Phổ la chi chủ

Chương 108: Thoa Nga phu nhân

Hơn chín giờ, Dư Nam mang theo mọi người đi tới Dư Gia Trại.
Lão Chu nhanh chạy ra nghênh đón, chờ cho mọi người tiến vào Dư Gia Trại,
“Thất gia tới rồi sao?”
Dư Nam nghe vậy liền vui mừng:
“Hắn ở đâu?”
“Hắn nói muốn vào rừng đi đạo, đi cũng được bảy tám tiếng rồi.”
Trên khuôn mặt của Dư Nam tỏ vẻ lo lắng, nàng không hiểu vì sao Lý Bạn Phong lại dám chạy lung tung trong tân địa một mình.
Vương Tuyết Kiều nói:
“Chưởng quỹ, nếu như cô lo lắng, chúng ta đi vào rừng tìm xem.”
Dư Nam lắc đầu nói:
“Tân địa quá nguy hiểm, nếu cứ mạo hiểm đi vào như thế này, đừng nói là tìm người, chưa chắc đã còn sống để trở về, Lý Thất là lữ tu, hắn biết đường để trở về, cứ đợi xem sao đã.”
Lần này chờ tận hai tiếng, mọi người hai ngày qua đi đường gấp rút, buồn ngủ không chịu nổi, đều ngủ cả rồi.
Dư Nam không ngủ được, đi qua đi lại bên ngoài nhà gỗ, bỗng thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm đi đến trước mặt mình, cởi mũ dạ trên đầu xuống, quay sang chào Dư Nam.
“Xin hỏi, có phải là chưởng quỹ Dư của tiệm vải Dư gia không?”
Dư Nam giật mình, nàng không biết người này.
Người đàn ông cười nói:
“Tôi là thám tử tư Da Boyens.”
Rõ ràng là người bản địa, sao lại lấy tên nước ngoài cơ chứ?
“Thám tử?”
Dư Nam đánh giá qua một lượt:
“Anh đến Dư Gia Trại của tôi có việc gì sao?”
“Đến tìm một người, hắn tên là Lý Bạn Phong.”
“Tôi không biết người đó, anh đi hỏi chỗ khác xem.”
Dư Nam có ý đuổi khách.
Da Boyens không định rời đi:
“Những nơi khác tôi đều hỏi cả rồi, khu tân địa này chỉ có mấy nhà trại, chỉ có chỗ này của cô hôm qua từng có khách đến thăm.”
Mặt Dư Nam tươi cười, nhịp tim lại bỗng đập nhanh.
Từ trong lời nói của vị thám tử tư này, Dư Nam nhận thấy được hai tin tức quan trọng.
Tin tức thứ nhất: Lý Bạn Phong mà y đang tìm, rất có thể là Lý Thất.
Tin tức thứ hai: Y có thể đánh giá ra rằng hôm qua Dư Gia Trại có khách đến thăm, điều này chứng tỏ y có kỹ pháp đặc thù nào đó.
Y đến nơi này, đã chắc chắn Lý Bạn Phong có ở đây.
Dư Nam không định nhiều lời với y:
"Này Thám tử Da Bo gì gì đó, ở đây thật không biết người nào tên là Lý Bạn Phong, trời cũng tối vậy rồi, nếu như không còn việc gì khác, chỗ của chúng tôi cũng không giữ anh lại nữa.”
Da Boyens cười nói:
“Chưởng quỹ Dư đã nói vậy rồi, thật ra tôi còn có việc nhỏ khác.
Tôi là người nhát gan, không dám đi đường vào ban đêm, nếu chưởng quỹ Dư không để ý, tôi có thể ở lại một đêm tại phòng nghỉ cho khách được không?”
Dư Nam không cười nữa nói:
“Tôi để ý, xưa nay Dư Gia Trại không để người ngoài ở lại.”
Da Boyens vẫn tươi cười:
“Không ngủ lại cũng không sao, có thể mời tôi uống chén trà được không.”
Dư Nam nắm chặt tẩu thuốc nói:
“Hôm nay giếng không có nước, không có nước thì không có cách nào để pha trà.”
Da Boyens vẫn không chịu đi:
“Tôi xin điếu thuốc của chưởng quỹ Dư để hút, cái này thì được chứ.”
Phù!
Dư Nam thổi ra ngụm khói:
“Ngài thám tử, ngụm khói này đủ để anh hút chứ?”
Khói thuốc bay vài vòng quanh Da Boyens.
Đây là cảnh cáo đến từ yên tu.
Da Boyens đội mũ dạ lên, nhún nhún lông mày nói:
“Chưởng quỹ Dư, cô muốn dùng vũ lực sao?”
“Đúng!”
Thuốc lá quý bà được nhét ở trên tẩu thuốc trở nên sáng hơn rất nhiều, tàn thuốc bay rơi xuống trên người của Da Boyens.
Da Boyens phủi đi tàn thuốc ở trên người, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ:
“Chưởng quỹ Dư, cô làm thế này không khôn ngoan lắm đâu.”
Tàn thuốc bị phủi xuống như vậy.
Tu vi của vị thám tử tư này cao hơn Dư Nam.
Dư Nam lấy dao găm ra, nhắm đúng lòng bàn tay của mình:
“Đây là Dư Gia Trại, tôi là chủ của nơi này!”
Nàng cầm dao găm, không phải vì đánh nhau với thám tử tư, mà là vì để bản thân bị chảy máu.
Nàng là chủ của nơi này, đây không đơn giản chỉ là một câu cảnh cáo.
Máu của nàng có thể đánh thức một số sinh linh trên mảnh đất này, những sinh linh kia có thể giết chết Da Boyens.
Da Boyens khai hoang ở tân địa nhiều năm, tất nhiên hiểu được huyền cơ trong đó, trong tình huống này, hiển nhiên không thể tiếp tục làm căng thêm.
Y duỗi tay ra, nhẹ áp hai bàn tay xuống:
“Chưởng quỹ Dư đừng giận, tôi đi đây.”
Nói xong, Da Boyens đi ra khỏi phạm vi của Dư Gia Trại.
Nhưng y không đi xa, y đi mấy chục vòng quanh hai hàng nhà gỗ của Dư Gia Trại, để lại từng tấm mạng nhện trên những gốc cây ở xung quanh.
Dư Nam biết những tấm mạng nhện này dùng để đối phó với Lý Bạn Phong.
Nhưng mà biết cũng vô ích, phạm vi hoạt động của Da Boyens không phải ở trong Dư Gia Trại, đi ra khỏi Dư Gia Trại, Dư Nam hoàn toàn không phải đối thủ của y.
Dư Nam nhìn về phía rừng sâu một cách lo lắng, nàng không biết khi nào Lý Bạn Phong có thể trở về.
Trước đây nàng ước có thể gặp Lý Bạn Phong ngay lập tức.
Bây giờ nàng lại hy vọng Lý Bạn Phong không bao giờ xuất hiện.
Da Boyens ngồi dưới một gốc cây, lấy ra một chiếc kèn Harmonica, nói với Dư Nam:
“Giữa tôi và Lý Bạn Phong có một mối duyên phận đặc biệt, tôi tin rằng mối duyên phận này sẽ không đứt, tôi tin là hắn nhất định sẽ quay lại vào tối nay.”
Dư Nam cười chế nhạo, mặt mỉa mai nói:
“Anh không có huyết thống của quỷ dương, sao khi nói chuyện cứ dùng giọng điệu của quỷ dương để nói vậy?”
Da Boyens mỉm cười nói:
“Chưởng quỹ Dư, thân sĩ không luận huyết thống, phong độ không phân biên giới, đừng cố chọc giận tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt của cô, không có tác dụng với tôi đâu.
Ngoài ra, nhắc cô thêm một câu, Lý Bạn Phong chắc chắn sẽ xuất hiện vào tối nay, nếu như hắn là người trong lòng của cô, cô hãy chờ hắn ở chỗ này, có lẽ đây là lần cuối cô có thể gặp lại hắn.”
Dứt lời, Da Boyens cầm lấy kèn Harmonica bắt đầu thổi.
Tiếng kèn phát ra âm thanh du dương đặc biệt, mang theo giai điệu nhàn nhã, thế nhưng Dư Nam nghe được bây giờ chỉ toàn là sát ý.
Thổi xong hai bài, Da Boyens cất kèn đi, đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng đêm ở phía xa, sửa sang lại mũ dạ và áo đuôi tôm.
Y cảm nhận được sự rung động của tơ nhện, y biết có người đang đến gần.
Dư Nam thổi một ngụm khói thuốc ra ngay lập tức, nàng muốn tìm ra vị trí của Lý Bạn Phong, đồng thời dùng khói thuốc để gửi lời cảnh báo.
Tất cả phụ thuộc vào tu vi của hai bên.
Tất nhiên là Da Boyens rất tự tin với tu vi của mình:
“Chưởng quỹ Dư, đừng cố gắng vô ích, chờ đến khi khói thuốc của cô bay được đến mặt của Lý Bạn Phong, chỉ sợ rằng đầu của hắn đã ở trên tay tôi rồi.”
Dư Nam nhìn chiếc chuông sắt ở trước cửa của sơn trại, nàng muốn gõ chuông sắt kêu, gọi đám bộ hạ lại đây.
Da Boyens nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lắc đầu với nàng:
“Đừng làm việc ngu ngốc nữa, chỉ cần rời khỏi sơn trại thì cô và bộ hạ của cô đều như những con kiến hôi, không đáng để nhắc tới.
Còn sống không tốt sao? Cô biết thời gian của hắn cũng không còn được lâu, cứ như vậy im lặng nhìn hắn, cũng là tiễn hắn chặng đường cuối cùng, chẳng lẽ không tốt hay sao?”
Dư Nam cực kỳ tức giận trong lòng, nhưng điều Da Boyens nói là sự thật.
Thêm một lúc, hình bóng của Lý Bạn Phong xuất hiện trong bóng đêm, Dư Nam kêu lên:
“Thất gia, đừng lại đây!”
Da Boyens lắc đầu cười nói:
“Muộn rồi, đã muộn rồi.”
Chỉ cần Lý Bạn Phong xuất hiện trong tầm mắt của Da Boyens, cũng chỉ còn hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, Lý Bạn Phong xông vào Dư Gia Trại, sau đó bị treo trên mạng nhện, chờ bị Da Boyens giết chết.
Khả năng thứ hai, Lý Bạn Phong nghe theo lời khuyên của Dư Nam, không lại gần Dư Gia Trại, sau đó bị Da Boyens trực tiếp giết chết.
Lý Bạn Phong hiện tại dường như không nghe thấy lời cảnh báo của Dư Nam, lao thẳng về phía Dư Gia Trại.
Da Boyens đi lên chào hỏi:
“Từ giây phút chia tay, tôi biết chúng ta sẽ gặp lại nhau, không ngờ là giây phút ấy lại đến nhanh như vậy, bạn của tôi.”
Lý Bạn Phong trả lời lớn tiếng:
“Đúng vậy, chúng ta là bạn bè!”
Da Boyens thở dài:
“Tôi luôn cảm thấy, tôi và anh có duyên phận rất sâu sắc, tuyệt đối không chỉ như thế này, tôi thực tình hy vọng, đến một thế giới khác, anh vẫn còn nhớ đến tôi, bạn của tôi.”
Lý Bạn Phong trả lời lớn tiếng:
“Cô nghe thấy rồi chứ, anh ta là bạn của tôi!”
Da Boyens sững sờ, hắn đang nói chuyện với ai vậy?
Cùng với Dư Nam sao?
Da Boyens nhìn sang Dư Nam, Dư Nam cũng tràn đầy bối rối, nàng không hiểu ý của Lý Bạn Phong.
Trong lúc sững sờ, Da Boyens cảm thấy còn có một thứ gì đó tồn tại xung quanh Lý Bạn Phong.
Vị trí của thứ này không hề cố định, lúc thì ở trên cây, lúc thì trên mặt đất, còn có lúc thì lơ lửng giữa không trung.
Đối phương có sức mạnh rất lớn, một số mạng nhện do Da Boyens đặt đều bị phá hư.
Đây là cái gì chứ?
Trong lúc ngạc nhiên, một thân hình khổng lồ cuộn tròn rơi từ trên cây xuống, chặn Lý Bạn Phong đang xông về Dư Gia Trại.
Ánh mắt của Dư Nam và Da Boyens cũng bị chặn lại.
Bọn họ không thấy được hình dáng của Lý Bạn Phong, bọn họ chỉ nhìn thấy một con sâu xanh biếc cực kỳ lớn.
Da Boyens nháy nháy mắt, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Thoa Nga phu nhân… Lần này phiền phức rồi đây.”
Lý Bạn Phong chạy vòng vòng, đối phó với con sâu này đã mất cả đêm rồi, cuối cùng cũng chạy về đến Dư Gia Trại.
Hắn la lớn tiếng:
“Cô cũng nghe thấy rồi đấy, người kia chính là bạn của tôi!”
Khuôn mặt người trên con sâu quay đầu nhìn sang Da Boyens:
“Hai người là bạn?”
Da Boyens liếm liếm môi:
“Tôi, kia cái gì, không phải…”
Thoa Nga phu nhân quay mặt sang, nhìn Lý Bạn Phong:
“Hắn nói hai người không phải…”
Lý Bạn Phong đã móc ra con lắc đồng hồ Hàm Huyết, gõ vào ốc vít của con lắc, một đống máu phun lên mắt của Thoa Nga phu nhân.
Đây là máu của hoan tu, đến từ Cảnh Chí Uy, luôn tồn tại bên trong con lắc đồng hồ.
Thoa Nga phu nhân gầm lên giận dữ, dùng cái vòi thon dài lau mắt thật mạnh.
Nhân cơ hội này, Lý Bạn Phong đi vào Tùy Thân Cư, dùng toàn lực ném chìa khóa ra xa hơn hai trăm mét, ném lên nóc của một căn nhà gỗ trong Dư Gia Trại.
Lão Chu đã từng nói, đây là địa bàn của Dư Nam, chỉ cần Dư Nam nhỏ máu ở Dư Gia Trại, bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm sẽ bị thịt nát xương tan.
Người còn không xông vào được, con sâu này chắc chắn cũng không xông vào được.
Chờ cho Thoa Nga phu nhân mở mắt ra, phát hiện Lý Bạn Phong đã biến mất.
Bà ta lại quay mặt qua đây, nhìn về phía Da Boyens:
“Hắn đi đâu rồi?”
Da Boyens không thể trả lời, ánh mắt của y đều bị Thoa Nga phu nhân chặn lại, thậm chí còn không nhìn thấy hình dáng của Lý Bạn Phong.
Thoa Nga phu nhân nhìn Da Boyens một cách dịu dàng:
“Hắn giết con ta, cậu làm con trai ta nhé, được không?”
Da Boyens lùi lại hai bước, biểu cảm lo lắng trả lời:
“Tôi với hắn cũng không phải là bạn, chúng tôi cũng không quen cho lắm…”
Y đã làm người khai hoang ở tân địa mấy lần, y biết Thoa Nga phu nhân này ở tầng nào, y biết loại sinh linh này không dễ đối phó.
“Không muốn làm con ta, thì cậu cũng có thể sinh con với ta.”
Gương mặt của Thoa Nga phu nhân có chút đỏ ửng, thân hình to béo gợn sóng hết lớp này đến lớp khác. Á đù có show bà con ơi.
Dưới sự thôi thúc của máu hoan tu, bà ta đã yêu Da Boyens.
“Giữa chúng ta, có lẽ không hợp cho lắm.”
Da Boyens giẫm lên tơ nhện của mình, nhanh chóng lùi về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận