Phổ la chi chủ

Chương 289: Thuần Vương phủ

Lý Bạn Phong vào trạch viện hoang, dò xét xung quanh.
Quả là một trạch viện lớn!
Nam bắc thất tiến, đông tây ngũ trọng, sân lớn sân nhỏ tầng tầng lớp lớp.(*)
(*1 tòa tứ hợp viện khổng lồ gồm 7 cửa vào dọc hướng nam bắc/thất tiến, 5 dãy nhà ngang đông tây/ngũ trọng)
Đi tới đi lui hai lần, Lý Bạn Phong không cảm nhận được nguy hiểm, cũng không thấy bóng người, hắn trở lại trước cửa, gọi mọi người đi vào.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Diệp Từ, đều chưa từng thấy qua trạch viện nào lớn như vậy, bước vào sân đầu tiên, mọi người tò mò quan sát xung quanh, có người chạy tới cửa thùy hoa.
Phía sau cửa thùy hoa là sân thứ hai, Lý Bạn Phong ngăn trước cửa, phân phó mọi người: "Nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa, chỉ được ở trong sân đầu tiên, đợi ngày mai mưa tạnh, chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi đây." 
So với những sân khác, sân đầu tiên không tính là lớn, nhưng có nhiều phòng nhất. 
Những căn phòng ở đây được gọi là môn phòng, bởi vì phòng 
đều ở mặt âm(*), lại gọi là “đảo tọa”, từ 
đông sang tây, tổng cộng hơn ba mươi gian, là nơi ở của hạ nhân. 
(*mặt âm là mặt khuất nắng) 
Tiêu Diệp Từ rất hài lòng: "Nơi này nhiều phòng, chúng ta mỗi người một gian cũng đủ rồi!" 
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Không thể mỗi người một 
gian, ít nhất ba người một gian, phải ở gần nhau, có việc gì còn hỗ trợ lẫn nhau, tôi đi dò xét xung quanh, mọi người cẩn thận." 
Nói là dò xét xung quanh, nhưng thật ra là Lý Bạn Phong quay về Tùy Thân Cư. 
"Nương tử, hẳn là ta đã ra khỏi đồi Tiện Nhân, nhưng ở giữa đồng không mông 
quạnh lại gặp một tòa trạch viện bỏ hoang." 
Nghe Lý Bạn Phong miêu tả về trạch viện hoang, nương tử chậm rãi nói: "Thất tiến ngũ trọng, hẳn 
là phủ đệ của một vị thân vương 
nào đó, 
bỏ hoang đã lâu không có người quản lý, tướng công, chẳng lẽ chàng đã đến cựu thổ rồi?" 
Đến cựu 
thổ? 
Có khả năng này sao? 
Thật sự là có. 
Dựa theo kinh nghiệm từng trải qua khi đến thành Ngu Nhân, điều kiện tiến vào cựu thổ là dùng một tốc độ đặc biệt để đi qua 
một tuyến đường đặc thù nào đó. 
Bôn ba suốt mấy ngày liền, lại thêm mưa to, đám người này hôm nay đi vô cùng chậm. 
Chậm, cũng là một loại tốc độ đặc biệt. 
Mà Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh đều cảm thấy không đi nhầm đường, trên đường đến vịnh 
Lục Thủy đột nhiên xuất hiện một tòa trạch viện bỏ hoang, rất giống Lý Bạn Phong lần trước bất tri bất giác tiến vào cựu thổ. 
Lý Bạn Phong gật đầu: "Ta cũng e là đã vào cựu thổ rồi, trước 
đó còn có ngày đêm luân phiên, nhưng khi đến trạch viện này trời đã tối đen, thật khó nói đây là nơi nào." 
"Cựu thổ còn nguy hiểm hơn tân địa, tướng công, tối nay chàng đừng tùy tiện ra ngoài." 
Lý Bạn Phong suy tư một hồi: "Ta 
đã từng đi qua cựu 
thổ, ít nhất cũng biết nhiều hơn bọn họ, là ta 
mang bọn họ từ 
đồi Tiện 
Nhân ra, 
nếu không giúp bọn họ vượt qua cửa ải này thì chẳng phải là hại chết họ hay sao?" 
Máy hát cất 
tiếng ca: "Tướng công nói có 
lý, ngôi nhà của chúng ta luôn ôn hòa với tướng công, tướng công ra ngoài chăm sóc bọn họ một đêm cũng không sao. Nhưng tướng công phải cẩn thận, bất đắc dĩ thì phải nhanh chóng trở về, tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính." 
Lý Bạn Phong gật đầu, mang theo pháp bảo, rời khỏi Tùy Thân Cư. 
Hồng Oánh lẩm bẩm: "Trên đời này mà vẫn còn phủ đệ của thân vương được bảo tồn cho đến ngày nay sao?" 
Máy hát cười nhạo: "Tiện nhân, lại muốn làm phu nhân của thân vương sao? Ngươi bán đứng ta là vì chuyện này phải không?" 
Hồng Oánh 
im lặng một lúc lâu mới đáp: "Ác phụ, chuyện ta không muốn nhắc tới, ngươi đừng ép hỏi, nhớ giữ lời hứa." 
*** 
Đêm khuya, trong một căn phòng nhỏ, trên đống lửa là đống quần áo ướt sũng đang được hơ khô, Tiêu Diệp Từ tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi. 
Cái giường không thể nằm được nữa, ván gỗ mục nát, trên giường vốn còn có chăn đệm, 
vừa kéo một cái đã nát bấy thành bụi. 
May mà phòng không bị dột, sau một ngày dài dầm 
mưa, có một nơi khô ráo để ngủ là Tiêu Diệp Từ đã rất mãn nguyện rồi. 
Nhưng cô chưa ngủ được hai tiếng đồng hồ thì đã bị Lục Xuân Oánh lay dậy: "Mẹ, đi 
nhà xí với con." 
Tiêu Diệp Từ chẳng buồn mở 
mắt: "Trong phòng có cái thùng kìa, con dùng tạm đi." 
Nếu trong phòng chỉ có hai mẹ con thì Lục Xuân Oánh đã 
dùng tạm rồi. Lý Bạn Phong từng dặn, ít nhất phải ba người ở một phòng, trong phòng còn có một tiểu cô nương nữa đang ngủ. 
Tuy xuất thân nghèo khó, nhưng Lục Xuân Oánh được Tiêu Diệp Từ dạy dỗ rất nghiêm chỉnh, trước mặt người ngoài khó tránh khỏi ngại ngùng, chỉ đành bất đắc dĩ ra khỏi phòng. 
Mưa vẫn rất to, cô bé cũng không biết nhà xí ở đâu, đang tìm kiếm xung quanh thì một tiếng sấm 
vang lên khiến Lục Xuân Oánh giật nảy mình. 
Không phải sợ tiếng sấm, mà là sợ tia chớp. 
Dưới ánh chớp, Lục Xuân Oánh như nhìn thấy một bóng người trong sân. 
"Ai?"  
Cô bé lấy hết can đảm hỏi. 
Không có ai trong sân trả lời, trong bóng tối cũng không thấy ai đi lại. 
Hay là mình nhìn nhầm? 
Tuy kỹ pháp Xu Cát Tị Hung không cảm 
nhận được nguy hiểm, nhưng Lục Xuân Oánh cảm thấy không nên nán lại đây lâu. 
Dù sao cũng không tìm thấy nhà xí, Lục Xuân Oánh bèn giải 
quyết nỗi buồn ở góc tường. 
"Chậc chậc chậc..." 
Trong lúc đang phóng uế, hình như có tiếng ai đó đang tặc lưỡi. 
Chắc là nghe nhầm, có lẽ là tiếng mưa thôi. 
Lục Xuân Oánh kéo quần lên, chạy như bay về phòng, vừa chạy được hai bước thì nghe thấy tiếng cười. 
"Hắc hắc hắc..." 
Lục Xuân Oánh nhìn xung quanh, không dám dừng lại lâu, tiếp tục chạy về phía trước. Khi đến cửa phòng, cô bé đẩy cửa định vào thì phát hiện Tiêu Diệp Từ và tiểu cô nương ngủ cùng phòng đã không còn trong đó. 
Họ đi đâu rồi? 
Một người phụ nữ mặc áo xanh đang ngồi trong phòng, soi gương đồng trang điểm, ả quay lưng 
về phía Lục Xuân Oánh, cất giọng hát: "Ai ya~ muội muội, con gái con đứa gì đâu mà lại đi phóng uế trong sân nhà người 
ta, thật sự không biết xấu hổ hay sao?" 
Lục Xuân Oánh run rẩy, liên tục 
lùi về sau. 
Cô bé không biết người phụ nữ này từ đâu chui ra, trời tối thui, cũng không nhìn rõ mặt mũi ả ra sao. 
Oành oành! 
Lại một tiếng sấm nữa! 
Qua tấm gương đồng, Lục Xuân Oánh đã nhìn rõ mặt mũi người phụ nữ 
kia. 
May 
mà cô bé đã giải quyết nỗi buồn trước đó, nếu không thì đã són ra quần từ l·â·u rồi. 
Mặt mũi người phụ nữ này trắng bệch, còn trắng hơn cả tuyết. 
Lông mày đen nhánh, đuôi mắt đỏ r·ự·c·, đây rõ là một khuôn 
mặt được vẽ ra. 
Con hát? 
Lục Xuân Oánh không kịp suy nghĩ nhiều, lùi lại hai bước, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này. 
Cô bé vừa ra đến sân thì người phụ nữ áo xanh đã đuổi theo. 
Lục Xuân Oánh lách sang trái, người phụ nữ chặn bên trái, cô 
bé lại lách sang phải, đi 
được vài bước thì thấy ả ta vẫn ở trước mặt. 
Người phụ nữ này di chuyển nhanh hơn cô bé! 
Lục Xuân Oánh không hoảng loạn, đứng giữa sân lớn tiếng 
kêu cứu: "Ân công, mẹ ơi, có kẻ xấu vào nhà!" 
Gọi cả 
buổi mà không thấy ai đáp lại, bởi vì người trong phòng căn bản không nghe thấy tiếng cô bé. 
Người phụ 
nữ áo xanh vung tay áo đi tới, gằn từng chữ: "Là phụ nữ với nhau, ta phải dạy dỗ ngươi hai câu. 
Một là không biết xấu hổ, hai là không hiểu quy củ, làm bẩn sân nhà ta, hôm nay phải bỏ 
mạng ở đây để chuộc lỗi." 
Lục 
Xuân Oánh run rẩy 
nói: "Chỉ là chuyện tiểu bậy thôi mà, cần gì phải đền mạng?" 
"Hừ hừ! Nha đầu, đã đến địa bàn của ta thì phải theo quy củ của ta! Ngươi không đền mạng thì đền cái gì?" 
Rầm! 
Lời vừa dứt, ba đồng Đại Dương đã bị ném xuống đất ngay trước chân người phụ nữ áo xanh. 
"Cho ngươi ít tiền tiêu."  
Lý Bạn 
Phong vừa đi vừa hát: "Thỏi bạc này, ba lượng ba, tặng cho đại tẩu làm tiền tiêu vặt, mua lụa là, may áo đẹp, mua trang sức, sắm trâm cài, ta cùng 
ngươi, vợ chồng son trẻ, sống với nhau vài năm!" 
Người phụ nữ áo xanh ngẩn người, nhìn ba đồng Đại Dương dưới đất, giống như cảm thấy bị sỉ nhục, hướng về phía Lý Bạn Phong hát: "Thỏi bạc này ta không cần, đưa cho mẹ ngươi mua nhà, mua bảo khố, may quần áo, mua 
giấy trắng, dán cờ tang, để tiếng có hiếu của ngươi truyền 
khắp 
thiên hạ!" 
Kinh kịch "Vũ Gia Pha". 
Dạo gần đây, Lý Bạn Phong thường xuyên học hát với nương tử, nên vừa vặn 
đối đáp được với người phụ nữ áo xanh này. 
Những người khác đều không nghe thấy gì, tại sao Lý Bạn Phong lại biết có động tĩnh trong sân? 
Đó là do chênh lệch về tu vi, Lý Bạn Phong là lữ tu tầng năm, hắn cảm nhận được nguy hiểm khi còn trong phòng, vừa ra khỏi 
cửa đã nhìn thấy Lục Xuân Oánh đi về hướng ngược lại. 
Cô bé bị quỷ che mắt, cánh cửa cô bé đẩy ra không phải cửa phòng, 
mà là cửa thùy hoa thông vào sân thứ hai. 
Chờ đến khi cô bé vào sân thứ hai, dù có gọi thế nào thì bên ngoài cũng không 
nghe thấy. 
May mà có Lý Bạn Phong đi theo. 
Hắn liếc nhìn Lục Xuân Oánh, không nói gì, Lục Xuân Oánh lập tức hiểu ý, vội vàng trốn vào một 
góc. 
Trong sân thứ hai vang lên tiếng chiêng trống, con hát kia còn muốn tiếp tục hát, Lý Bạn Phong bất ngờ lao đến, đạp 
cho con hát một cái. 
Con hát giận tím mặt: "Ngươi dám đánh người?" 
Lý Bạn Phong nói: "Vừa rồi là kịch văn, bây giờ đến kịch võ." 
Con hát tức giận quát: "Kịch võ thật sự đánh nhau sao?" 
Lý Bạn Phong cười nói: "Vừa rồi ngươi còn bắt cô nương nhà người ta đền mạng, chẳng phải là muốn ra tay giết người sao?" 
"Được, vậy để ta thử xem ngươi có bản lĩnh gì!"  
Con hát không biết từ đâu rút ra một cây hoa thương(*), đâm thẳng về phía Lý Bạn Phong. 
(*cây thương ngắn gắn tua 
đỏ bù xù mà mấy con hát cầm biểu diễn trong hí kịch TQ) 
Lý Bạn Phong có thể né tránh, có thể dùng liềm để đỡ, cũng có thể dựa vào tốc độ để tiếp cận phản công. 
Nhưng cho dù hắn lựa chọn cách nào thì người chịu 
thiệt cuối cùng vẫn là hắn. 
Bởi vì hắn đã dùng 
Kim Tinh Thu Hào nhìn qua, trên người con hát này có ánh sáng xanh lục lập lòe, ả ta căn bản 
không phải người. 
Ả ta 
là quỷ hồn bậc cao, có thể tùy ý biến hóa giữa hư và thực, Lý Bạn Phong đánh thế 
nào cũng chịu thiệt. 
Vậy thì không đánh nữa, Lý Bạn Phong 
dồn lực vào cuống họng, hét lớn: "Yaaaaa! Nghiệt chướng, nhận lấy cái chết!" 
Tiếng hét này khiến toàn thân con hát run rẩy, hồn phách như 
muốn tan ra. 
Đây là kỹ pháp Nhà Cao C·ử·a Rộng, cộng thêm phép hát của Đồng Chùy Hoa Kiểm mà Lý Bạn Phong học được từ nương tử, trong giọng hát có thủ đoạn chấn nhiếp vong hồn. 
Nhân lúc con hát yếu ớt, 
con lắc đồng hồ Hàm Huyết 
xông lên, ả có thể gây sát thương cho quỷ hồn, lập tức cắt một đường trên người con hát. 
Con hát nổi giận, hất con 
lắc đồng hồ Hàm Huyết ra, xông thẳng về phía Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong vừa đánh vừa 
lùi về phía sau hòn non bộ. 
Con hát quen thuộc địa hình, xuyên thẳng qua hòn non bộ, đuổi kịp Lý Bạn Phong. 
Ngay lúc này, Lý Bạn Phong đã dùng chìa khóa mở Tùy Thân Cư. 
Con hát thấy Lý Bạn 
Phong đứng im không nhúc nhích, bèn tức 
giận quát: "Sao ngươi không chạy trốn? Muốn chờ chết sao?" 
Lý Bạn Phong cười đáp: "Ngươi không đành lòng ra tay, chẳng lẽ là có ý với ta?" 
Chỉ cần con hát dám xông lên, Lý Bạn Phong chắc chắn sẽ đưa ả ta vào 
Tùy Thân Cư. 
Con hát lắc cây hoa thương trong tay, 
cất lên chất giọng 
vốn có: "Hừ hừ, ngươi 
là đàn ông, ta có ý với ngươi để làm gì?" 
Ặc… 
Sao giọng nói này lại ồm ồm như vậy? 
Con hát này là đàn ông? 
Cửa Tùy Thân Cư mở ra, Hồng Oánh hạ giọng nói: "Ngươi nghe xem, đó có phải giọng của Thuần Thân vương không?" 
Máy hát hừ lạnh một tiếng: "Tiện nhân, ngươi vẫn còn mơ tưởng đến chuyện làm vương phi 
sao?" 
"Ta nhớ không nhầm đâu."  
Hồng Oánh run rẩy nói. "Chính là hắn!" 
Bạn cần đăng nhập để bình luận