Phổ la chi chủ

Chương 1062: Bên trong châu giới tuyến (3)

Khi ra khỏi thành Tội Nhân cần phải điểm danh, quá trình này giống như khi đi bộ qua địa giới tuyến của Phổ La châu.
Nếu lão La dùng tên giả ở thành Tội Nhân, hắn không thể tránh khỏi pháp bảo Đức tu của Quan Phòng sảnh.
Không còn cách nào, La Chính Nam chỉ có thể dùng tên thật rời thành. Bây giờ vừa ra khỏi thành đã bị để ý, chắc chắn là có liên quan đến Quan Phòng sảnh.
Đi quanh hai vòng trên đường nhỏ, La Chính Nam cắt đuôi được người theo dõi, nhưng trong lòng La Chính Nam hiểu rõ, không lâu sau người này sẽ đuổi kịp thôi.
Có một cái Khuy tu móc đang treo trên lưng La Chính Nam.
Cái móc này bị gắn vào từ trong thành Tội Nhân, La Chính Nam vẫn không vội gỡ bỏ. Bây giờ đã cắt đuôi được người theo dõi, La Chính Nam lấy ra từ trong túi áo một con ếch xanh bằng sắt lá, đã lên đầy dây cót, cởi áo khoác ngoài, vo tròn lại, dùng dây thừng buộc vào thân ếch xanh, đặt ếch xuống đất.
Ếch sắt vừa chạm đất đã nhảy lên rất cao, kéo theo quần áo của La Chính Nam, ba lần nhảy nhót, tiến vào một khu rừng cây.
La Chính Nam nhanh chóng rời đường nhỏ, chuyển sang đại lộ, bay nhanh về phía La Bặc sơn. Đi được hơn nửa ngày thì trời sắp tối, La Chính Nam tìm một trang trại bỏ hoang để ở lại.
Không phải vì mệt mỏi, mà vì màu trời bên ngoài ngày càng nhiều. Tình hình ở đây hơi giống với bãi đen vàng, ban ngày ít màu trời, buổi tối thì nhiều màu trời.
La Chính Nam sờ bụng con chó hai lần, con chó vốn dĩ đang vui vẻ nhảy nhót bỗng đứng yên tại chỗ.
Con chó này là La Chính Nam tìm một Công tu ngoại châu chế tạo, không biết dò đường, không thể chiến đấu, cũng không chở được hành lý.
Tác dụng duy nhất của con chó này là có thể thu hút màu trời trong phạm vi nhỏ.
Tại Tam Đầu Xá mà mang theo một con chó có khả năng hút màu trời như vậy, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Khả năng hút màu trời của con chó này rất hạn chế. Nếu coi nó là tâm, vẽ một hình cầu bán kính 5 mét, nó có thể hút hết màu trời trong khu vực đó.
Điều này có nghĩa là màu trời vốn rơi vào La Chính Nam sẽ rơi vào con chó này, tác dụng của nó không khác gì cột thu lôi.
Ngủ một đêm, La Chính Nam lại sờ bụng con chó, nó lại trở nên hoạt bát trở lại.
La Chính Nam dắt chó ra khỏi trang trại, hơn 20 người, cưỡi ngựa, bao vây La Chính Nam.
Dẫn đầu là hai cô gái, một người mặc áo lam váy lam, khoác áo choàng lam, người còn lại mặc giống y vậy, nhưng y phục màu đỏ.
Hai cô gái này không chỉ mặc giống nhau mà còn giống nhau cả về dung mạo, không nhìn kỹ thì không thể phân biệt được.
"Ca ca, đường này nghênh đầu đón ý?"
Cô gái áo đỏ chắp tay về phía La Chính Nam.
La Chính Nam chắp tay đáp lễ:
"Ngao lỗ hổng."
"Ngao lỗ hổng" ý chỉ họ Đường, còn họ La thì phải gọi là "lũy làng mạn", La Chính Nam không nói thật.
Cô gái áo lam nói:
"Đến địa giới tỷ muội chúng ta, muốn làm gì?"
La Chính Nam cười nói:
"Đi Yên Huân địa tìm thân thích."
"Ca ca nói đùa, Yên Huân địa làm gì có người ở?"
"Có chứ, thân thích nhà ta là Yên tu, rất thích cái làn khói này."
"Vị Yên tu nào ở Yên Huân địa tu hành vậy, nói ra để chị em chúng ta mở mang kiến thức!"
La Chính Nam lấy ra từ trong ngực một túi tiền:
"Mới đến không mang theo nhiều lộ phí, chút tâm ý này xin mọi người nhận cho, không có ý gì khác, các vị đừng hỏi nhiều."
Cô gái áo đỏ lấy túi tiền ra xem, bên trong có hơn 100 đồng bạc, số này không ít.
Cô ta nhận túi tiền rồi lắc đầu với La Chính Nam:
"Vị ca ca này, không đủ đâu."
La Chính Nam cười:
"Tài sản nhiều vô kể, không phải chỉ kiếm sống nhất thời, chiêu tài tiến bảo không phải chuyện của một nhà một hộ. Ta đưa một chút quà ra mắt, cũng chỉ là chút lòng thành, chẳng lẽ các vị lại muốn dựa vào chút quà này mà phát tài sao?"
Cô gái áo lam cưỡi ngựa đến gần La Chính Nam, cầm roi ngựa quất nhẹ hai lần lên mặt La Chính Nam.
"Tỷ muội ta không thích tiền của ngươi, mà coi trọng con người ngươi. Chị em ta cả hai cùng làm vợ ngươi, ngươi muốn không?"
Đầu ngón tay La Chính Nam rung động, điện quang lưu chuyển, nhìn cô gái áo lam cười nói:
"Ta giống như con nợ đi vay ấy, cứ thuận theo thôi!"
Cô gái áo đỏ đến từ sau lưng, nhẹ giọng nói:
"Vị ca ca này, bọn ta không để ngươi đi, nhất định phải giữ ngươi lại. Ngươi thấy có được không?"
La Chính Nam đỏ mặt nói:
"Nói như ta thật sự có phúc phận vậy."
"Ta nói có là có."
Cô gái áo lam vươn tay, định kéo La Chính Nam lên ngựa.
La Chính Nam thực sự đưa tay ra.
Cô gái áo lam cười, nắm tay La Chính Nam, chuẩn bị phóng độc.
Không ngờ vừa nắm tay La Chính Nam, nàng đột nhiên thấy cánh tay mình tê rần, muốn ngã La Chính Nam, nàng lại không còn chút sức nào, bị La Chính Nam kéo xuống ngựa.
Cô gái áo lam ngã xuống, La Chính Nam nhảy lên ngựa, thúc ngựa bỏ chạy.
Cô gái áo đỏ hét lên:
"Đuổi!"
Cô gái áo lam bò dậy từ dưới đất, giật lấy một con ngựa từ đám thuộc hạ, cũng đuổi theo.
La Chính Nam quay đầu liếc cô gái áo lam một cái, trong nhất thời không thể đoán được thân phận của bọn người này.
Từ hành vi đến cử chỉ thì bọn họ rất giống sơn phỉ, nhưng tu vi của bọn họ có gì đó kỳ lạ, cô gái áo lam kia tu vi quá cao.
La Chính Nam đi theo Lý Bạn Phong, được dùng không ít đan dược tốt, tu vi mấy ngày nay tăng vọt, đã gần tầng tám.
Vừa rồi đánh điện vào cô gái áo lam kia một chút, La Chính Nam đã xuống tay ác độc, vậy mà cô gái áo lam trở lại đã đứng lên, đủ thấy tu vi người này không thấp, thể phách cũng không tệ.
Chạy được một hồi, La Chính Nam không quen đường bằng bọn chúng, thấy sắp bị vây lại thì lấy ra từ ngực một đôi châm sắt dài hơn một thước.
Thứ này bình thường mang bên người, trông như kim đan áo, La Chính Nam vung tay lên, một chùm điện đánh thẳng vào một gã tráng hán.
Tráng hán run rẩy một chút rồi ngã xuống dưới ngựa, lát sau đã cưỡi ngựa đuổi tiếp.
Thể phách cũng không tệ!
Bọn sơn phỉ này lợi hại, người nào tu vi cũng cao vậy sao?
Cứ đánh thế này thì không còn cơ hội thoát thân. La Chính Nam quan sát địa hình xung quanh, chuẩn bị tìm một vị trí thích hợp để thi triển một đợt kỹ pháp tàn nhẫn nhất, một gã đàn ông bỗng nhiên tăng tốc, từ phía sau đuổi kịp La Chính Nam.
Hai ngựa song song, La Chính Nam chuẩn bị đánh điện hắn xuống thì gã kia nhanh tay hơn, đưa tay phải ra, "két" một tiếng, kẹp đứt đầu ngựa của La Chính Nam.
Một cái kìm lớn như vậy, người này là bọ cạp!
Nếu như cái kìm đó nhằm vào La Chính Nam, hắn có cách để tránh né, nhưng ngựa thì không, bị chặt đầu, ngựa tại chỗ ngã lăn ra.
La Chính Nam không ngã, Điện tu gần tầng tám không dễ đối phó vậy, cưỡi ngựa chỉ để tiết kiệm sức lực, không cưỡi ngựa vẫn có thể thoát thân!
Một gã đàn ông khác đuổi kịp La Chính Nam, hắn không dùng kìm, mà đột nhiên quăng ra một cái đuôi.
La Chính Nam tung mình nhảy lên, vừa đủ tránh được cái đuôi, dưới đất xuất hiện một cái hố.
Lại một con bọ cạp!
Một cơn gió phía sau tai, La Chính Nam vội né, suýt bị cô gái áo lam tóm được, cô ta cũng là bọ cạp.
Những người này đều là bọ cạp sao? Đều là Thể tu cùng một môn phái?
Chạy thêm vài phút, La Chính Nam luồn lách trái phải, thể lực gần như cạn kiệt.
Thật tệ rồi, muốn thi triển đại kỹ pháp mà cũng không mở ra được.
Một gã đàn ông nhảy xuống ngựa, chặn trước đường chạy của La Chính Nam, chuẩn bị kết thúc trận chiến.
La Chính Nam đang giằng co với những người khác nên không để ý tới gã này. Gã thấy khoảng cách vừa đủ liền giơ kìm lên, vung mạnh rồi chạm nhẹ vào người La Chính Nam một cái.
La Chính Nam kinh hãi, lần này hắn không thể tránh được.
Hắn vừa đối phó với những người khác, vừa kiểm tra trên người xem có vết thương nào không.
Không có vết thương... Không bị tổn thương cũng không trúng độc.
Vậy vừa rồi là có ý gì? Đây là kỹ pháp gì?
La Chính Nam chưa từng thấy!
Kỹ pháp này gọi là "Liếc mắt đưa tình".
Đây không phải là kỹ pháp của Thể tu, mà là kỹ pháp của Hoan tu. Vừa rồi người kia đã trúng kỹ pháp Hoan tu của Khâu Chí Hằng.
Không chỉ mình hắn trúng kỹ pháp mà toàn bộ bọn sơn phỉ đều trở nên mềm mại, nhu hòa.
Không đến mười giây thì bọn sơn phỉ khôi phục lại như bình thường.
Nhưng nhờ mười giây ngắn ngủi này mà La Chính Nam đã xông ra khỏi vòng vây.
Cô gái áo đỏ hét lên:
"Đuổi!"
Một nam một nữ sơn phỉ thúc ngựa đuổi theo La Chính Nam.
Tần Tiểu Bàn đột nhiên xuất hiện, nhảy lên lưng ngựa của nữ sơn phỉ kia rồi phun ra một đoàn hơi nước vào sau lưng cô ta.
Nữ sơn phỉ quay lại đánh nhau với Tần Tiểu Bàn, đánh nhau một hồi thì bị nóng toàn thân run rẩy, người như bị teo lại, xoay tròn vài vòng.
Tần Tiểu Bàn há miệng rộng ra, vo nữ sơn phỉ lại rồi nuốt vào bụng.
Chợt Tần Tiểu Bàn giơ tay phải lên, bàn tay phải biến thành một chiếc kìm bọ cạp.
Kìm bọ cạp vung lên với tốc độ cực nhanh, tên sơn phỉ kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tần Tiểu Bàn kẹp đứt đầu.
Tần Tiểu Bàn quay lại nhìn một chút:
"La gia, không sao chứ?"
La Chính Nam chắp tay:
"Nhờ phúc của Khâu gia và Cửu gia mà còn sống."
Tần Tiểu Bàn nhìn số lượng sơn phỉ còn lại, lại nhìn sang Khâu Chí Hằng.
Khâu Chí Hằng nhìn cái kìm bọ cạp của Tần Tiểu Bàn, cảm thấy có gì đó không đúng.
Kỹ pháp này hắn đã từng thấy, Bách Thôn Bách Hóa, kỹ pháp lương đống của Thực tu.
Có thể kỹ pháp này không nên dùng nhanh như vậy, lấy tu vi trước mắt của Tần Điền Cửu, có thể học được kỹ pháp này hay không còn là chuyện khác, hắn ít nhất không nên tiêu hóa nhanh như vậy.
Tần Tiểu Bàn khẽ vươn tay, lại hóa ra một con cái kìm, hai con cái kìm cùng sử dụng, Tần Tiểu Bàn cùng một đám sơn phỉ chém giết.
Khâu Chí Hằng cùng La Chính Nam cùng nhau ra tay, Du Đào, Bóng Đèn, Chè Trôi Nước, Tả Võ Cương, Khuy Bát Phương rất nhanh đuổi tới, chiến cuộc rất nhanh đảo ngược.
Trong lúc chém giết, Tần Điền Cửu dùng bọ cạp kìm quẹt làm bị thương một con ngựa, con ngựa kia đầu tiên là vì kịch liệt đau nhức mà kinh hãi, chạy như điên, chạy hai bước, thân thể tê dại mềm nhũn, đổ xuống.
Con ngựa này trúng độc?
Bọ cạp cái vốn là không có độc, bọ cạp kìm của Tần Điền Cửu tại sao có độc?
Hắn ăn bọ cạp, hóa bọ cạp, còn đem đặc tính của bọ cạp cải tạo rồi?
Khâu Chí Hằng càng xem càng cảm thấy khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận