Phổ la chi chủ

Chương 153: Từ Biệt Vạn Dặm

Buổi tối lúc tám giờ, Lục Đông Lương mệt mỏi trở về phủ đệ, đợi trong thư phòng hơn nửa tiếng thì Khâu Chí Hằng trở về báo cáo:
"Lão gia, các anh em từ khắp nơi đã mang về tổng cộng hơn hai mươi người, đang áp giải ở dưới hầm giam.
Có sáu người đang trên đường vận chuyển máy hát, số còn lại đều là phu xe, bọn họ nói tối hôm qua và hôm nay giúp người ta vận chuyển máy hát."
Lục Đông Lương gật đầu:
"Anh đi thẩm vấn trước đi, có manh mối lập tức báo lại cho tôi biết."
Lý Bạn Phong đã ở rất gần, Huyền Sinh Hồng Liên cũng ở rất gần rồi, Lục Đông Lương cảm thấy bản thân chỉ cần đưa tay ra chút nữa là sẽ chạm vào được.
Khâu Chí Hằng đến hầm giam.
Lục Đông Lương đã bàn bạc chuyện làm ăn cùng các đại gia tộc khác suốt một ngày, vô cùng mệt mỏi, vốn dĩ định nghỉ ngơi một chút, một vị quản sự bước đến thưa:
"Lão gia, đại cô nương của Hà gia đến rồi."
"Đại cô nương nào?"
Lục Đông Lương hơi khó chịu.
Quản sự đáp:
"Đại tỷ của Hà Hải Khâm, Hà Ngọc Tú."
Lục Đông Lương cầm chiếc áo măng tô len màu vàng lên, giũ giũ chiếc áo, bực bội khoác lên người:
"Con đàn bà khốn nạn, tối muộn còn mò đến làm gì?"
Trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng trên mặt lại không thể biểu lộ ra, Lục Đông Lương đã lăn lộn suốt bao nhiêu năm nay, càng vào thời điểm quan trọng, càng phải giữ được bình tĩnh.
Tính nết của Hà Ngọc Tú không tốt, tu vi lại rất cao, cho dù bà ta muốn làm cái gì, đêm nay nhất định phải nhịn đến cùng.
Đến phòng khách, nhìn thấy Hà Ngọc Tú dẫn theo hai tùy tùng, Lục Đông Lương mỉm cười nói:
"Chị Tú, sao chị đến đây? Cũng không báo trước một tiếng, không thì tôi đã đến quý phủ đón chị rồi."
"Ai da, anh đón tôi sao? Mặt mũi tôi đâu có lớn như vậy chứ?"
Hà Ngọc Tú cười lạnh:
"Đại gia của Lục gia, anh ở Phổ La Châu chính là nhân vật nổi tiếng nhất nhì, miệng nhà quan có gang có thép, nói được thì phải làm được chứ nhỉ?
Cháu trai của tôi nằm ở bệnh viện mấy tháng nay rồi, anh luôn miệng nói đưa ra một lời giải thích, lời giải thích này rốt cuộc đến bao giờ mới xuất hiện?"
Lục Đông Lương nhanh chóng bước đến khuyên nhủ:
"Chị Tú, chuyện này tôi cũng rất sốt ruột, quan trọng là Tiểu Lan vừa mới quay về..."
"Vừa mới quay về?"
Hà Ngọc Tú cười lạnh:
"Tại sao tôi nghe được rằng con bé quay về mấy tháng nay rồi?"
Lục Đông Lương không trả lời.
Quay về mấy tháng rồi thì làm sao?
Ta đây không giao người, ngươi còn muốn cướp là làm sao?
Thấy Lục Đông Lương không trả lời, Hà Ngọc Tú châm một điếu thuốc lá, nói:
"Lục lão đại, chúng ta nói toạc ra đi, hôm nay tôi đến đây là muốn mang Lục Tiểu Lan đi, nếu như anh đồng ý, chuyện này coi như bỏ qua, nếu như anh không đồng ý, vậy thì tôi sẽ không đi đâu cả."
Hà Ngọc Tú trực tiếp ngồi phịch xuống ghế sofa, đợi Lục Đông Lương đưa ra câu trả lời.
Lục Đông Lương nhanh chóng ra lệnh cho người hầu là bà Ngô chuẩn bị nước trà.
Lão ngồi vào phía đối diện Hà Ngọc Tú, giải thích:
"Bên phía Tiểu Lan vẫn còn nhiều chuyện chưa nói rõ, làm tổn thương Gia Khánh là do nó không đúng, nhất định phải bị trừng phạt, tôi cũng sẽ tuyệt đối không nương tay, nhưng chuyện lớn liên quan đến sống chết, vẫn nên để đám trẻ nói ra cho rõ ràng chứ?"
Hà Ngọc Tú vẩy tàn thuốc:
"Được, vậy anh nói cho tôi nghe, rốt cuộc còn chuyện gì chưa nói rõ ràng, để tôi xem tôi đã biết rõ hay chưa?"
Lục Đông Lương cười, đáp:
"Chuyện kể ra thì dài, chị muốn tôi bắt đầu kể từ đoạn nào?"
Hà Ngọc Tú cũng cười theo:
"Anh không biết bắt đầu từ đâu? Để tôi giúp anh nghĩ thử? Tôi hỏi anh trước, Lục Tiểu Lan quay trở về từ đâu?"
"Trở về từ ngoại châu, tàu hỏa bị trật đường ray, Tiểu Lan cũng bị trọng thương, chuyện này hẳn là chị biết."
"Con mẹ nó chứ! Vẫn còn nói nhảm với tôi, tôi đã điều tra hết rồi, Lục Tiểu Lan chạy thoát ra từ nhà cũ Hà gia của chúng tôi!"
Lục Đông Lương không nói gì, rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng.
Chứng nghiện thuốc lá của lão không quá nặng, nhưng tâm trạng lúc này vô cùng tệ.
Mấy năm nay, bàn bạc chuyện làm ăn cùng các đại gia tộc đều là lão nắm thóp người ta.
Tình hình hôm nay có chút bị động.
Bị động cũng không sợ, để xem Hà Ngọc Tú có thể khiến lão thành ra thế nào.
Hà Ngọc Tú cười:
"Tôi hỏi anh tiếp một chuyện, có phải anh đang tìm Lý Bạn Phong không?"
Lục Đông Lương không phủ nhận:
"Tôi đang tìm hắn, bởi vì Tiểu Lan nói với tôi rằng Lý Bạn Phong đã cầm đi một vật vô cùng quan trọng."
Hà Ngọc Tú hỏi tiếp:
"Thứ anh đang nói là Huyền Sinh Hồng Liên mà Gia Khánh tìm được sao?"
Khóe mắt của Lục Đông Lương giật giật.
Mấy tháng trở lại đây, Hà gia và Lục gia không ngừng xung đột, nhưng xung đột vẫn luôn tập trung vào chuyện Hà Gia Khánh bị thương.
Chuyện của Huyền Sinh Hồng Liên, hai nhà đều cố hết sức tránh không nhắc tới, bởi vì không ai muốn chuyện chí bảo bị truyền ra ngoài, rước lấy ánh mắt thèm thuồng của các gia tộc khác.
Nhưng ngày hôm nay, Hà Ngọc Tú đã nói toẹt chuyện này ra.
Đây là ý của bà ta, hay là ý của Hà Hải Khâm?
Tại sao Hà Hải Khâm không tự mình đến?
Là bởi vì Hà Ngọc Tú đánh giỏi hơn ông ta sao?
Con đàn bà khốn nạn này muốn giở thói lưu manh trong nhà ta sao?
Chuyện này, Lục Đông Lương thực sự phải xem xét cẩn thận.
Hà Ngọc Tú là người có chiến lực mạnh nhất Hà gia, con đàn bà khốn nạn này nếu thật sự phải liều mạng, Lục Đông Lương cho dù có thể đánh thắng bà ta, bản thân cũng sẽ bị trọng thương.
"Trả lời đi nào, có phải là tìm Huyền Sinh Hồng Liên không?"
Hà Ngọc Tú gằn từng chữ.
Lục Đông Lương dùng kế hoãn binh:
"Tôi không có ý định tìm Hồng Liên, tôi biết đó là bảo bối mà Gia Khánh tìm được, tôi chỉ muốn tìm tung tích của Lý Bạn Phong, làm sáng tỏ hiểu lầm giữa hai nhà."
"Con mẹ nó chứ! Lại nói nhảm với tôi!"
Hà Ngọc Tú dập điếu thuốc đi:
"Lý Bạn Phong sớm đã chết rồi, mang theo Hồng Liên mà chết trong tay Lục Tiểu Lan, Hồng Liên đã rơi vào tay anh rồi, anh mẹ nó còn dám nói nhảm với tôi!"
Lục Đông Lương cau mày đáp:
"Chị Tú, chị nghe tin từ đâu vậy? Chúng ta sống hơn nửa đời người rồi, những tin đồn đầu đường xó chợ không đáng tin cậy chút nào."
Hà Ngọc Tú cười lạnh:
"Tin đồn đầu đường xó chợ? Tôi mà tin những tin đồn đầu đường xó chợ đó thì sớm đã lật tung nhà của anh lên rồi.
Đứa con gái Lục Tiểu Lan nhà anh bị nhốt trong nhà cũ của Hà gia chúng tôi, sắp đói rã họng đến nơi rồi, nó lừa Lý Bạn Phong mang Hồng Liên đến, để Lý Bạn Phong đến nhà cũ cứu nó.
Bọn chúng ở nhà cũ chia chiến lợi phẩm không đều, Lý Bạn Phong bị Lục Tiểu Lan đánh chết trong nhà cũ rồi!
Bây giờ anh vẫn còn giả vờ giả vịt đi tìm Lý Bạn Phong, Hồng Liên cũng đã nằm trong tay anh, anh vẫn còn tìm Lý Bạn Phong nữa sao?"
Lục Đông Lương cau mày đáp:
"Chị Tú, nói có sách mách có chứng! Là ai nói những lời này? Có dám gọi đến để đối chất trước mặt không?"
Hà Ngọc Tú đứng dậy:
"Đối chất cũng được thôi, nhưng không phải là ở đây, là trạch linh ở nhà cũ của Hà gia chúng tôi nói.
Cha của tôi sau khi dọn ra khỏi Dược Vương Câu, căn nhà đã để lại cho nhị thúc của tôi, nhị thúc của tôi là trạch tu, trạch linh luôn được lưu lại ở trong nhà cũ, căn nhà cũ đó nhiều năm nay không có người để ý đến. Nếu không phải tôi nhận được tin tức, chạy qua xem thử, bây giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Lục Đông Lương, mẹ nó anh thích thách tôi không? Anh dám nói rằng con gái của anh chưa từng đến nhà cũ của chúng tôi? Mẹ nó Hầu Tử Khâu đã cứu Lục Tiểu Lan thoát khỏi nhà cũ, anh tưởng rằng tôi không biết sao?
Tôi vừa trở về từ Dược Vương Câu, trạch linh tận mắt chứng kiến mọi chuyện đã kể lại với tôi, đó là trạch linh của nhà chúng tôi, còn có thể lừa tôi sao?"
Gân xanh của Lục Đông Lương nổi lên.
Không phải lão bị Hà Ngọc Tú chọc tức, lão đã quá quen với tính cách này của Hà Ngọc Tú rồi.
Lão bị Lục Tiểu Lan chọc tức.
Lục Tiểu Lan vậy mà vẫn không chịu nói sự thật với lão.
Ngay từ đầu, Lục Tiểu Lan đã lừa lão, vẫn lừa đến tận bây giờ?
Không chỉ có Lục Đông Lương cảm thấy nổi điên, Trác Dụ Linh đang nằm sấp trên mái nhà lầu hai nghe lén mọi người nói chuyện, cũng suýt chút nữa đã rơi từ trên mái nhà xuống.
Lý Bạn Phong sớm đã chết rồi sao?
Bị Tiểu Lan đánh chết ở nhà cũ của Hà gia?
Vậy mà nó lại lừa cả mình?
Lời Hà Ngọc Tú nói là sự thật?
Bà ta đã dám đối chất thẳng mặt, lời đã nói đương nhiên là thật.
Suy cho cùng, trạch linh cũng sẽ không nói dối.
Chuyển cảnh.
Trạch linh thật sự sẽ không nói dối sao?
Ở bệnh viện Việt Châu số 3, Hà Hải Sinh có chuyện nên phải rời đi, trên giường bệnh chỉ còn một mình Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh đột nhiên bật cười thành tiếng.
Ai nói trạch linh không thể nói dối?
Đó là bạn của ta.
Có chuyện là thương lượng được hết!
Chuyển cảnh.
Trong nhà chính của Lục Gia, Hà Ngọc Tú lại châm một điếu thuốc nữa, hút một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, nói với Lục Đông Lương:
"Lục lão đại, hai người chúng ta đã từng ngủ chung một chiếc chăn, hiểu nhau rất rõ, tôi không làm khó anh, anh gọi Lục Tiểu Lan ra đây, tôi trực tiếp hỏi nó vài câu."
Hà Ngọc Tú và Lục Đông Lương thật sự đã từng ngủ với nhau.
Lúc Hà Ngọc Tú còn trẻ là một mỹ nhân có tiếng, tính tình phóng khoáng, cũng có quen biết với Lục Đông Lương, hai bên đều biết rõ nội tình sâu cạn của đối phương.
Hôm nay Hà Ngọc Tú nói đến đây, nếu Lục Đông Lương vẫn không gọi Lục Tiểu Lan ra để gặp mặt thì chính là ép Hà Ngọc Tú phải trở mặt.
Nhưng trở mặt thì trở mặt thôi, Lục Đông Lương tuyệt đối sẽ không để Hà Ngọc Tú đem Lục Tiểu Lan đi.
Cho dù có phải tra tấn Lục Tiểu Lan đến chết, Lục Đông Lương bằng mọi giá cũng phải hỏi cho ra tung tích của Huyền Sinh Hồng Liên.
Lão cho gọi một vị quản sự đến, hạ giọng phân phó đi áp giải Lục Tiểu Lan ra đây, đồng thời nhắc nhở quản sự:
"Phái thêm nhiều nhân lực vào, để ý Tiểu Lan."
Thật ra, câu nói này không có gì là sai cả. Kế tiếp, Lục Tiểu Lan sẽ phải đối chất với Hà Ngọc Tú, nếu như Lục Tiểu Lan thật sự nói dối, sau khi lời nói dối bị vạch trần, Lục Tiểu Lan rất có khả năng sẽ bộc phát hành động quá khích.
Đương nhiên, Lục Đông Lương gọi nhiều người tới cũng là để đề phòng Hà Ngọc Tú.
Lời này có thể trực tiếp nói thẳng ra, để Hà Ngọc Tú nghe thấy cũng không có vấn đề gì.
Đây là nhà của Lục Đông Lương, Lục Đông Lương đề phòng cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng Lục Đông Lương từ xưa tới nay vốn thận trọng, theo thói quen hạ giọng xuống thấp nhất có thể, nên Hà Ngọc Tú chỉ nghe được bốn chữ:
"Phái thêm nhiều người vào."
Bà lập tức nâng cao cảnh giác.
"Lục lão đại, anh muốn làm cái gì, có gì thì nói rõ với lão nương!"
Biểu cảm của Hà Ngọc Tú có chút đáng sợ.
Lục Đông Lương ngạc nhiên đáp:
"Tôi cho người đem Tiểu Lan đến, là chị nói muốn gặp con bé, chị nói như vậy tôi vẫn chưa hiểu lắm."
Hà Ngọc Tú liếc mắt nhìn Lục Đông Lương.
Lục Đông Lương bình thản phân phó một tiếng:
"Bà Ngô, mang lên thêm cho chị Tú một ấm trà."
Bà Ngô đi pha trà.
Quản sự lên lầu áp giải Lục Tiểu Lan xuống.
Lục Đông Lương đặt đĩa nhạc vào máy hát, mở một bài "Mộng Trung Nhân" để làm dịu bầu không khí đi.
Trác Dụ Linh đang nằm trên mái nhà không thể đợi được nữa rồi.
Chắt chắt chắt!
Thằn lằn kêu?
Thằn lằn kêu cũng không phải chuyện hiếm, nhà ai mà không có thằn lằn?
Nhưng Lục Đông Lương có cảm giác không đúng lắm.
Lục Đông Lương hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.
Hà Ngọc Tú cũng nhìn lên mái nhà theo lão.
Trác Dụ Linh!
Trác Dụ Linh nằm trên mái nhà, đầu nhanh chóng run lên, phát ra tiếng kêu.
Chắt chắt chắt!
Hà Ngọc Tú kinh hãi:
"Lục Đông Lương, đồ khốn nạn nhà anh, dám chơi tôi một vố!"
Võ tu tầng tám Hà Ngọc Tú giơ chiếc bàn lên, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt Lục Đông Lương.
Tiêu Diệp Từ đi ra từ nhà vệ sinh của lầu ba, trùng hợp đứng sau lan can ở đầu cầu thang, chứng kiến cảnh tượng này.
Cô nhìn đến ngơ ngác luôn rồi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Người phụ nữ đó nhấc cái bàn lên làm gì vậy?
Côn đồ đánh nhau sao?
Xem ra người phụ nữ kia không phải là cao thủ.
Trước kia, Tiêu Diệp Từ đã nghe một người kể chuyện ở trên thị trấn nói rằng, cao thủ chân chính so chiêu luôn dùng những vũ khí tốt nhất, võ công thạo nhất, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải là ba ngày ba đêm, đánh đến khi sơn băng địa liệt cũng chưa chắc đã phân cao thấp được.
Đây là do Tiêu Diệp Từ không hiểu.
Cao thủ so chiêu căn bản không hề phức tạp như vậy, tầng cấp càng cao, khi ra tay lại càng đơn giản.
Hà Ngọc Tú là võ tu tầng tám, những thứ có thể cầm được đều là vũ khí.
Cái bàn hoàn chỉnh là một cái khiên, nếu cái bàn bị đánh nát, những mảnh gỗ hoặc to hoặc nhỏ đều sẽ biến thành vũ khí lợi hại.
Những ấm trà, chén trà, mâm đựng trái cây, bình hoa ở trên bàn đều trở thành ám khí, vô cùng chuẩn xác bay về phía Lục Đông Lương.
Đừng coi thường những ám khí này, chỉ một ấm trà cũng có thể xuyên thủng cơ thể của Lục Đông Lương, đây chính là thực lực của một võ tu tầng tám.
Lục Đông Lương nhìn thì có vẻ chỉ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mười mấy vật trang trí ở trên bàn đều bị lão nhẹ nhàng né được, bước chân của lữ tu tầng chín đã vượt qua cả phạm vi thị lực của Hà Ngọc Tú.
Hà Ngọc Tú cũng không trông đợi gì những thứ nhỏ nhặt này có thể đánh trúng Lục Đông Lương, vì vậy bà ta ném cả chiếc bàn về phía Lục Đông Lương.
Lần này cũng chỉ là kiềm chế, Hà Ngọc Tú biết Lục Đông Lương có thể dễ dàng tránh được, nên bà ta đang suy nghĩ nên ra tay như nào ở bước tiếp theo.
Chiêu tiếp theo nhất định phải là sát chiêu, tầng tám đối đầu tầng chín, đối chiến ở cấp độ cao cũng không có cái gì gọi là ba ngày ba đêm, chỉ cần trong nháy mắt là có thể phân rõ thắng bại.
Nếu chiêu tiếp theo của Hà Ngọc Tú không thể giết Lục Đông Lương, bà ta sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng để chết.
Nhưng không thể ngờ rằng Lục Đông Lương ngay cả chiếc bàn cũng không thể tránh được.
Bởi vì hai chân của lão đã bị tơ nhện quấn chặt.
Chỉ vướng chân một khoảnh khắc đã bị lật thuyền trong mương, Lục Đông Lương tuyệt đối không ngờ bản thân lại bị mai phục ngay trong chính nhà của mình.
Góc của chiếc bàn đâm trúng vào ngực của Lục Đông Lương, Lục Đông Lương ăn trọn một cú thật mạnh, phun ra một búng máu.
Sức mạnh của võ tu tầng tám rất lớn.
Hà Ngọc Tú nhận thấy tình hình không đúng, lập tức thu tay lại.
Nhưng đã có người thay bà ta ra đòn cuối cùng.
Võ tu tầng tám Lục Đông Tuấn, em trai ruột của Lục Đông Lương, đột nhiên xuất hiện đánh một quyền vào sau lưng của Lục Đông Lương.
Nắm đấm xuyên qua sống lưng, rồi đâm xuyên qua ngực.
Gần như cùng lúc đó, Trác Dụ Linh hất cặp đào tròn trịa lên, chiếc đuôi thon dài của thằn lằn mọc ra từ dưới lớp váy, rồi biến thành chiếc gai nhọn, đâm một lỗ vào trán của Lục Đông Lương.
Đây là tình huống gì vậy?
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục Đông Lương gần như không kịp phản ứng.
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Lục Đông Lương đã hoàn toàn phản ứng trở lại.
Trác Dụ Linh vì chuyện của Lục Tiểu Lan mà tập kích ta.
Lục Đông Tuấn ra tay với ta là vì vị trí gia chủ.
Hà Ngọc Tú vì muốn đem Lục Tiểu Lan đi mà liều mạng với ta.
Tơ nhện này đến từ tên thám tử tư biết khai hoang kia.
Hà Ngọc Tú muốn ra tay, Lục Đông Lương có thể cảm nhận được, những người còn lại ra tay, Lục Đông Lương lại không cảm nhận được nguy hiểm ập đến.
Bọn chúng chắc đã dùng pháp bảo che giấu ác niệm.
Bọn chúng thông đồng với nhau sao?
Cũng chưa chắc.
Lục Đông Tuấn và Trác Dụ Linh có lẽ đã thông đồng với nhau.
Còn tên thám tử tư kia là người bọn chúng thuê.
Về phần Hà Ngọc Tú, cô ta muốn đem Lục Tiểu Lan đi, không có khả năng thông đồng với Trác Dụ Linh được.
Con đàn bà ngu ngốc này vô tình bị cuốn vào rồi.
Phải làm sao đây?
Không thể ở lại đây thêm được nữa.
Cục diện trước mắt vô cùng bất lợi, Lục Đông Lương bị trọng thương, nếu ở lại thêm dù chỉ một giây cũng có thể sẽ mất mạng.
Lão lại nhìn Hà Ngọc Tú.
Con đàn bà này mẹ nó thật quá khốn nạn mà!
Phải giữ cô ta còn sống, cho dù ta chết, chuyện đêm nay nhất định phải có một nhân chứng!
Nếu Hầu Tử Khâu ở đây thì tốt rồi, đáng lẽ ta nên để hắn ở lại trông nhà.
Nếu Hầu Tử Khâu ở nhà, Lục Đông Tuấn và tên thám tử tư kia căn bản sẽ không thể mai phục trong nhà của ta!
Lục Đông Lương khẽ đẩy Hà Ngọc Tú, Hà Ngọc Tú còn đang ngơ ngác, trong nháy mắt đã bay ra khỏi biệt thự, lưng của bà ta đâm vào tường, cả người cứ thế mà xuyên qua bức tường.
Bản thân Lục Đông Lương cũng bay ra ngoài, bay đến bức tường của biệt thự, cũng xuyên qua tường, dường như không gặp phải vật cản nào.
Kĩ pháp của lữ tu tầng chín, Từ Biệt Vạn Dặm.
Lục Đông Lương vẫn luôn nghi ngờ Lục Tiểu Lan nói dối, nhưng lão cũng biết có vài lời của Lục Tiểu Lan là thật.
Trác Dụ Linh há hốc mồm.
Nàng nhớ lại miêu tả của Lục Tiểu Lan về Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh chỉ đẩy một cái, Lục Tiểu Lan đã bay ra ngoài...
Lục Đông Lương chính là dựa vào lời kể này mà phán đoán ra được đạo môn của Hà Gia Khánh.
Cũng dựa vào lời kể này, Lục Đông Lương biết tu vi của Hà Gia Khánh trên cơ Khâu Chí Hằng.
Hai người cứ vậy mà biến mất, để lại Lục Đông Tuấn vô cùng sửng sốt, đứng như trời trồng tại chỗ.
Tiêu Diệp Từ đứng ở trên hành lang, không dám cử động.
Lục Xuân Oánh kéo cô lại, ra hiệu cho cô mau chóng chạy trốn.
Chuyển cảnh.
Bệnh viện Việt Châu số 3.
Hà Gia Khánh thật sự hết nhịn nổi rồi.
Nhân lúc Hà Hải Sinh và hộ lý đều đang không ở đây, y cười phá lên, cười đến nỗi bật người dậy, cười đến nỗi ngặt nghẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận