Phổ la chi chủ

Chương 123: Xem ai trụ được !

Đà chủ Thi Bá Vũ trở về đà đài, ngồi ở đại sảnh không nói lời nào.
Chung Đức Tùng xảy ra chuyện rồi, chuyện này khiến Thi Bá Vũ rất buồn bực.
Nhị Đà lại mất đi một đầu mục, chuyện này khiến gã khó mà ngẩng đầu trước mặt đường chủ.
Nhưng cũng chỉ buồn bực mà thôi, Thi Bá Vũ không hề nổi cáu.
Trong danh sách của gã, những đầu mục này sớm muộn gì cũng sẽ bị trừ khử.
Hồng Côn Hướng Quế Thành ngoài mặt không hợp với gã, loại người này đáng chết nhất.
Tuần Phong Đỗ Hồng Hỉ cũng không tốt hơn là bao, người này đã chết rồi.
Thánh Hiền Chung Đức Tùng bề ngoài trông ung dung thản nhiên, lúc tiến cử nhân tài chưa từng thương lượng với Thi Bá Vũ, có thể thấy cũng chẳng để đà chủ vào mắt.
Đến cả Tâm Phúc Tôn Hiếu An, Thi Bá Vũ cũng không tin tưởng được. Mỗi lần y rít thuốc lào thì Thi Bá Vũ đều không đoán ra được tâm tư của y.
Những người này đều trúng độc dược mãn tính của Thi Bá Vũ, nghe lời thì có thể sống thêm vài năm, không nghe lời thì chẳng mấy chốc sẽ phải lên đường.
Nhưng đột nhiên Chung Đức Tùng xảy ra chuyện, điều này khiến Thi Bá Vũ khó hiểu vô cùng.
Vũ trường Tiên Lạc bị nổ rồi, đường chủ Dược Vương Đường của Giang Tương Bang cho rằng chuyện này không phải Dư Nam làm, cũng không phải Tần Điền Cửu làm.
Chuyện này ắt hẳn có liên quan đến kẻ khác, Dư Nam với Tần Điền Cửu không thể sánh với thủ đoạn và tâm cơ của người này.
Thi Bá Vũ dựa theo phân phó của đường chủ, lập tức bình ổn mọi chuyện xuống rồi âm thầm điều tra manh mối liên quan đến hung thủ.
Theo suy đoán của đường chủ, rất nhanh thôi hung thủ này sẽ lộ ra sơ hở bởi vì buông lỏng cảnh giác.
Kết quả là đối phương không lộ ra sơ hở, còn trực tiếp móc dao ra.
Mà hiện giờ hung thủ vẫn chưa lộ ra sơ hở thì Chung Đức Tùng đã xảy ra chuyện rồi.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, đây là cùng một người làm ra sao?
Tại sao người này lại chủ động ra tay với Chung Đức Tùng? Con mẹ nó, hắn điên rồi?
Bây giờ người này có thể đi đâu?
Vẫn ở Nội Câu sao?
Phải làm thế nào mới tìm thấy hắn?
Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên Thi Bá Vũ cảm thấy nóng bức nên sai Tiểu Yêu dưới trướng mở cửa sổ.
Tiểu Yêu là người hầu của đà chủ.
Một tên Tiểu Yêu đến bên cửa sổ, duỗi tay ra nhưng liên tục không chạm đến cửa sổ.
Hắn không dám nói chuyện, chỉ có thể ra sức đẩy vào bức tường vô hình.
Thi Bá Vũ mất kiên nhẫn mà nhìn đến chỗ cửa sổ, một tên Đại Cửu trách mắng:
“Kêu mày đi mở cửa sổ mà mất cả nửa ngày, mày mẹ nó có thể làm chút…..”
Đại Cửu là đầu mục của đà chủ.
Chưa nói xong thì tên Đại Cửu này đột nhiên phát hiện dưới chân có một vệt nước.
“Nước gì đây…”
Một tên Tiểu Yêu ngửi thử mùi, sợ hãi hô lên:
“Đây là nước trà, là pháp bảo của lão Chung!”
Thi Bá Vũ chưa từng nhìn thấy pháp bảo của lão Chung, chỉ từng nghe Tôn Hiếu An nhắc đến.
Pháp bảo này vô cùng lợi hại, Chung Đức Tùng từng dùng nó để giết tu giả tầng ba, cũng từng làm trọng thương tu giả tầng bốn, hiển nhiên không thể lấy cứng chọi cứng.
Thi Bá Vũ vội vàng hét lên:
“Nhanh, ra ngoài trốn trước đã!”
Thủ hạ nghe thấy nhưng không động đậy gì, Thi Bá Vũ tức giận nói:
“Tụi mày mẹ nó điếc hết rồi hả!”
Gã đang muốn rời khỏi đại sảnh thì bị một bức tường vô hình chặn lại ở cửa, trong lúc hoảng loạn, gã nghe thấy một tên Tiểu Yêu ở sau lưng nói:
“Đà chủ, bị pháp bảo của lão Chung nhốt lại rồi, không ra được, cái này…”
Nói được một nửa, Tiểu Yêu la lên thảm thiết, lập tức nhảy lên bàn, nước trà nóng hổi làm bỏng một chân của hắn.
Mười mấy tên thuộc hạ la lên thảm thiết, có người nhảy lên sofa, có người nhảy lên bàn.
Thân thủ của Thi Bá Vũ hơi chậm, được hai tên bộ hạ kéo lên bàn, dưới chân nổi lên một mảng phồng rộp.
Lý Bạn Phong ngồi xổm trên xà nhà, cảm thấy cảnh tượng này hơi kỳ lạ.
Theo những gì chưởng quỹ Phùng nói, Thi Bá Vũ xuất thân từ Hồng Côn, đến Dược Vương Câu tiếp nhận vị trí đà chủ.
Hồng Côn lo chuyện đánh nhau, sao thân thủ của Thi Bá Vũ lại kém đến vậy?
Là do tu vi quá thấp sao?
Tu vi của Thi Bá Vũ không hè thấp, gã là tu giả tầng ba.
Nhưng gã không phải là tu giả của những đạo môn có thân thủ tốt như võ tu, lữ tu hay thể tu, gã là độc tu tầng ba.
Thi Bá Vũ đứng trên bàn hét lên:
“Có ai biết cách phá giải pháp bảo này không?”
Đại Cửu hét lên:
“Tìm ra người dùng ấm trà, cướp ấm trà lại, đừng để hắn tiếp tục chà, nếu không thì không có cách phá giải!”
Tôn Hiếu An từng nói cách phá giải cho Thi Bá Vũ, nhưng trong lúc cấp bách Thi Bá Vũ không nhớ ra.
Nghe Đại Cửu nói thì Thi Bá Vũ nhớ ra rồi, nhưng ấm trà này đang ở đâu?
Chắc chắn đang ở trong tay kẻ địch.
Kẻ địch đang ở đâu?
Thi Bá Vũ không biết!
“Trụ Tử, nghe thử động tĩnh!”
Thi Bá Vũ có một hộ vệ cận thân tên là Khấu Trụ, là một khuy tu tầng một.
Khấu Trụ nghe một hồi lâu cũng chẳng nghe thấy âm thanh gì.
Lý Bạn Phong là trạch tu tầng hai, dựa vào thiên phú dễ bị xem nhẹ của trạch tu mà tránh được Thuận Phong Nhĩ của Khấu Trụ.
Nước ngày càng dâng cao, chạm đến đệ tử đang giẫm trên sofa, chân đã bị bỏng đến nhão ra.
Một tên đệ tử rơi xuống nước trong khi đang la hét thảm thiết, vùng vẫy chốc lát thì da thịt trên cơ thể đã bị lột ra, chớp mắt không còn tiếng động.
Nước dâng gần đến bàn, lúc đầu Đại Cửu còn bảo vệ Thi Bá Vũ, nhưng thấy rõ ràng gã không nghĩ ra cách thoát thân nên hắn ta chỉ có thể nghĩ cho mình trước.
Sau lưng Đại Cửu xuất hiện một lớp vỏ cứng màu đỏ với đốm đen, sau khi trở nên cứng cáp hơn thì mọc ra đôi cánh màu đen.
Vù!
Đại Cửu hóa thành bọ rùa, hai chân rời khỏi mặt đất sau đó bay lên.
Hắn ta có thể tự bảo vệ mình, hắn ta sẽ không chết.
Trừ khi Lý Bạn Phong để nước không ngừng dâng cao, không ngừng dìm đến đỉnh nhà.
Phải biết rằng, bản thân người dùng ấm trà cũng bị nhốt trong một không gian kín, nếu để nước không ngừng dâng cao thì Lý Bạn Phong sẽ khiến mình bị bỏng chết.
Đại Cửu phóng tầm mắt xuống dưới, nhìn Trụ Tử đã bị bỏng chết và đà chủ sắp bị bỏng chết.
Đà chủ chết rồi, nhất định hắn ta sẽ bị liên lụy.
Nhưng mặc kệ liên lụy thế nào thì cũng tốt hơn là bị bỏng chết ở đây.
Nếu thật sự không được thì chạy thôi, sống được ngày nào hay ngày nấy.
“Á!”
Khấu Trụ kêu lên thảm thiết, chết trong nước sôi.
Đại Cửu thở dài, lập tức cảm thấy đôi cánh của mình càng ngày càng nặng.
Hắn ta không bay được nữa.
Tại sao không bay được nữa?
Đại Cửu nhìn lên người đà chủ.
Đà chủ Thi Bá Vũ đang phóng độc.
Muốn tìm thấy ấm trà thì phải tìm thấy người cầm ấm trà trước.
Tìm không ra người cầm ấm trà thì độc chết người này.
Chiến thuật của Thi Bá Vũ rất đúng đắn.
Nhưng khi gã phóng độc thì sẽ độc chết tất cả những người trong phòng này.
Quan trọng không?
Với Thi Bá Vũ mà nói thì không quan trọng.
Trong mắt gã, tính mạng của những người khác chưa từng quan trọng.
Bịch!
Trên trần nhà truyền đến chút âm thanh.
Thi Bá Vũ vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm diêm dúa lòe loẹt đang mặc quần áo của đàn ông ngồi xổm trên xà nhà.
Dư Nam?
Thật sự là nàng?
Đây không phải Dư Nam, đây là Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong ngồi xổm trên xà nhà nãy giờ sắp chống đỡ không nổi nữa, suýt chút nữa thì rơi xuống.
Hắn trúng độc rồi, kỹ pháp của độc tu tầng ba khiến hắn suýt mất đi ý thức.
Hắn dùng thiên phú của lữ tu, gian nan mà ngồi xổm trên xà nhà, còn phải không ngừng chà ấm trà.
Suy nghĩ của Lý Bạn Phong rất rõ ràng, lúc này phải xem ai trong hắn và Thi Bá Vũ có thể trụ đến cuối cùng.
Nước trong ấm vẫn đang phun ra, mực nước trong phòng vẫn đang dâng lên. Nước trà nóng hổi đã dâng đến trên bàn, tràn vào giày của Thi Bá Vũ.
Thi Bá Vũ cố gắng nhịn đau, ra lệnh cho Đại Cửu giết người phụ nữ trên xà nhà.
Đại Cửu mặt mày tái mét nhìn Lý Bạn Phong, đôi cánh sau lưng đột nhiên ngừng vẫy, lao thẳng vào trong nước trà.
Trạch tu có khả năng kháng lại độc tố, Lý Bạn Phong là trạch tu tầng hai mà còn chống đỡ gian nan đến thế, Đại Cửu chỉ là thể tu tầng một làm sao chống đỡ nổi.
Nhìn thấy Đại Cửu rơi xuống bên chân mình, Thi Bá Vũ duỗi tay vớt hắn ta từ trong nước sôi ra, đệm lên bàn sau đó giẫm lên người Đại Cửu, giành lấy chút thời gian cho bản thân.
Lý Bạn Phong lấy một cây kéo dính máu từ bên hông ra, quăng đến chỗ Thi Bá Vũ.
Đây là một loại vũ khí có linh tính, chỉ cần không ném quá lệch thì có thể cắt đầu Thi Bá Vũ.
Thi Bá Vũ lại vớt một thi thể từ dưới nước lên chặn trước người mình.
Kéo cắt đứt đầu của thi thể kia, rơi xuống nước trà nóng cùng với cái đầu đó.
Đây chính là sự khác biệt giữa vũ khí có linh tính và pháp bảo.
Cắt đứt đầu thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, còn về phần là đầu của ai thì kéo không quan tâm.
Thi Bá Vũ phun một làn khói độc về phía Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nhảy trên xà nhà để tránh né, nhưng rất nhanh nhận ra việc tránh né là dư thừa.
Pháp bảo vẫn đang vận hành, phía dưới bức tường vô hình chỉ có một chút không gian, khói độc nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.
Cảm giác trúng độc trên núi Khổ Vụ lại đến rồi, chóng mặt, kiệt sức, tầm mắt mờ đi, khả năng thăng bằng dần kém đi…
Lý Bạn Phong không dám cử động lung tung nữa, hắn có thể rơi khỏi xà nhà bất cứ lúc nào.
Lúc đó ở núi Khổ Vụ đã vượt qua thế nào?
Hắn không vượt qua được.
Lúc đó khi ở trong trạng thái này thì Lý Bạn Phong đã không trụ nổi nữa mà chui thẳng vào Tùy Thân Cư.
Không chỉ hắn không vượt qua được, trừ Tiểu Bàn ra thì rất nhiều người cũng không vượt qua được.
Tiểu Bàn…
Đúng rồi, máu của Tiểu Bàn!
Trong con lắc đồng hồ có máu của Tiểu Bàn, Lý Bạn Phong vặn con lắc đồng hồ ra, trực tiếp uống máu.
Sự chóng mặt dịu di một cách rõ ràng, Lý Bạn Phong ra sức chà ấm trà.
Mực nước tiếp tục dâng lên, ngập lấy cơ thể Đại Cửu, Thi Bá Vũ lại kéo một bộ thi thể đến đệm dưới chân, tiếp tục phóng độc về hướng Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong đã uống máu nên hiệu quả lần này không còn rõ ràng như vậy nữa.
Tiểu Bàn là thực tu tầng một, máu của cậu ta có thể khiến thể phách tốt lên nhưng không thể giải độc.
Tầng một và tầng ba có sự khác biệt vô cùng lớn, tốc độ cường hóa của thể phách mãi mãi không bằng tốc độ xâm nhập của độc tính.
Thi Bá Vũ không ngừng vớt những thi thể xung quanh mình lên rồi đệm xuống dưới chân, càng xếp thì đống thi thể càng cao, có chút lung lay.
Nhìn Thi Bá Vũ đang thất tha thất thiểu, Lý Bạn Phong muốn chờ đợi thời cơ rồi đá gã xuống nước.
Một dòng chất lỏng màu xanh tuôn ra từ cơ thể của Thi Bá Vũ, chảy xuống dưới chân rồi men theo những thi thể kia mà không ngừng chảy xuống.
Dường như đống thi thể kia được phủ một lớp keo, cứ vậy mà dính chặt với nhau.
Đây là thủ đoạn gì?
Giao thủy tu sao?
Giao thủy tức là cao su.
Lý Bạn Phong kinh ngạc.
Đây không phải là giao thủy tu, đây là độc dịch mà Thi Bá Vũ phóng ra ăn mòn thi thể, khiến xương thịt của thi thể dính vào nhau.
Thi Bá Vũ có kinh nghiệm đầy mình nên trong hoàn cảnh ác liệt như vậy vẫn có thể nghĩ ra kế sách đối phó.
Độc dịch mạnh hơn khói độc rất nhiều, nếu Lý Bạn Phong dám lại gần thì chỉ cần chạm vào một chút độc dịch là sẽ chết ngay tại chỗ.
Trước mắt thì Lý Bạn Phong đã uống hết máu trong con lắc đồng hồ, Thi Bá Vũ cũng đã vớt thi thể cuối cùng mà mình có thể với tới lên.
Lý Bạn Phong tái mét mặt mày, hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.
Thi Bá Vũ cười phá lên, gã thắng rồi.
Nhìn tốc độ mực nước dâng lên, Thi Bá Vũ tin chắc rằng trước khi nước ngập qua bộ thi thể cuối cùng thì người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này chắc chắn sẽ rơi khỏi xà nhà.
Đợi người chết rồi thì pháp bảo cũng tự mất đi công hiệu.
“Không muốn bỏng chết chính mình thì thu lại ấm trà đi, đợi khi cô rơi xuống mới hối hận thì cũng muộn rồi.”
Thi Bá Vũ mỉm cười nhìn Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong không thu hồi ấm trà, hắn ném ấm trà xuống nước.
Thi Bá Vũ giật mình, không hiểu Lý Bạn Phong muốn làm gì.
Gã phóng tầm mắt nhìn ấm trà, hận không thể lập tức vớt ấm trà lên.
Lý Bạn Phong nhân cơ hội đó lấy chìa khóa ra rồi trở về Tùy Thân Cư.
Ấm trà ở quá xa, Thi Bá Vũ với không tới.
Gã ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Bạn Phong biến mất rồi.
Đi đâu rồi? Sao biến mất rồi?
Thi Bá Vũ cúi đầu nhìn xuống dưới chân, mực nước vẫn đang dâng lên.
Không phải ấm trà đã rơi vào trong nước rồi sao?
Đúng thật là ấm trà đã rơi vào trong nước, nhưng phải đợi năm sáu phút sau thì ấm trà mới ngừng phun nước, đây là đặc tính của pháp bảo này.
Thi Bá Vũ hét lên một cách tuyệt vọng:
“Người đâu! Mau đến đây! Có người không, nhanh lên! Đem ấm trà đến cho tôi, nhanh!”
Gã là trụ cột của Giang Tương Bang, hơn ba mươi tuổi thăng đến tầng ba, leo lên vị trí đà chủ, tiền đồ vô lượng.
Gã nhận được tín nhiệm của đường chủ, gã tin rằng chắc rằng mình sẽ đạt được thành tựu tại Dược Vương Câu.
Nước trà sôi sùng sục dâng qua thi thể, dâng qua mu bàn chân gã.
Thi Bá Vũ nhịn đau mà nhảy lên một cái.
Nhưng cú nhảy này khiến đống thi thể dưới chân sụp đổ.
Thi Bá Vũ rơi vào trong nước trà đang sôi sùng sục.
Đau đớn, đau đớn không tưởng tượng nổi, giống như Thi Bá Vũ bị rơi vào một cái hồ thép lỏng.
Dựa vào thể phách của tầng ba, gã ra sức bơi về phía bàn, ngay tại khoảnh khắc chạm vào bàn thì toàn bộ da thịt trên tay đều bị lột ra rồi rơi xuống.
Chỉ cần nắm lấy người trên xà nhà kia thì chắc chắn sẽ vang danh khắp chốn.
Nếu như có thể bắt được người ngoại châu mà bang chủ đang tìm thì chắc chắn có thể trở thành đường chủ.
Mình là người phải làm đường chủ, sao có thể như vậy…
Thi Bá Vũ mất ý thức trong nước sôi.
Lý Bạn Phong ở trong Tùy Thân Cư đang không ngừng nôn mửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận