không dám quá làm khó Tiểu Bàn, nhưng chính Tiểu Bàn lại không bỏ được, chỉ đành ở lại gần cửa hàng châu báu theo dõi.
Hôm nay vừa vặn thấy Lỗ lão bản dẫn theo một nam nhân ra khỏi phòng sách, ban đầu Tiểu Bàn cũng không để ý, chỉ xem nam nhân kia là hỏa kế của Lỗ lão bản.
Nhưng nhìn kỹ thêm một chút, Tần Tiểu Bàn cảm thấy tình hình không đúng, nam nhân này hình như đã gặp ở đâu rồi.
Ở đâu nhỉ... Tần Tiểu Bàn nhớ đến bức ảnh Lý Thất đưa cho hắn xem, người này tên là Vu Diệu Minh, là người ngoại châu, Lý Thất hoài nghi hắn đến Phổ La châu, bảo hắn để ý, nếu có tin tức, đừng nói cho bất kỳ ai, lập tức liên hệ La Chính Nam, báo cho Lý Thất.
Hắn tìm kiếm rất nhiều lần ở thành Lục Thủy, cũng không phát hiện tung tích người này, không ngờ người này lại ở phòng sách đối diện!
Tần Tiểu Bàn lấy ra cái điện thoại đơn giản, đang định bấm số, thì phát hiện Lỗ lão bản dẫn Vu Diệu Minh đi vào ngõ nhỏ.
Bọn họ định đi đâu?
Lỗ lão bản dẫn người này đi rồi, cũng không biết có quay lại hay không, đợi Thất ca nhận được tin tức, chạy đến đây, hai người này không biết đã đi đâu mất rồi.
Lỗ lão bản chỉ là chủ tiệm sách, Vu Diệu Minh này cũng không có chiến lực quá cao, Tần Tiểu Bàn đã là Thực tu tầng bốn, đi cùng hai người này, độ khó cũng không lớn.
Trước tiên đi theo bọn họ một đoạn, ít nhất phải biết bọn họ muốn làm gì, rồi báo cho Thất ca.
Tần Tiểu Bàn cho thủ hạ nhìn chằm chằm cửa hàng châu báu, còn mình thì đi theo Lỗ lão bản, hướng vườn Dương Giác mà đi.
Vườn Dương Giác gần đây xảy ra không ít chuyện, Liêu Tử Huy đã khởi động giới tuyến xung quanh, phong tỏa hơn nửa khu vườn.
Một đoạn giới tuyến xuyên qua rừng cây trong vườn, bản thân giới tuyến không nhìn thấy, nhưng dấu vết rất rõ ràng, cỏ cây xung quanh giới tuyến không mọc được.
Lỗ lão bản mở Thiêm Hương Từ Thoại , lật đến bức tranh minh họa lúc trước, run lên.
Vu Diệu Minh làm động tác bắn súng, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt hai người, bức tranh minh họa bên trong một nam một nữ, biểu cảm cũng khôi phục bình thường.
"Tiếng súng có lớn quá không?"
Vu Diệu Minh lắc đầu nói:
"Không có tiếng súng."
Sắp xếp xong tất cả thiết bị, Vu Diệu Minh cầm điều khiển từ xa, đứng ở nơi xa, ấn nút bắn.
Không có ánh sáng mạnh, không có âm thanh, từ đầu đến cuối, chỉ có một vài thông số trên đồng hồ đo biến đổi.
Lỗ lão bản nhìn về phía Vu Diệu Minh, Vu Diệu Minh cẩn thận so sánh các thông số trước và sau khi bắn, nói với Lỗ lão bản:
"Thành công."
"Vậy là được rồi?"
Vu Diệu Minh gật đầu nói:
"Ở hướng đối diện họng súng, đã có một thông đạo dẫn vào lỗ sâu."
"Đây là lỗ sâu do ngươi tạo ra?"
"Dĩ nhiên không phải do ta tạo ra, lỗ sâu này vốn đã tồn tại, ta chỉ là tại một vị trí đặc biệt nào đó, bắt được một lối vào, đồng thời thay đổi hình dạng lối vào, từ các thông số cho thấy, lối vào cao hai mét, rộng hai mét, có thể cho một người có hình thể bình thường đi qua."
Lỗ lão bản không nói gì, Vu Diệu Minh nói:
"Nếu ngươi không tin, ta có thể đi thử xem."
Hắn định bước lên phía trước, bị Lỗ lão bản ngăn lại.
Lỗ lão bản lại mở Thiêm Hương Từ Thoại , tìm một bức tranh minh họa.
Tranh minh họa vẽ chính là một con phố phồn hoa, trên phố có một người đàn ông trung niên đang dắt lồng chim đi dạo.
Lỗ lão bản đưa tay vào trong tranh minh họa, mở lồng chim ra, dưới vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông, lấy đi cái lồng chim.
Hắn đặt cái lồng chim lên lòng bàn tay, sờ sờ đầu con chim, lại ngoắc ngoắc cằm nó, nói nhỏ vài câu.
Con chim kêu lên một tiếng, bay thẳng về phía giới tuyến, trong nháy mắt xuyên qua giới tuyến liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một chút tro bụi.
Lỗ lão bản nhìn về phía Vu Diệu Minh, Vu Diệu Minh nói:
"Đừng nóng vội, nó sẽ nhanh chóng ra thôi."
Chờ mười mấy phút, không thấy động tĩnh, Vu Diệu Minh nói:
"Có thể là con chim nhỏ của ngươi lạc đường trong lỗ sâu rồi."
Lỗ lão bản lắc đầu nói:
"Con chim này được ta huấn luyện nhiều năm, nó còn thông minh hơn rất nhiều người bình thường."
"Không thể nào, " Vu Diệu Minh lắc đầu nói, "Nguyên lý tư duy của loài người và loài chim khác nhau, điều này đã định trước có một số việc chỉ có con người mới có thể làm được."
Lỗ lão bản thở dài:
"Còn mạnh miệng cái gì? Con chim này rõ ràng là đâm vào giới tuyến, hóa thành tro bụi rồi."
Vu Diệu Minh nói:
"Nếu như là dùng phương pháp bình thường để thông qua giới tuyến, con chim này xác thực sẽ hóa thành tro bụi, nhưng đi qua cửa vào lỗ sâu sẽ không xảy ra loại tình huống này.
Lỗ lão bản cau mày nói:
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy số tro bụi vừa rồi sao?"
"Số tro đó không giống nhau, nó không phải từ trên thân con chim rơi ra, ta đã trải qua những chuyện tương tự, lúc ấy ta cũng cho rằng những tro này đến từ đối tượng thí nghiệm, nhưng trên thực tế, số tro này đến từ bụi bặm của cửa vào lỗ sâu, những bụi bặm này mang một chút đặc tính cơ bản của lỗ sâu, có sự khác biệt rất lớn với vật chất bình thường bị phá hủy sau khi để lại tàn dư."
Lỗ lão bản không muốn tranh luận nữa, hắn cảm thấy nói chuyện với người này rất mệt mỏi.
Vu Diệu Minh vô cùng cố chấp:
"Loài chim khi tiến vào hoàn cảnh xa lạ rất dễ bị lạc, dù sao nó cũng không phải con người, không có năng lực thích ứng và năng lực phản ứng của loài người."
"Ý của ngươi là, ném người vào thì có thể đi ra?"
"Trên lý thuyết là như vậy."
"Tốt!"
Lỗ lão bản rút ra một sợi dây thừng từ trong túi, thuận tay ném ra.
Dây thừng bay đến bụi cỏ, trói lại Tần Điền Cửu.
Tần Điền Cửu muốn giãy giụa, nhưng không có tác dụng, dây thừng quấn chặt trên người, không cho hắn một chút khe hở nào để vùng vẫy.
Lỗ lão bản kéo dây thừng một cái, lôi Tần Điền Cửu đến trước mặt.
Tần Điền Cửu muốn kêu lên, Lỗ lão bản đưa tay viết lên mặt Tần Điền Cửu một chữ "cấm", Tần Điền Cửu không phát ra được một tiếng nào.
"Đây là người sống, nếu hắn đi vào, còn có thể đi ra, chứng minh ngươi nói đúng."
Lỗ lão bản vung tay nhẹ, Tần Điền Cửu cùng với dây thừng bay về phía giới tuyến đối diện khẩu đại bác.
Một mảnh tro bụi bay qua, Tần Điền Cửu không còn tung tích.
Lại đợi nửa tiếng, Tần Điền Cửu vẫn không xuất hiện, Lỗ lão bản nhìn Vu Diệu Minh nói:
"Còn có gì để nói nữa không?"
Vu Diệu Minh cúi đầu, nhìn khẩu đại bác:
"Có thể vẫn còn một số chỗ cần cải tiến."
"Cải tiến thì cứ từ từ, quyết giữ thể diện làm gì?"
Lỗ lão bản mở ra Thiêm Hương Từ Thoại , thu khẩu đại bác vào, hai người rời khỏi vườn Dương Giác.
"Tay ta bày nhánh cây run rẩy, bốc cát đất bụi trần dương! Ta cùng ngài không thù không oán, xin lão trượng hãy giải oan cho tôi!"
La Chính Nam pha một bình trà, ngồi trên ghế, đang nghe Ô Bồn Ký , bỗng nhiên bên tai nghe thấy một trận tạp âm.
Ầm ầm ! La Chính Nam điều chỉnh vị trí ăng ten, tạp âm biến mất một lúc, rồi lại nhanh chóng vang lên.
Hắn rút ăng ten ra khỏi sọ não, kiểm tra cẩn thận.
"Thứ này có phải nên thay rồi không? Mà thứ này cũng không dễ mua."
Đi đi về về chỉnh sửa vài lần, La Chính Nam cảm thấy tạp âm này có điểm kỳ lạ, nghe chói tai ồn ào, nhưng lại dường như có chút quy luật.
Cái này không giống tạp âm trong máy hát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận