Phổ la chi chủ

Chương 156: Chỉ muốn chàng mà thôi

Lý Bạn Phong đi theo Mã Ngũ, băng qua con lộ lớn mới được sửa lại, đến một khu phế tích.
Khu phế tích này vừa bị phá dỡ không lâu, gạch tan ngói vỡ vẫn còn chưa dọn dẹp hết, xung quanh dựng lên một hàng rào thép gai, có hộ vệ canh gác, không cho người lạ đến gần.
"Đây là quy củ của Tống gia, gọi là phong tràng, nghĩa là phong tỏa sàn đấu, trước khi đối bàn sẽ tiến hành phong tràng, địa điểm do Tống gia chọn lựa kĩ càng trước đó một ngày, không ai được phép vào trong, không được gian lận dối trá."
Lý Bạn Phong kinh ngạc, hóa ra còn chính quy đến mức như vậy.
Cách qua lớp hàng rào, Lý Bạn Phong nhìn thấy gia chủ Tống gia, Tống Gia Sâm.
Tống Gia Sâm mặc một bộ áo đũi tay ngắn màu xanh, theo sau là hai cậu con trai Tống Chí Cương và Tống Chí Nghị, sau họ còn có hai ba chục tên hộ vệ.
Người xung quanh đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, đến mười giờ, Tống Gia Sâm hạ lệnh:
"Đánh trống!"
Tùng tùng tùng!
Tiếng trống đinh tai, hai chủ tướng của trận đối bàn lần lượt thượng đài.
Cái gọi là chủ tướng, chính là đấu sĩ được hai nhà mời đến đối bàn.
Thanh Thiên Tràng, đấu cược ban ngày, đương sự có thể không cần tự mình xuất chiến, chọn người thay mình đối bàn.
Người đến đối bàn là hai ông chủ quán trọ, lý do là vì xuất hiện tranh chấp trong chuyện làm ăn.
Một bên quán trọ chọn một tên cao to đen hôi ra trận, thân cao chừng một mét chín, vóc dáng cường tráng, cơ bắp rắn chắc, rõ ràng là một người có luyện võ.
Bên quán trọ còn lại chọn một người trung niên, thân hình mỏng manh, trông vóc dáng rõ ràng là thiệt thòi hơn bên kia, tu vi có lẽ cũng không thấp.
Trước khi đấu, hai bên báo họ tên, sau đó còn phải nói rõ nguyên nhân tham gia cuộc đấu.
Người trung niên nói trước:
"Hôm nay tôi đến đất hoang đối bàn là để tìm lại công bằng cho quán trọ Lưu Viên, mọi người đều biết, quán trọ là nơi người ta dừng chân nghỉ ngơi.
Khách ở thôn Lam Dương chúng ta không nhiều, việc làm ăn của quán trọ vốn đã chẳng khá khẩm bao nhiêu, phòng được quét dọn sạch sẽ, rượu thịt chuẩn bị phong phú, đây là bổn phận của người kinh doanh.
Quán trọ Hoa Hiên đối diện lại thuê vài nha đầu ăn mặc khiến người ta bỏng mắt, chạy ra cửa lẳng lơ mời gọi khách, đây cách kinh doanh của một quán trọ sao? Đây rõ ràng là hủy hoại thanh danh của thôn Lam Dương.
Hôm nay tôi đến đây, không vì mấy đồng tiền này, mà là vì giành lại thanh danh cho thôn Lam Dương chúng ta, cũng là để đòi lại công bằng cho quán trọ Lưu Viên!"
Tài ăn nói của người này không tệ, không ít người nghe xong đều vỗ tay tán thưởng.
Tên đen to xác không dẻo miệng như vậy, hừ lạnh một tiếng:
"Nói nhảm nhiều làm gì? Đánh là được rồi!"
Đám đông nghển cổ lên chờ xem kịch hay, sau ba hồi trống, hai người chính thức giao thủ.
Xem được năm sáu phút, hai người vẫn chưa đánh xong, người đến hóng hớt cũng bỏ đi hơn phân nửa.
Nhạt nhẽo.
Hai người kia đều không có tu vi.
Hai quán trọ giành giật làm ăn, chuyện này vốn đã chẳng có gì thú vị.
Chủ tướng của hai bên giao đấu, ngươi một quyền, ta một cước, trông chẳng khác nào võ mèo cào đầu đường xó chợ, cảnh này vốn chẳng xa lạ gì ở thôn Lam Dương nữa.
Tên đen to xác nhờ vào chênh lệch vóc dáng, chiếm được không ít lợi thế.
Người trung niên kinh nghiệm dày dặn, miễn cưỡng giằng co với tên đen to xác.
Lý Bạn Phong nhìn người trung niên, hỏi Mã Ngũ:
"Sao lại có thể chọn người như vậy đến đây đối bàn, người này chỉ biết mõm chứ không biết đánh, hoàn toàn không chiếm được lợi thế."
"Ai mà biết được..."
Mã Ngũ vốn dĩ không xem trận đánh, y quan sát xung quanh, tìm trợ thủ cho lần vào tân địa tiếp theo.
Lại đánh thêm hai phút nữa, chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tên đen to xác đánh người trung niên một quyền, người trung niên lảo đảo suýt ngã xuống, lật đật vòng ra sau bức tường gạch đổ nát.
Tên đen to xác thừa thắng xông lên, một cước đạp nát viên gạch vỡ.
Viên gạch vỡ bỗng rơi ra, cả bức tường gạch theo đó đổ sụp lên người tên đen to xác.
Tên đen to xác bị thương không hề nhẹ, miễn cưỡng đứng dậy được, người trung niên nhảy lên đạp một cước khiến tên đen to xác ngã lăn ra đất, lại nhào tới bồi thêm hai cước nữa, tên đen to xác lập tức xin tha.
Đánh xong rồi.
Tống Gia Sâm đứng lên hô to:
"Thu bàn, đánh trống, quán trọ Lưu Viên thắng!"
Một trận đối bàn vô vị đã kết thúc, bên thắng thì vui mừng phấn khởi, bên thua thì thất vọng chán nản, người đến hóng hớt cũng đã tản đi hết.
Lý Bạn Phong không vội đi, hắn nhìn về phía đấu trường rất lâu.
Đạp một viên gạch thì cả bức tường đổ sụp xuống.
Có vấn đề.
Chuyển cảnh.
Khâu Chí Hằng đứng trước của nhà chính như trời trồng, lặng thinh không nói gì.
Vẻ mặt của đại chi quải Tả Vũ Cương vô cùng áy náy, nhìn Khâu Chí Hằng, muốn nói nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Một gã đàn ông mặc áo khoác xanh dài, vừa chạy đến trước mặt Khâu Chí Hằng vừa hô hoán:
"Có tin tức, có tin tức rồi!"
Tả Vũ Cương phấn chấn hẳn lên:
"Có tin tức rồi?"
"Có rồi!"
Gã đàn ông gật đầu lia lịa:
"Có người nói tối qua nhìn thấy Lý Bạn Phong ở Bách Lạc Môn, mang theo máy hát, trông giống hệt trong ảnh, tin tức lần này chắc chắn không sai được..."
Thì ra là tin tức của Lý Bạn Phong.
Khâu Chí Hằng không muốn nói chuyện.
Tả Vũ Cương đạp cho gã đàn ông này ngã lăn ra đất, rồi đấm đá túi bụi thêm một trận nữa.
"Lý Bạn Phong, còn Lý Bạn Phong cái mẹ gì nữa, cậu đi tìm Lý Bạn Phong để làm gì? Không phải tôi bảo cậu đi tìm lão gia sao? Lý Bạn Phong con mẹ nhà cậu!"
Tả Vũ Cương trút hết bức bối trong lòng lên gã đàn ông vừa báo tin.
Gã còn chẳng hiểu tại sao mình lại bị đánh:
"Tôi, vậy, hôm qua ngài, không phải ngài bảo tôi đi tìm Lý Bạn Phong..."
"Bây giờ tôi cần cậu đi tìm lão gia, cậu hiểu chưa? Hiểu rồi thì mau cút mẹ đi!"
Tả Vũ Cương lại đạp thêm hai cái, người đó lập tức ôm đầu chạy đi.
"Hắn đi tìm lão gia rồi, đi rồi."
Tả Vũ Cương lúng túng nhìn Hầu Tử Khâu.
Từ khi xảy ra chuyện ở nhà chính Lục gia, bản thân lại còn là người chứng kiến đầu đuôi sự việc, từ trên xuống dưới Lục gia, người rơi vào tình huống khó xử nhất chính là đại chi quải (hộ vệ trưởng) Tả Vũ Cương, bởi vì hắn ta chẳng phát huy được tác dụng gì cả.
Lục Đông Lương đã mất tích được một đêm, đến nay sống chết chưa rõ, hào môn số một Phổ La Châu là Lục gia đây, trong một đêm giống như đã bước tới bờ vực sụp đổ.
Dựa theo lời của Lục Đông Tuấn, Lục Đông Lương bị Hà Ngọc Tú đả thương.
Theo tìm hiểu của Khâu Chí Hằng, tu vi của Lục Đông Lương còn cao hơn Hà Ngọc Tú, chiến trường là ở nhà chính của Lục gia, Lục Đông Lương không lý nào lại thua Hà Ngọc Tú được.
Cho dù khi đó Lục Đông Lương sơ ý, không cẩn thận để thua Hà Ngọc Tú, cũng chắc chắn có biện pháp thoát thân, ít nhất có thể tìm được một chỗ để tạm thời trốn đi, chứ không đến mức bặt vô âm tín như hiện giờ.
Chẳng lẽ lão gia thật sự gặp chuyện rồi?
Khâu Chí Hằng cho người đến điều tra Hà gia, Hà gia tạm thời chưa có hồi âm.
Nói thật, vấn đề Hầu Tử Khâu quan tâm nhất lúc này không phải là Hà gia, mà là Lục Đông Tuấn.
Vì sao tối qua ông ta xuất hiện trong phủ đệ?
Ai bảo ông ta đến?
Khâu Chí Hằng đã hỏi qua Tả Vũ Cương, Tả Vũ Cương chỉ biết lắc đầu thở dài:
"Khâu đại ca, đây là chuyện nhà của lão gia, tôi nào dám hỏi nhiều?"
Khâu Chí Hằng không trách Tả Vũ Cương, y cảm thấy là do bản thân sơ suất.
Tự trách mình một phen, nhưng không hề rối loạn, Khâu Chí Hằng có thể phán đoán rõ ràng cục diện trước mắt.
Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh đã biến mất, chuyện này không quan trọng.
Trác Dụ Linh và Lục Tiểu Lan cũng biến mất, chuyện này có chút quan trọng, nhưng vẫn chưa quá cấp bách.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là Lục Đông Tuấn, nếu để ông ta tìm thấy Lục Đông Lương trước, hậu quả khó lường.
Chu Lục Đông Tuấn dẫn người tìm khắp thành Lục Thủy, không hề phát hiện ra tung tích của Lục Đông Lương.
Nhưng một vài ý đồ của ông ta đã bị người xung quanh nhìn ra.
Mưu sĩ Vạn Tấn Hiền bên cạnh Lục Đông Tuấn nhắc nhở:
"Nhị gia, chuyện đi tìm đại gia có thể phân phó cho chúng tôi làm, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đề phòng Hà gia đánh úp.
Nhà không thể một ngày thiếu chủ, hiện giờ bắt buộc phải có một người gánh vác gia tộc."
Đề xuất này vô cùng khớp với ý nghĩ của Lục Đông Tuấn.
Gánh vác gia tộc, trước tiên phải đoạt lấy vị trí gia chủ đã!
Lục Đông Tuấn phân phó:
"Ông đi thông báo với trưởng bối và đồng bối, đến nhà chính Lục gia để nghị sự."
Vạn Tấn Hiền lại nhắc nhở một câu:
"Đến nhà chính Lục gia có thích hợp không?"
"Vì sao không thích hợp?"
Từ trước đến giờ, tất cả thành viên cốt cán của Lục gia đến dự nghị sự đều là ở nhà chính, đây là quy củ chưa từng thay đổi suốt bao năm qua, Lục Đông Tuấn không rõ ý của Vạn Tấn Hiền là gì.
Vạn Tấn Hiền nói thẳng ra:
"Đại phu nhân vẫn còn trong nhà chính, ngài đừng quên còn có cả Hầu Tử Khâu."
Lục Đông Tuấn chợt hiểu ra.
Nhà chính Lục gia là nhà của Lục Đông Lương.
Bàn chuyện trong nhà Lục Đông Lương, lời nói của Lục Đông Tuấn chưa chắc đã nặng hơn đại tẩu của ông ta, thậm chí còn không bằng đại quản gia.
"Gọi họ đến nhà tôi nghị sự, nói với họ rằng tình thế cấp bách, chỉ cần là người đang ở trong thành Lục Thủy, trong buổi trưa phải có mặt."
Lục Đông Tuấn trở về biệt thự của mình, chuẩn bị cho buổi nghị sự trưa nay.
Ông ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, tuy chưa tìm thấy Lục Đông Lương, trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng chỉ cần người trong gia tộc nghe theo sự phân phó ông ta thì không phải tìm kiếm Lục Đông Lương nữa, tập trung đối phó với Hà gia, nước cờ đầu tiên của Lục Đông Tuấn coi như đã thành rồi.
Nước cờ thứ hai, đương nhiên là chính ông ta đích thân tìm kiếm cho ra Lục Đông Lương, sau đó trừ khử lão, kế tiếp lại đổ cho Hà gia.
Nước cờ thứ ba, Lục gia đoàn kết trả thù, chơi chết Hà gia, Lục Đông Tuấn thành đệ nhất công thần, thuận lợi ngồi lên vị trí gia chủ.
Lục Đông Tuấn đã mưu đồ ba nước cờ này từ rất lâu, trong lòng sớm đã dự liệu mọi chuyện.
Nhưng đến buổi trưa, nước cờ thứ nhất có biến.
Trưởng bối và đồng bối của Lục gia đều không đến.
Không ai nể mặt Lục Đông Tuấn, không ai đến biệt thự của ông ta để nghị sự.
Ngược lại còn có hai vị trưởng bối đến nhà chính Lục gia, hỏi thăm mấy đứa con trai của Lục Đông Lương.
Sắc mặt của Lục Đông Tuấn trở nên khó coi vô cùng.
Tuy rằng Lục lão đại gặp chuyện, nhưng thái độ của gia tộc đối với Lục Đông Tuấn dường như không có gì thay đổi, vẫn chẳng có ai coi trọng ông ta.
Cho dù ngày mai có tìm thấy thi thể của Lục Đông Lương, sợ rằng cũng không đến lượt Lục Đông Tuấn ngồi lên chiếc ghế gia chủ.
Chuyển cảnh.
Lý Bạn Phong suốt mấy ngày liền đều học lái xe lu, tâm trạng cực kỳ tốt, chiều nay định ngủ bù một giấc, buổi tối lại đến tân địa một chuyến, mang về đống bùn mà lần trước chưa kịp lấy.
Vào Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong phát hiện hoa sen đồng đã nở, trên đài sen có hai hạt sen, một hạt đã chín, hạt còn lại vẫn đang luyện hóa.
Lý Bạn Phong lấy hạt sen ra, cánh hoa lập tức khép lại, sau nửa giờ đau khổ chờ đợi, cuối cùng hạt sen cũng nổ.
Lần này không nổ ra một hay hai viên đan dược, mà là cả rổ đan dược, tất cả ba mươi tám viên!
Những hạt tròn màu vàng kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ, viên nào viên nấy chắc nịch, to hơn một lòng bàn tay.
"Đây là đan dược gì?"
Xùy xùy!
Máy hát trả lời:
"Ai da! phu quân, đây là Kim Nguyên Đan, một viên đáng giá trăm ngày tu hành, cả đống đan dược như vậy đủ để phu quân sắm sửa một phần gia nghiệp rồi."
Một viên đan dược bằng trăm ngày tu hành?
Đan dược tốt như vậy, chắc chắn không thể bán.
Giữ lại để mình dùng chứ!
Nhưng việc dùng đan dược phải giấu nương tử.
Trong tình huống bình thường, trạch tu không thể dựa vào đan dược để nâng cao tu vi được, nếu để máy hát biết Lý Bạn Phong dùng đan dược, rất có khả năng sẽ bại lộ sự thật là Lý Bạn Phong kiêm tu cả lữ tu.
Lý Bạn Phong vô cùng hứng khởi:
"Đan dược này làm sao mà luyện ra? Dùng Lục Đông Lương để luyện ra sao?"
Xùy xùy!
"Lục Đông Lương còn chưa tới lượt, đây là dùng con sâu kia luyện thành."
Sâu?
Thoa Nga phu nhân!
Lý Bạn Phong thu thập đan dược, đưa cho máy hát.
Trong chuyện đánh chết Thoa Nga phu nhân, nương tử có công lớn nhất, đan dược cũng nên do nương tử phân chia, điểm này Lý Bạn Phong rất biết điều.
Xùy xùy!
Nương tử cười nói:
"Phu quân ngoan, loại đan dược phẩm chất cỡ này tuy rằng hiếm có, nhưng vẫn khiến tiểu thiếp thấy chướng mắt."
Lý Bạn Phong cảm thấy khó hiểu.
Ba mươi tám viên Kim Nguyên Đan, một viên là trăm ngày tu hành, nếu như ăn hết thì có thể tăng thêm một tầng tu vi.
Ngay cả như vậy mà máy hát cũng không cần sao?
Một làn hơi nước lượn lờ quanh người Lý Bạn Phong:
"Tướng công, chàng cưng chiều tiểu thiếp như vậy, trong lòng tiểu thiếp luôn cảm thấy có chút mắc nợ."
"Cảm thấy mắc nợ?"
Lý Bạn Phong cười khà khà:
"Dạ dày thấy thiếu thốn đúng không? Hai ngày nay không tìm thấy đồ ăn, chắc nương tử lại đói rồi."
"Tiểu thiếp không đói, tiểu thiếp không muốn ăn."
Lý Bạn Phong sững sờ một lúc lâu.
Nương tử bị gì nữa đây?
Sao lại giảm cảm giác thèm ăn rồi?
Lục Đông Lương kia có thể khiến nương tử no đến vậy sao?
Lý Bạn Phong lại hỏi:
"Không muốn ăn, vậy ta đi tìm vài cái máy hát để đổi linh kiện cho nương tử?"
"Tiểu thiếp không cần đổi linh kiện."
"Vậy nàng muốn gì? Thêm dầu máy sao?"
"Tiểu thiếp không cần thêm dầu máy."
Không cần gì hết?
Vậy thì thôi.
Lý Bạn Phong thoải mái nhàn hạ làm sao, nằm trên giường nói:
"Nương tử à, ta phải đánh một giấc, buổi tối đến tân địa một chuyến, xem có kiếm được món gì mới mẻ cho nàng hay không."
"Tiểu thiếp không cần thứ gì mới mẻ, tiểu thiếp chỉ cần chàng."
Lý Bạn Phong xoa xoa mâm đĩa của máy hát, gật đầu nói:
"Lời này ta thích nghe lắm."
"Tiểu thiếp không nói suông, tiểu thiếp thật sự chỉ cần chàng thôi."
Chập cheng cheng! Chập cheng cheng! Chập cheng cheng!
Tiếng chiêng trống dồn dập, chứng tỏ nương tử đang có chút tha thiết.
Tiếng hát trầm bổng hùng hồn, chứng tỏ nương tử vô cùng nghiêm túc.
"Chuyện đó, ờm... Đợi nương tử khôi phục thân thể..."
Lý Bạn Phong đột nhiên nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài, hắn không xác định được trạng thái tinh thần hiện giờ của nương tử là như thế nào.
Chập cheng cheng! Chập cheng cheng! Chập cheng cheng!
"Hết đợi được nữa rồi, bây giờ tiểu thiếp chỉ muốn chàng!"
Phù!
Một làn hơi nước phả vào mặt, cuộn lấy Lý Bạn Phong về phía miệng loa.
Mụ điên này muốn ăn thịt người!
Cho dù Lý Bạn Phong có giãy giụa cỡ nào cũng vô dụng.
Hơi nước mạnh mẽ ập tới, nửa người Lý Bạn Phong bị cuốn vào trong miệng loa.
"Mưu hại chồng, mụ La Sát, nàng đang mưu hại chồng, đây là trọng tội, trọng tội..."
Hai tay Lý Bạn Phong bám vào miệng loa, dùng hết sức duỗi chân, nhưng vùng vẫy được vài phút, hắn buông xuôi.
Hừm.
Tình huống không tệ như hắn tưởng tượng.
Hơi nước không nóng như hẳn tưởng tượng.
Hơn nữa, nơi này của nương tử cũng rất ấm áp.
Chuyển cảnh.
Nửa tiếng trôi qua, Lý Bạn Phong vùng ra khỏi miệng loa, tóc đen trên đầu bị uốn xoăn đang bốc lên hơi nước nóng hầm hập.
"Nương tử, chuyện vừa nãy có phải nàng nên cho ta một lời giải thích hay không? Ta yêu thương nàng đến mức đó, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?"
Xùy xùy!
Máy hát im lặng một hồi lâu, bỗng cất tiếng hát.
"Thu đến sen ngát hương, Đại cô nương đêm đêm mơ về quê nhà, Tỉnh lại không thấy mặt cha mẹ, Chỉ thấy ánh trăng sáng trước hiên nhà!"
Tứ Quý Ca!
Tại sao lại hát "Tứ Quý Ca"?
Đối với nương tử máy hát mà nói, "Tứ Quý Ca" cũng không phải thích hát thì hát.
Lẽ nào...
Xùy xùy!
Nương tử đổi lời hát rồi:
"Tiểu thiếp say đắm vì tình lang, Phu thê ân ái tình miên man, Quy Tâm Tự Tiễn ai dám cản, Lại thêm một phòng cho quan nhân."
Lại thêm một phòng?
Lý Bạn Phong quét mắt nhìn khắp chính phòng, chỉ nhìn thấy ba cánh cửa.
Một cánh là cửa chính để đi ra bên ngoài. Hai cánh cửa còn lại lần lượt để vào ngoại thất và tam phòng.
Không thấy xuất hiện cửa phòng mới.
Lý Bạn Phong suy tư một lát, bước vào ngoại thất, ở cuối ngoại thất có một cánh cửa.
Đẩy một cái, Lý Bạn Phong thấy là một căn phòng giống như đúc, bên trong trống không.
Thêm một phòng là chuyện tốt, nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thêm một phòng, cũng chính là tấn thăng một tầng.
Bây giờ hắn đã là trạch tu tầng ba rồi!
Tầng ba!
Lý Bạn Phong kích động tới mức muốn nhảy dựng lên!
Trong thời gian ngắn không cần phải lo bị lữ tu áp chế nữa rồi, cũng không cần phải lo tu vi phản phệ nữa...
Tu vi phản phệ.
Lý Bạn Phong vò đầu bứt tóc, giờ lại phải lo một vấn đề khác.
Hiện tại lữ tu mới ở tầng một, mà trạch tu đã là tầng ba rồi!
Theo lời người bán hàng rong nói, kiêm tu hai đạo, tu vi không được chênh lệch quá ba tầng.
Lệch một tầng, tình hình tạm ổn, cũng có nghĩa là không khó chịu gì.
Lệch hai tầng, sẽ phản phệ.
Lệch ba tầng, khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Vượt quá ba tầng, chắc chắn sẽ chết.
Trước kia, Lý Bạn Phong còn lo trạch tu không thể tấn thăng nên thả cho lữ tu chậm lại, nhưng đây cũng nên là chuyện của mười mấy hai chục năm sau mới phải.
Ai mà ngờ tới, trạch tu không những không gây cản trở, mà còn trực tiếp áp đảo luôn cả lữ tu.
Lý Bạn Phong trở về chính phòng, ngồi xuống giường, lặng lẽ nhìn máy hát.
Máy hát chậm rãi hát:
"Ai da! tướng công, tu vi lại tinh tiến, sao không thấy chàng vui gì hết?"
"Ta vui mà!"
Lý Bạn Phong mỉm cười:
"Nương tử, trạch tu tầng ba có kỹ pháp gì không?"
"Có chứ, kỹ pháp không phải lúc nãy đã nói rồi sao, tên kỹ pháp chính là Quy Tâm Tự Tiễn, có nghĩa là nỗi lòng muốn quay về nhà tựa như mũi tên, trạch tu tầng ba đều biết kỹ pháp này, nếu họ muốn về nhà, người thường không cản được. Tướng công, chân chàng làm sao vậy? Tướng công, sao chàng vẫn run rẩy?"
Hai chân của Lý Bạn Phong đang run rẩy.
Chúng muốn lao ra đường, muốn để Lý Bạn Phong chạy.
Lữ tu bị áp chế, xuất hiện phản phệ, đôi chân này dường như sắp mất khống chế rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận