Phổ la chi chủ

Chương 178: Vườn quýt

Thấy máy hát áy náy trong lòng, Lý ‌Bạn Phong được nước làm tới, hung hăng ức hiếp nàng một hồi, ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau, Lý Bạn Phong lại ra vườn quýt.
Lý Bạn Phong thơ thẩn trong vườn quýt cả nửa ngày, đến trưa vẫn không có thu hoạch gì.
Đói bụng, hắn không muốn ăn đồ hộp nữa, bèn leo lên cây ‌hái xuống hai trái quýt, ăn ngay dưới cây.
Trái quýt với đường kính năm mươi phân còn to hơn so với trái bưởi, vỏ quýt ‌vừa mềm lại vừa mỏng.
Lột vỏ quýt ra, từng múi quýt căng mọng tỏa ra mùi hương độc đáo, khứu giác nhạy bén của Lý Bạn Phong không thể chịu nổi trước sức hấp dẫn như thế này, bóc lấy một múi quýt, cắn phập xuống.
Nước quýt ngọt thanh pha thêm chút chua chua tràn vào miệng, bất kể là chín phần ngọt hay một phần chua kia cũng đều khiến đầu lưỡi như tan chảy ra.
Hương thơm vốn đã khiến người ta mát lòng mát dạ, lại tiếp tục lan tỏa từ cổ họng đến khắp khoang mũi, chỉ ăn một miếng này thôi mà Lý Bạn Phong đã không thể kiềm chế nổi nữa.
Ở ngoại châu, hắn là người nghèo khổ, cả đời chưa từng nếm được món ngon nào.
Nhưng ở thôn Lam Dương, hắn đã bắt đầu phất lên, có nếm qua được chút mỹ ‌vị, nhưng không một món nào có thể sánh với thứ quýt này.
Loại quýt này sao lại thơm như vậy?
Là mỡ!
Bên trong có mỡ!
Không phải loại mỡ béo ngấy trên người động vật, mà là mỡ ở dạng bán rắn hòa tan trong nước quýt.
Mỡ chảy xuôi cùng nước quýt trong khoang miệng, đầu lưỡi có thể cảm nhận trọn vẹn được từng hương vị tinh tế một, nhưng nước quýt cũng không muốn dừng lại quá lâu, cùng với lớp mỡ sánh quyện trôi xuống thực quản, chui vào dạ dày.
Không được rồi, còn chưa đã cơn ghiền.
Lý Bạn Phong lại bóc lấy một múi quýt, mút chùn chụt rồi nuốt vào.
Nhét hai trái quýt to vào dạ dày, bụng của Lý Bạn Phong căng tròn như trống.
Hắn thu gom vỏ quýt lại.
Cũng không phải là tiếc vỏ quýt, hắn thật sự không thiếu chút tiền này, vả lại, vỏ quýt cũng cực kỳ mỏng, hai trái quýt lột ra còn chưa được một cân vỏ.
Nhưng Lý Bạn Phong nhớ lại lời nhắc nhở của lão thợ săn, cố gắng đừng lãng phí bất cứ thứ gì trong vườn quýt này.
Quýt ngon như vậy quả thật không nên bị lãng phí, ngay cả hạt quýt cũng được Lý Bạn Phong cẩn thận vùi xuống đất.
Ngửi thấy mùi quýt trên cây, cơn thèm ăn của Lý Bạn Phong lại nổi lên.
Không thể ăn nữa, ăn nữa là bội thực đến vỡ bụng mất.
Trong lúc hắn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khói trong hương quýt.
Mùi khói này ở đâu ra?
Phía đông vườn quýt, một ông lão chừng sáu mươi đang bị trói trên cây quýt, có hai tên thanh niên đang cầm bó đuốc vung vẫy trước mặt lão.
"Lão già, ông nói thử xem, ông đã già đến mức sắp xuống lỗ rồi, còn lộn xộn ở đây làm gì nữa?"
Ông lão cắn răng nói:
"Các cậu làm ra loại chuyện này, không sợ gặp quả báo sao?"
"Chúng tôi làm chuyện gì chứ? Chúng tôi không đốn cây, cũng không‌ chà đạp quýt, vậy thì phạm vào quy củ nào?"
Lý Bạn Phong cũng tò mò, đứng sau lưng hai thanh niên, lặng lẽ lắng nghe.
Đúng vậy, bọn họ phạm vào quy củ nào?
Ông lão nghiến răng nghiến lợi nói:
"Các cậu đốt cây, những gốc cây kia đều bị các cậu đốt chết!"
Một tên thanh niên nhe răng cười, nói:
"Chúng tôi đốt cây thì liên quan gì đến ông? Hay là không đốt cây nữa, đốt ông nha?"
Một tên thanh niên khác nhếch miệng cười, cầm bó đuốc quơ qua quơ lại trước mặt ông lão.
Lý Bạn Phong hỏi một câu:
"Các cậu đốt cây để làm gì?"
Hai tên thanh niên giật mình, lúc này mới nhận ra sau lưng có người.
Một tên thanh niên rút dao ra hô to:
"Mày là ai?"
Lý Bạn Phong cau mày đáp:
"Là tôi hỏi trước mà, các cậu đốt cây để làm gì?"
Hai tên thanh niên không nhiều lời, cầm dao chia ra một trái một phải phóng về phía Lý Bạn Phong.
Bọn họ rất ăn ý, có thể thấy, hẳn là đã từng phối hợp với nhau trong một khoảng thời gian.
Cách dùng dao cũng vô cùng thuần thục, có lẽ là võ tu, tu vi nằm giữa tầng một đến tầng hai.
Hai người này cũng không hề dễ dàng gì mà đến được vườn quýt, chắc chắn là trước đó có tìm người hỏi qua về lộ trình.
Nhưng làm sao bọn họ vượt qua được sông Thiết Tuyến? Điều này đã khơi lên chút hiếu kỳ của Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nhích sang trái một bước, vung lưỡi liềm cắt cổ trước một người, sau đó lập tức lén bước ra một bước sang phải, áp sát tên thanh niên còn lại, móc lưỡi liềm vào ngực gã.
"Cấm nhúc nhích, còn cử động nữa là tim cậu sẽ bị móc ra!"
Mũi liềm nhích tới đụng vào quả tim, tên thanh niên kia không dám nhúc nhích.
Lý Bạn Phong mặt không biến sắc, nói:
"Tôi hỏi cậu một lần nữa, tại sao phải đốt cây?"
Tên thanh niên thở dốc một cách khó khăn, đáp:
"Chúng tôi đến bắt Tượng Giáp, Tượng Giáp đều nằm trong thân cây, không hề dễ bắt, dùng lửa đốt là có thể ép Tượng Giáp ra ngoài."
Lý Bạn Phong quan sát bốn phía, mười mấy gốc quýt xung quanh đều bị đốt cháy đen, ông lão ngậm ngùi nói:
"Những gốc quýt này đều bị bọn họ phá hoại."
Quýt trên cây vẫn còn, Lý Bạn Phong có thể ngửi thấy mùi quýt thơm lừng.
Những gốc quýt tươi tốt cứ như vậy mà chết hết.
Lý Bạn Phong nhìn tên thanh niên kia, nhíu mày hỏi:
"Quýt ngon như vậy mà các cậu đành lòng phá hoại?"
"Chúng tôi vì bắt Tượng Giáp! Giống sâu này quá trơn, hai người chúng tôi mỗi ngày chỉ có thể bắt được dăm ba chục con, phóng hỏa đốt cây, mỗi ngày có thể bắt hơn cả trăm con! Chúng tôi vất vả lắm mới đến được nơi này, nên muốn bắt nhiều thêm một chút, cũng đủ bù tiền vốn!"
Lý Bạn Phong nói:
"Bắt chậm một chút thì bắt thêm vài ngày nữa, dù sao ở đây cũng có quýt để ăn. Còn các cậu cứ phá hoại như vậy thì vài ngày nữa thôi, vườn quýt này sẽ tuyệt chủng luôn."
Tên thanh niên cố chịu đau, cắn răng nói:
"Sóng vai, chân đạp nhẹ một chút, đừng tự cắt đường mình, anh chưa biết tôi trượt đường nào đâu, tôi là người của thôn Lam Dương, Ngũ công tử Mã gia là ông chủ của tôi, anh dám đụng vào tôi? Anh đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
"Cậu là người của thôn Lam Dương?"
Lý Bạn Phong kinh ngạc:
"Hóa ra đều là anh em trong nhà, qua đây, chúng ta đổi sang nơi khác tâm sự."
Tên bị cắt cổ kia còn chưa hẹo hoàn toàn, Lý Bạn Phong xách luôn gã theo, mang ra xa xa một chút, sau khi ước lượng đã thoát khỏi tầm mắt của ông lão, hắn ném hết cả hai tên vào Tùy Thân Cư.
Lần này nương tử không còn dè dặt nữa, Lý Bạn Phong chưa kịp đóng cửa, nàng đã ăn gần như sạch sẽ.
Trở lại bên cạnh ông lão, Lý Bạn Phong cởi dây thừng ra.
Ông lão đứng dậy, co duỗi tay chân một chút, hỏi:
"Hai tên nhóc kia đâu rồi?"
Lý Bạn Phong đáp:
"Bọn họ về nhà rồi, tôi đã cho bọn họ tự kiểm điểm, sau này bảo đảm sẽ không tái phạm nữa."
Ông lão thở dài, dường như hiểu được ý tứ của Lý Bạn Phong, ‌bước đến bên cạnh những gốc quýt bị đốt kia, sờ lên vỏ cây đã cháy khét.
"Đám súc sinh này, tội ác tày trời! Cậu cũng đến từ vịnh Ăn Mày?"
Vịnh Ăn Mày?
Đó là địa phương gì?
"Tôi đến ‌từ vịnh Lục Thủy."
Ông lão nghe vậy mỉm cười nói:
"Vịnh Lục Thủy là cách gọi của các cậu, lúc ta còn trẻ, nơi đó đã được gọi là vịnh Ăn Mày, khắp nơi đều là ăn mày."
"Lão già, ông có nhớ nhầm nơi không vậy?"
Lý Bạn Phong chớp chớp mắt:
"Khắp nơi ở vịnh Lục Thủy đều là kẻ có tiền."
Ông lão nhẹ nhàng vuốt ve vỏ cây, giống như đang nhớ lại những chuyện cũ đã qua:
"Lúc ta còn trẻ, vịnh Ăn Mày có một tên ăn mày, không biết bị nhiễm một căn bệnh lạ từ đâu, nổi mụn mủ lở loét đầy người, lúc đầu chảy mủ trắng, lúc sau lại chảy mủ đỏ, cuối cùng thì nước mủ đều biến thành màu xanh lục.
Vịnh Ăn Mày ở thời điểm đó, ngoại trừ ăn mày, còn lại cũng đều là người bần cùng, có thể ăn được bữa cơm no đã coi như may mắn lắm rồi, nếu bị bệnh thì chắc chắn không có tiền chữa.
Bệnh của tên ăn mày đó quá kinh khủng, cả người đều là nước xanh, ai cũng không dám ở gần hắn, không ai cho hắn cơm ăn, cho dù lúc bới rác kiếm ăn ở cống ngầm cũng có người ném đá hắn.
Đã tới mức độ đó rồi mà hắn còn chưa chết được, cứ sống theo kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy."
Ăn mày chảy mủ xanh!
Lý Bạn Phong đã từng gặp người này,
Bên tai hắn lại vang lên giọng của người kia:
"Đáng thương, đáng thương cho tôi."
"Tiểu tử, đang nghĩ gì vậy?"
Trong lúc ngạc nhiên, Lý Bạn Phong đáp lại một câu:
"Hắn vẫn còn sống? Vậy mạng của hắn còn rất cứng."
"Cứng! Thật sự cứng! Bởi vì tu vi của hắn đủ cao."
"Đạo môn của hắn là gì, tu vi tầng mấy?"
"Đạo môn của hắn là do hắn tự sáng tạo, người ngoài không thể nói rõ, rốt cuộc bao nhiêu tầng, cũng không ai biết được, đáng tiếc là hắn bị bệnh, một thân bản lĩnh đều không dùng được.
Có một ngày, tuyết lớn phủ đầy trời, hắn đói đến sắp tắt thở, nằm xin cơm bên đường, không một ai cho hắn ăn.
Hắn chết vì đói, trong cùng ngày hắn chết, vịnh Ăn Mày có không ít người bị mắc phải bệnh lạ. Đầu tiên, bọn họ bị nổi mẩn đỏ, sau đó biến thành mụn mủ, mụn mủ bắt đầu chảy mủ trắng, thêm vài ngày nữa lại chuyển sang mủ xanh.
Mủ xanh chảy được vài ngày, người nhiễm bệnh cũng đều chết hết, những người xung quanh cũng bắt đầu nổi mẩn đỏ, sau đó tiếp tục vòng tuần hoàn trên.
Người chết như ngả rạ, những ai ở vịnh Ăn Mày đều chết bằng sạch, từ đó về sau, vịnh Ăn ‌Mày biến thành vịnh Lục Thủy."
Lý Bạn Phong càng nghe càng rùng mình, hắn quan sát thật kỹ ông lão trước mắt này, cẩn thận hỏi:
"Đây là chuyện từ khi nào?"
Ông lão lắc đầu nói:
"Rất nhiều năm về trước, rốt cuộc là bao nhiêu năm trước thì ta cũng không nhớ rõ."
"Ông từng đi qua vịnh Ăn Mày?"
Ông lão cười đáp:
"Sao có thể gọi là đi qua? Ta chính là người của vịnh Ăn Mày, vì để tránh trận đại tai họa kia nên mới phải chạy tới tân địa."
Vịnh Lục Thủy ‌vốn dĩ tên là vịnh Ăn Mày.
Toàn bộ đều bắt nguồn từ một tên ăn mày chảy mủ xanh.
Tên của Dược Vương câu bắt nguồn từ Dược Vương.
Tên của vịnh Lục Thủy bắt nguồn từ ăn mày.
Vậy tên ăn mày kia chính là chủ nhân của vịnh Lục Thủy?
Lý Bạn Phong từ trước đến nay chưa từng nghe ai nói qua chuyện này.
Ông lão trước mặt này là người sống cùng thời đại với tên ăn mày kia.
Vậy lão ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Đi vào Rừng Quýt, những người phá hoại cây quýt đều sẽ chết.
Liệu có liên quan gì đến ông lão này hay không?
Ông lão này là chủ nhân của vườn quýt?
"Lão già, ông vẫn luôn ở trong khu vườn quýt này? Đến tận bây giờ vẫn không quay lại vịnh Lục Thủy?"
Lý Bạn Phong mở Kim Tinh Thu Hào ra, hắn muốn xem ông lão này rốt cuộc là người hay là quỷ.
Trên người lão không có quỷ hỏa, hẳn là con người.
Ông lão gật đầu nói:
"Ta không dám trở về, tên ăn mày kia mặc dù đã chết, nhưng ta nghe nói hồn của hắn vẫn còn, cứ cách một khoảng thời gian, hắn sẽ ra ngoài một chuyến, cầm bát đi ăn xin khắp nơi.
Nếu có ba người bố thí cho hắn, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không có ba người bố thí cho hắn, hắn sẽ giáng tai họa xuống, tai họa giống hệt như trước khi hắn chết."
Da đầu Lý Bạn Phong tê rần, lúc đó hắn cho tên ăn mày mấy cái bánh bao, có lẽ cũng được tính là bố thí.
Tiểu Xuyên Tử cho tên ăn mày hai quả trứng gà, cũng coi như bố thí.
Còn có ai khác bố thí cho hắn sao?
Một nơi như Thôn Lam Dương, dân tình chất phác như vậy, sẽ có người bố thí cho ăn mày sao? Mà lại còn là một tên ăn mày người đầy mủ xanh!
Vịnh Lục Thủy là địa bàn của tên ăn mày, vì sao hắn lại chọn ăn xin ở thôn Lam Dương?
Hắn ta cố ý muốn giáng tai họa xuống?
Hắn ta cố ý diệt địa bàn của chính mình?
Thôn Lam Dương có phải đã bùng phát ôn dịch rồi hay không?
Chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, hình như vẫn chưa có động tĩnh gì...
Trong lúc đang suy nghĩ ngẩn ngơ, ông lão đột nhiên hỏi một câu:
"Cậu trai, vừa rồi có phải cậu chôn hạt giống xuống đất rồi hay không?"
Lý Bạn Phong hơi giật mình, cũng không nói dối, thành thật trả lời:
"Đúng vậy."
Ông lão gật gù, lại hỏi:
"Cậu đến vườn quýt để làm gì? Muốn vỏ quýt, hay là muốn giòi quýt? Hay là muốn tìm thứ gì khác?"
Lý Bạn Phong đáp:
"Tôi muốn đến ăn quýt."
Ông lão lắc đầu cười nói:
"Cậu trai, nói thật đi, ở trước mặt ta nhất định phải nói thật."
Lý Bạn Phong đành thành thật trả lời:
"Nếu như lần sau tôi vẫn đến nơi này, nhất định là vì ăn quýt, bởi vì quýt ở đây thật sự ăn quá ngon."
Ông lão gật đầu, lão tin tưởng Lý Bạn Phong:
"Vậy lần này cậu đến đây là vì điều gì?"
"Lần này tôi đến, là vì tìm Lam Diệp Dương."
"Cậu tìm Lam Diệp Dương làm gì? Rèn vũ khí?"
"Cũng không hẳn, tôi muốn dùng Lam Diệp Dương để luyện thuốc."
Lý Bạn Phong dứt khoát nói thật, bởi vì hắn cảm giác được, bất kì một câu nói dối nào cũng đều sẽ bị ông lão này nhìn thấu.
Ông lão trầm tư một hồi lâu, nói:
"Cậu muốn dùng Lam Diệp Dương hóa giải đan độc đúng không?"
Lý Bạn Phong gật đầu.
Ông lão thở dài:
"Vậy cậu nên dẹp suy nghĩ đó đi, độc tính của Lam Diệp Dương quả thật có thể khắc chế đan độc, nhưng suốt nhiều năm qua, không một ai luyện chế thành công, ngay cả Dược Vương của Dược Vương Câu cũng vậy.
Cậu là một thanh niên ngoan, nhưng tuyệt đối đừng liều mạng vì chuyện này, một khi Lam Diệp Dương đã vào miệng, cậu chắc chắn sẽ phải chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận