Phổ la chi chủ

Chương 131: Đường biên giới

Ngoại Câu, núi Ma Trúc.
Lý Bạn Phong đội mũ dạ, dán râu đầy quai hàm, đứng ở trong rừng trúc yên lặng nhìn về mảnh đất trống trước mặt.
Mảnh đất này chất đống bụi đất dày cộm, không có lấy một ngọn cỏ, ngoại trừ những thứ này ra thì hầu như không có chỗ nào đặc biệt.
Một con bướm bay xuống, đậu ở giữa bãi đất trống, đột nhiên nó hóa thành một đám bụi mịt mù rồi không thấy bóng dáng đâu.
Một con thỏ đi tới trên bãi đất trống, nhảy về phía trước hai bước, nhưng chỉ mới được nửa đường thì hóa thành một đám bụi ngay giữa không trung, phiêu tán theo cơn gió.
Một chiếc lá trúc bị gió thổi rơi xuống đất, cũng hóa thành bụi mù giống như thỏ và bướm.
Một con muỗi bay vo ve bị Lý Bạn Phong bắt lấy, ném về phía bãi đất trống, cũng hóa thành bụi mù, nhưng không nhiều.
Lý Bạn Phong gấp một tờ giấy thành máy bay, ném qua đường biên giới, không ngoài dự đoán, máy bay giấy lập tức biến thành tro bụi. Hắn nhặt một hòn đá rồi ném qua, cũng hóa thành bụi.
Một đám mây đen bay qua thả xuống mấy hạt mưa. Đường biên giới có tiếng đập mạnh vang dội, ngay cả hạt mưa rơi lên đường biên giới cũng nhanh chóng bốc hơi.
Núi Ma Trúc nằm ở biên giới giữa Dược Vương Câu và vịnh Lục Thủy.
Nếu như ngồi xe lửa sẽ đến vịnh Lục Thủy trước, rồi đến Khố Đái Khảm, cuối cùng mới đến Dược Vương Câu.
Thế nhưng trên vị trí địa lý thực tế, Dược Vương Câu, Khố Đái Khảm và vịnh Lục Thủy tiếp giáp với nhau, đều có biên giới. Chẳng qua là biên giới giữa vịnh Lục Thủy và Dược Vương Câu vô cùng hẻo lánh.
Tại sao phải đi vịnh Lục Thủy mà không đi Khố Đái Khảm?
Dạo gần đây, Lý Bạn Phong xem không ít tin tức, Khố Đái Khảm là một thị trấn còn nhỏ hơn so với Dược Vương Câu, nơi đó không chỉ là một địa phương nhỏ, mà hoàn cảnh của Khố Đái Khảm cũng vô cùng đặc biệt.
Tuy số lượng dược tu trong Dược Vương Câu rất nhiều, nhưng tu giả của những đạo môn khác cũng không ít.
Nếu định cư ở Khố Đái Khảm, vậy chỉ có hai loại người, một là hoan tu, hai là đạo lữ của hoan tu.
Lý Bạn Phong là một người ngoại hương, hắn đến Khố Đái Khảm vui chơi mấy ngày thì còn coi như bình thường, nếu ở lâu hơn, chắc hẳn sẽ khiến người khác chú ý.
Tình trạng ở vịnh Lục Thủy không giống như thế, nơi đó có thành thị lớn nhất ở Phổ La Châu, thành Lục Thủy!
Không chỉ vậy mà còn có số lượng lớn thôn trấn bên ngoài thành.
Diện tích và dân số của vịnh Lục Thủy thậm chí còn lớn hơn những nơi như Dược Vương Câu, Khố Đái Khảm, Hải Cật Lĩnh và mấy thành trấn xung quanh cộng lại với nhau. Địa phương như vậy mới thích hợp cho Lý Bạn Phong ẩn thân.
Dĩ nhiên, vịnh Lục Thủy có nguy hiểm không?
Có chứ, căn cơ của tứ đại gia tộc đều ở vịnh Lục Thủy, một khi bước vào vịnh Lục Thủy thì chẳng khác nào đang lắc lư nhảy nhót trước mắt bọn họ.
Thế nhưng, bởi vì tứ đại gia tộc đều ở đây nên Lý Bạn Phong mới chắc chắn rằng Lục gia sẽ không dám làm ra động tĩnh lớn nào ở vịnh Lục Thủy. Bọn họ không muốn để cho Hà gia biết một số việc, càng không muốn để cho tứ đại gia tộc biết.
Vậy, đi đến vịnh Lục Thủy có dễ không?
Lý Bạn Phong dọc theo đường biên giới đi suốt một ngày, nhận ra tình huống không được khả quan lắm.
Ở giữa Dược Vương Câu và vịnh Lục Thủy có một đường biên giới không thể nhìn thấy được, bất kỳ đồ vật gì rơi trên bãi đất đều sẽ hóa thành bụi mịn, không thể vượt qua đường biên giới này.
Một người đàn ông mặc một bộ bạch sam, bên cạnh y có một con Tiên Hạc cao hơn người bình thường hai cái đầu.
Người đàn ông nhìn Lý Bạn Phong ở trong rừng trúc nãy giờ, cười nhạo hắn một tiếng rồi nói:
“Rốt cuộc cũng chỉ là phàm phu tục tử.”
Lý Bạn Phong lấy làm lạ, hỏi:
“Anh không phải phàm phu tục tử sao?”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng:
“Ta bế quan tu luyện hai mươi năm đã có được tiên duyên, há có thể so sánh với kẻ phàm phu như ngươi? Ngươi muốn vượt qua biên giới sao? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường.”
Lý Bạn Phong lắc đầu:
“Mời tiên nhân đi trước, tôi đứng một bên học hỏi là được.”
Người đàn ông ngồi trên lưng Tiên Hạc, Tiên Hạc kêu lên một tiếng thật dài rồi bay lên trời.
Đây là đạo môn gì? Xem ra tu vi của người đàn ông này không thấp!
Lý Bạn Phong chỉ từng trông thấy cưỡi ngựa, cưỡi lừa, cưỡi lạc đà, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người cưỡi hạc.
Người đang cưỡi Tiên Hạc bay lượn trên bầu trời cười ra tiếng:
“Chủ công, người này không biết điều thật.”
Tiên Hạc lên tiếng:
“Người trần mắt thịt, để cho hắn có thêm kiến thức đi.”
Hả?
Lý Bạn Phong ngước nhìn Tiên Hạc một hồi, thắc mắc rốt cuộc là hắn nhìn nhầm hay là nghe sai vậy?
Người nào là chủ công? Tiên Hạc là chủ công á? Vậy mà anh còn dám cưỡi lên chủ công?
Tiên Hạc bay lượn giữa không trung một hồi, liếc mắt đã bay đến độ cao mấy chục mét.
Nó thét một tiếng dài, mang theo người đàn ông xông về phía đường biên giới, người đàn ông cầm sáo, thổi lên một khúc nhạc mà Lý Bạn Phong không hiểu được.
Lý Bạn Phong lấy ra khuyên tai vàng, chuẩn bị phân tích cẩn thận phong cách của điệu khúc.
Khoảnh khắc người đàn ông đi qua đường biên giới, tiếng sáo chấm dứt.
Tiên nhân và Tiên Hạc cùng nhau hóa thành bụi bặm, ngay cả cây sáo cũng không còn.
Anh ta không làm được!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Người ta bế quan tu luyện hai mươi năm cũng không thể đi qua thì hắn làm sao xông qua được đây?
Trước tiên tiến vào Tùy Thân Cư, sau đó lợi dụng chìa khóa để đi qua?
Chìa khóa có thể chịu đựng được sức tàn phá của đường biên giới không?
Lý Bạn Phong cho là không thể.
Nếu như chìa khóa biến thành tro bụi thì hắn có thể rời khỏi Tùy Thân Cư không?
Lý Bạn Phong cho rằng sẽ không ra được.
Lúc trước, Lý Bạn Phong từng cân nhắc đến nhà ga, giấu chìa khóa vào hành lý của một vị khách, sau đó qua mặt người khác để lên được tàu.
Ý tưởng tốt, nhưng không đủ khả năng để thực hiện.
Bởi vì tất nhiên Lục gia sẽ bố trí người canh gác ở nhà ga, trông coi gắt gao, giống như lúc Sở Vân Long mai phục Lý Bạn Phong ở vùng phụ cận của nhà ga vậy.
Lục gia thu thập tin tức rất chính xác, nhất định sẽ phái cao thủ tới, Lý Bạn Phong đi vào chắc chắn sẽ bị bắt.
Coi như là thành công xâm nhập vào nhà ga, cũng nhét được chìa khóa vào hành lý của khách, nhưng để giải quyết vấn đề về sau thì không dễ cho lắm.
Lý Bạn Phong không biết nên ra khỏi Tùy Thân Cư vào lúc nào, hắn không biết lúc nào thì vị khách kia sẽ xuống xe. Thế nhưng, coi như là hắn may mắn nhìn thấy vé xe của hành khách thì cũng không tính chính xác được thời gian người đó xuống xe.
Không có cách nào so sánh với lịch trình tàu, bởi vì tỷ lệ tàu chạy bằng hơi nước đi đúng giờ không cao.
Ngộ nhỡ Lý Bạn Phong ra sớm hơn vị khách kia, hắn không có giấy thông hành cũng không có vé xe, nếu gặp phải nhân viên cường hãn kia thì khó nói hắn sẽ có hậu quả gì, hơi sơ suất một chút là rất có thể sẽ phải nạp mạng.
Một khi Lý Bạn Phong ra ngoài chậm hơn, vị khách kia về đến nhà, trong lúc thu dọn hành lí lại phát hiện ra chìa khóa không rõ nguồn gốc thì người đó sẽ xử lí thế nào?
Nếu như vị khách đó ném chìa khóa thì đỡ, còn ngược lại, người đó hiểu ra vấn đề, giao nộp chìa khóa cho Lục gia và Giang Tương Bang thì làm sao ứng phó được đây?
Trường hợp vị hành khách này đi ngoại châu, dứt khoát giao chìa khóa cho Cục Ám Tinh, lúc đó Lý Bạn Phong nên làm sao nữa?
Không thể sử dụng cách đi nhà ga, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cũng không thể xông vào đường biên giới.
Tiêu Diệp Từ từng nói, lãnh thổ hai bên biên giới có trạm gác, Lý Bạn Phong nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lẻn qua trạm gác.
Tuy nhiên, trạm gác nằm ở đâu? Trên bản đồ mà chưởng quỹ Phùng cho hắn cũng không có ký hiệu miêu tả vị trí trạm gác.
Hay là đến thôn nằm dưới chân núi hỏi thăm một chút nhỉ?
Lý Bạn Phong có chút đắn đo việc vào thôn. Vào thôn, rất có thể khiến người khác chú ý, thậm chí là bại lộ thân phận. Thế nhưng cách này đỡ hơn so với việc cứ đi lung tung ở đường biên giới, ít nhất có thể biết được phương hướng đại khái của trạm gác.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Lý Bạn Phong quyết định đi vào thôn một chuyến. Dù sao Lục gia vẫn chưa kịp đuổi đến đây, thay vì cứ lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh chóng điều tra hiểu rõ.
Đến cổng thôn, Lý Bạn Phong không nhìn thấy bất kỳ bảng tên hay bia đá nào.
Ngọn núi này gọi là núi Ma Trúc, như vậy thì thôn trên núi có phải gọi là thôn Ma Trúc hay không?
Thôn Ma Trúc?
Hình như hắn từng nghe ai đó nhắc đến cái tên này.
Lý Bạn Phong vào thôn nhưng cũng không có ý định đi hỏi đường ngay, vì như vậy rất dễ dẫn đến sự nghi ngờ của người khác. Cho nên, hắn dự định đi mua đồ ăn trước.
Người trong thôn hiếm khi nhìn thấy người ngoại hương, lúc Lý Bạn Phong vào thôn, nông dân đang trồng trọt trên ruộng, phụ nữ đang lo liệu việc nhà, mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên đường, tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay lại, nhìn chòng chọc vào hắn.
Lý Bạn Phong bị nhìn đến cả người căng thẳng.
Bọn họ nhìn hắn làm cái gì? Có phải là muốn đánh cướp gì hay không?
Lý Bạn Phong không dám đi vào sâu trong thôn, hắn chỉ muốn tìm một người gần đó để hỏi đường.
Có một bà lão đang nấu cơm, Lý Bạn Phong thấy bà ấy thì lập tức bước lên phía trước chào hỏi:
“Bác gái, tôi muốn mua một chút đồ ăn.”
Bà lão có hơi lãng tai, thấy Lý Bạn Phong đến gần thì hoảng sợ, trong lúc nhất thời không nghe được hắn đang nói cái gì.
Lý Bạn Phong lấy ra một tờ tiền năm mươi đồng, lúc này bà lão mới không còn căng thẳng nữa.
Bà lấy cơm để vào ống trúc, tổng cộng có năm ống cùng với một hũ cá ướp và một hũ khoai lang nướng.
Bà lão là một người thật thà, Lý Bạn Phong cảm thấy bà đã cho quá nhiều nên định móc thêm một ít tiền, cũng nhân cơ hội hỏi đường.
Bất chợt, hắn thấy vẻ mặt bà lão trở nên hốt hoảng, bước nhanh chạy trở về phòng. Bà lão không phải đang sợ Lý Bạn Phong mà là người đứng phía sau hắn.
Người đứng phía sau Lý Bạn Phong là một người đàn ông mặc đồng phục tuần bổ. Tuần bổ nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong, quan sát hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi:
“Cậu đến từ đâu?”
Lý Bạn Phong đặt cơm và thức ăn trong tay xuống, vẻ mặt tự nhiên như không có việc gì, trả lời:
“Đến từ Nội Câu.”
Sở dĩ hắn bỏ thức ăn xuống là để tiện cho việc móc dao hoặc rút súng.
Tuần bổ hỏi tiếp:
“Cậu từ Nội Câu đến đây làm gì?”
“Tới đây để thăm người thân.”
Lý Bạn Phong vẫn bình tĩnh trả lời như cũ.
“Thăm người thân nào?”
Tuần bổ hỏi không dứt.
Lý Bạn Phong hơi nhíu mày:
“Việc đó mà cũng muốn hỏi sao?”
“Hỏi một chút không được hả?”
Tuần bổ cười lạnh một tiếng:
“Từ khi cậu lên núi thì tôi đã quan sát rồi. Cậu lang thang ở đường biên giới rồi xuống đây, có ý đồ vượt biên đúng không?
Nếu bây giờ cậu nói ra thân thích của cậu là ai, tôi sẽ đích thân dẫn cậu đến đó, người trong thôn này, không có ai là tôi không biết. Còn nếu cậu không thể nói ra thì đi cùng tôi đến tổ tuần bổ ngay lập tức.”
Đương nhiên, Lý Bạn Phong không đồng ý đến tổ tuần bổ, bởi vì không thể để lộ thân phận của hắn, một khi bị phát hiện thì sẽ phiền phức.
Trong lúc cả hai đang giằng co, bất chợt có một cô gái hô to:
“Anh là đồ không có lương tâm, ngày hôm trước đã nói là sẽ đến ngay nhưng sao bây giờ mới đến?”
Lý Bạn Phong ngẩn ra, hắn quay đầu lại thì chỉ thấy một cô gái mặc sườn xám đi tới trước mặt hai người, thái độ tự nhiên khoác tay Lý Bạn Phong:
“Trưởng quan Ngô, đây là anh trai của tôi ở Nội Câu, hôm nay đến thăm tôi.”
“Anh trai?”
Vị tuần bổ được gọi trưởng quan Ngô này nhìn cô gái từ trên xuống dưới, sau đó cười tủm tỉm hỏi:
“Là anh ruột hay là anh kết nghĩa?”
Cô gái vừa cười vừa nói:
“Anh ruột và anh kết nghĩa không phải đều là anh sao?”
Tuần bổ cười nhạo một tiếng:
“Không giống nhau, anh ruột là do một mẹ sinh ra, còn anh kết nghĩa là cùng nhau ngủ dưới một tấm chăn mà ra.”
“Coi trưởng quan nói cái gì kìa.”
Cô gái trả lời qua loa một hồi, vị tuần bổ cũng không muốn hỏi nhiều nữa mà nhìn Lý Bạn Phong:
“Tiểu tử, cậu thật có phúc, ở lại đây làm một người anh kết nghĩa đàng hoàng, giữ sức lực thật nhiều để lại bên trong chăn, không có việc gì thì đừng có đi lang thang bên ngoài.”
Sau khi tuần bổ rời đi, cô gái kéo Lý Bạn Phong đi vào sâu trong thôn, đến khi đi tới trước cửa một căn lầu trúc mới dừng lại, cô gái cười nói:
“Người anh em Bạch Sa, sao cậu lại tới đây?”
Bạch Sa?
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm cô gái một hồi lâu, chỉ cảm thấy cô quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Cô gái xoay người đưa lưng về phía Lý Bạn Phong, qua một hồi lâu mới cười một tiếng. Lý Bạn Phong nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó kêu lên:
“Quả đào!”
Sương mù trên núi Khổ Vụ quá nhiều nên Lý Bạn Phong không thể nhìn rõ gương mặt cô, tuy ấn tượng của hắn về cô không quá mạnh, nhưng hình dạng của cặp đào thì không quên được.
Cô gái cười khổ một tiếng:
“Từ khi quen biết với nhau thì cậu chỉ nhớ mỗi quả đào của tôi, dù sao cậu nhớ được Du Đào cũng tốt lắm rồi.”
Du Đào, Du Tuyết Đào.
Ở trên núi Khổ Vụ, cô đã từng chịu ơn của Lý Bạn Phong, cô từng nói bản thân ở thôn Ma Trúc, chẳng trách Lý Bạn Phong cảm thấy tên địa phương này rất quen tai.
“Được rồi, vào nhà tôi ngồi một chút.”
Du Đào dẫn Lý Bạn Phong vào lầu trúc, hắn có chút do dự không muốn đi vào lắm.
Du Đào là một hoan tu, cô cũng từng nói bạn của cô là một trạch tu, Lý Bạn Phong không muốn vào nhà của trạch tu.
Du Đào kéo Lý Bạn Phong một cái:
“Cậu vẫn không tin tôi sao? Đi nhanh lên, người tên Ngô Kim Minh kia rất đa nghi, làm không khéo có khi hắn sẽ quay trở lại.”
Ngô Kim Minh trong lời nói của cô chính là vị tuần bổ kia.
Lý Bạn Phong bị Du Đào kéo vào lầu trúc, lầu trúc có hai tầng, mỗi tầng đều rất rộng rãi. Ở giữa nhà có một bàn trà và hai cái ghế, ngoài ra còn một cái tủ trưng bày chén dĩa, một cái giá treo quần áo và một cái tủ đứng được dựng bên cạnh tường.
Trang trí rất đơn giản, nhưng tổng thể nhà trông rất chỉnh tề, rất phù hợp với khí chất của trạch tu.
“Người anh em Bạch Sa, cậu đến thôn Ma Trúc để làm gì?”
Du Đào pha một ly trà cho Lý Bạn Phong.
“Rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đi loanh quanh một chút.”
Lý Bạn Phong không uống trà, lúc xuống núi, giày của hắn bị dính một ít bùn, hắn cố ý đạp mạnh xuống mặt đất một cái, bùn đất trên giày rơi ra rồi biến mất trong nháy mắt.
Trong nhà này có trạch linh.
“Tới thôn Ma Trúc đi loanh quanh một chút?”
Du Đào kinh ngạc, nơi đây cũng không phải là một địa phương tốt để đi du lịch:
“Người anh em, cậu nói thật với tôi, có phải là cậu định vượt biên đúng không?”
Lý Bạn Phong đang nghĩ bản thân nên trả lời như thế nào, chợt nghe có người không ngừng ho khan ở trên lầu.
Khụ khụ…
Từ âm thanh nghe ra là một phụ nữ. Du Đào nhíu mày, hô to về phía trên lầu:
“Đừng có mà nghi ngờ, đây là bạn tôi!”
Trong lòng Lý Bạn Phong hiểu rõ vị trạch tu này không hoan nghênh hắn lắm.
Chuyện này cũng bình thường, tất cả trạch tu đều không thích có người lạ vào nhà. Lý Bạn Phong đứng lên rồi nói:
“Cảm ơn chị vì vừa rồi đã giải vây giúp tôi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước.”
Du Đào đứng dậy ngăn cản Lý Bạn Phong:
“Cậu muốn đi đâu? Tôi có thể chỉ đường cho cậu, nếu như không muốn mất mạng thì đừng xông bừa vào đường biên giới.”
Lý Bạn Phong suy tư hồi lâu, nói với Du Đào:
“Không phải tôi xông vào, tôi có một người bạn muốn quá cảnh, chị biết trạm gác đường nằm ở đâu không?”
“Trạm gác đường?”
Du Đào suy tư trong chốc lát rồi nói:
“Cậu nói ngày hôm qua hay là hôm nay?”
Ngày hôm qua hay hôm nay là sao? Có mấy cái trạm gác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận