Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 82: Mộc Cẩn Ngọc: Hứa Thế An ngươi còn nói ngươi sẽ không tiên pháp (length: 8596)

"Hứa Thế An, bản thánh nữ khôi phục thực lực rồi."
Mộc Cẩn Ngọc vừa rơi xuống đất liền mở miệng nói, trên thân cũng tỏa ra uy áp của cảnh giới Mệnh Đan.
Hàn Nguyệt Vũ cùng Liễu Thi Họa hai nàng cảm nhận được luồng uy áp này trên người nàng, vô ý thức nhíu mày, có chút không vui nhìn nàng.
"À."
Hứa Thế An không để ý chút nào, ồ một tiếng, liền nhìn thẳng cũng không hề nhìn nàng một cái.
Phản ứng này khiến Mộc Cẩn Ngọc tức giận, nàng vốn là muốn khoe một chút thực lực của mình, nói cho Hứa Thế An nàng không còn là Mộc Cẩn Ngọc trước kia ai cũng có thể khi nhục và sai bảo.
Từ hôm nay trở đi, nàng Mộc Cẩn Ngọc cũng có thể đứng lên, nhưng tuyệt đối không ngờ Hứa Thế An lại có loại phản ứng này.
"Ngươi!"
Hứa Thế An nghe thấy tiếng Mộc Cẩn Ngọc tức giận, lúc này mới lười biếng mở mắt ra, cười hỏi: "Ngươi còn có việc à?"
Mộc Cẩn Ngọc mắt hơi đảo một vòng: "Ta có việc muốn nói riêng với ngươi."
Nói xong, nàng thu lại uy áp trên người, trong lòng đã quyết định, muốn giở chút thủ đoạn nhỏ, để Hứa Thế An sớm đưa ra ba điều kiện kia, như vậy chính mình liền có thể rời khỏi Ngọc Thanh Kiếm Tông để đi lịch luyện.
"Được."
Hứa Thế An cũng muốn xem thử vị đại tiểu thư này rốt cuộc muốn làm gì, lập tức đứng dậy, sửa lại y phục.
"Dẫn đường đi."
Liễu Thi Họa thấy vậy đứng lên nói: "Phu quân, ngươi thật sự muốn một mình đi à?"
Hứa Thế An nhéo nhéo khuôn mặt của Liễu Thi Họa: "Nàng yên tâm, Mộc tiểu thư không phải là loại người mưu sát chồng."
"Chính là."
Mộc Cẩn Ngọc ngạo kiều phụ họa một câu, sau mới phát hiện mình đã mắc mưu Hứa Thế An, vội vàng giải thích: "Hứa Thế An, ngươi nói nhăng gì đó? Ai là nương tử của ngươi?"
Hứa Thế An cười nói: "Được, ngươi không phải nương tử của ta, vậy lúc trước ở Thiên Hương các bái thiên địa với ta là chó sao?"
"Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó!"
Mộc Cẩn Ngọc tức giận đến suýt chút không cắn người.
Hứa Thế An thấy vẻ mặt tức tối này của nàng, phe phẩy quạt giấy trong tay nói: "Vẻ mặt này của ngươi làm ta nhớ tới Thần Thú ở quê nhà."
"Thần Thú gì?"
Mộc Cẩn Ngọc ngẩn người.
Hứa Thế An trêu đùa: "Xuyên Du Bạo Long."
Mộc Cẩn Ngọc tuy không biết Xuyên Du Bạo Long trong miệng Hứa Thế An là gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết tên này không thốt ra được lời hay, trước cứ để hắn đắc ý một lát, lát nữa nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn một trận, để trả mối thù những ngày trước bị hắn sỉ nhục.
Hừ!
Nàng hừ nhẹ một tiếng quay người hướng ra ngoài viện, Hứa Thế An phe phẩy quạt giấy trong tay theo sát phía sau.
Liễu Thi Họa nhìn bóng lưng Hứa Thế An đi xa, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, hôm nay Mộc Cẩn Ngọc mang theo khí thế đến, nếu Mộc Cẩn Ngọc đem giận trút lên người tướng công, vậy chẳng phải là tướng công sẽ chịu tội?
Nàng không do dự nhiều, vô ý thức đi về phía hậu viện, định mời Tần Sương Nghiên ra tay.
— — — — "Ngươi tìm đến ta, là vì chuyện này?"
Trong hậu viện, Tần Sương Nghiên biết được ý định của Liễu Thi Họa, bình thản hỏi.
Liễu Thi Họa lo lắng nói: "Sương Nghiên tỷ, ta lo lắng cho phu quân..."
Tần Sương Nghiên vẫn giữ giọng điệu bình thản như trước: "Khi nào thì ngươi thấy Thế An bị thiệt thòi?"
Liễu Thi Họa nghe vậy lập tức thở phào một hơi, thì ra là mình lo lắng cho phu quân thái quá.
Ở một bên khác, Hứa Thế An theo Mộc Cẩn Ngọc đi tới khu rừng hoàn toàn yên tĩnh phía sau núi Thanh U phong.
Hứa Thế An cười hỏi: "Bây giờ xung quanh không có ai, ngươi có thể nói là tìm ta có chuyện gì rồi chứ?"
Mộc Cẩn Ngọc nhìn Hứa Thế An bất cần đời, trong lòng thì khó chịu, giả bộ hù dọa: "Hứa Thế An, ở đây không có Tần Sương Nghiên, ngươi không sợ ta ra tay với ngươi sao?"
"Ha ha ha..."
Hứa Thế An nghe vậy liền ôm bụng cười lớn, tiếng cười khoa trương vang vọng trong cả khu rừng, khiến người nghe thấy thì khó chịu vô cùng.
Mộc Cẩn Ngọc nghe thấy tiếng cười chói tai này, giận đến phát run: "Ngươi... Ngươi thật không sợ ta?"
Hứa Thế An thở ra một hơi, phe phẩy quạt giấy nói: "Ta cứ đứng ở đây, nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ qua đánh ta đi."
"Hừ!"
Mộc Cẩn Ngọc hoàn toàn bị Hứa Thế An chọc tức, quên cả chuyện mình còn có nhược điểm trong tay đối phương, cũng quên cả chuyện Hứa Thế An chỉ là một kẻ yếu ăn bám, giơ nắm đấm lên đánh vào mặt Hứa Thế An.
Một quyền này mang theo chân ý âm dương, nắm đấm chưa tới, ý quyền đã đến trước, quyền phong đáng sợ thổi khiến cây cối xung quanh rung lên vù vù.
Ngay lúc một quyền kia sắp chạm vào người Hứa Thế An, hắn giơ tay lên một cách dễ dàng tóm lấy hai tay trắng nõn của Mộc Cẩn Ngọc, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên:
"Đánh người cũng không còn sức lực, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình là thánh nữ sao, ngay cả Thần Thú quê nhà ta cũng không bằng."
Lời này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Mộc Cẩn Ngọc nhất thời mất lý trí, một quyền khác lại đánh về phía Hứa Thế An, kết quả cũng giống như lần trước bị Hứa Thế An dễ dàng ngăn lại.
Hai tay bị tóm, nhưng không hề làm Mộc Cẩn Ngọc tỉnh táo lại, nàng sử chiêu Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước.
May mà Hứa Thế An đã phòng bị, dễ dàng né được chiêu này, miệng còn không ngừng trêu ghẹo: "Ngươi được lắm Mộc Cẩn Ngọc, lại muốn mưu sát chồng, lại còn như vậy, thì đừng trách ta không khách khí."
"Ta ngược lại muốn xem ngươi làm sao không khách khí?"
Mộc Cẩn Ngọc vừa nói vừa đá về phía Hứa Thế An, tay thì không ngừng dùng sức, muốn thoát khỏi bàn tay của Hứa Thế An.
Hứa Thế An cũng không chiều theo ý Mộc Cẩn Ngọc, đối với loại mẫu bạo long ngạo mạn này, ngươi càng nhường nhịn thì đối phương càng lấn tới.
Hắn không muốn có ngày nghe câu kinh điển "Lão tử thông đạo núi!".
Nghĩ đến đây, Hứa Thế An buông tay Mộc Cẩn Ngọc ra, rồi chớp nhoáng tung chiêu Cầm Nã Thủ, đè Mộc Cẩn Ngọc xuống đất, cười nhẹ nhàng hỏi: "Có phục không?"
Sự cố bất ngờ này khiến Mộc Cẩn Ngọc trợn tròn mắt, nàng tuyệt đối không nghĩ tới mình đã có thánh cốt chí tôn, tu thành Bát Cửu Huyền Công và thức tỉnh chân ý âm dương, lại bị Hứa Thế An, kẻ ở rể này đánh bại.
Sơ suất rồi, vừa rồi ta không chú ý.
Mộc Cẩn Ngọc nghĩ đến đây, lập tức bộc phát khí tức trên người, muốn dùng uy áp của mình chấn ngất Hứa Thế An.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, uy áp của cảnh giới Mệnh Đan thế mà không có tác dụng với Hứa Thế An, ngược lại cánh tay lại đau nhói.
"Hứa Thế An, ngươi dám sỉ nhục ta như vậy, ta sẽ cho ngươi biết tay!!"
Nàng giận dữ quát, lập tức thúc giục Bát Cửu Huyền Công và chân ý âm dương, nhưng việc khiến nàng không ngờ lại xảy ra, linh lực trong cơ thể nàng bị áp chế, đến cả chân ý âm dương cũng bị một luồng chân ý đáng sợ chế trụ.
Sự cố xảy ra quá nhanh, khiến Mộc Cẩn Ngọc tỉnh táo lại, nàng vô ý thức nhìn Hứa Thế An, nhìn nụ cười khinh bạc trên mặt hắn, nàng thậm chí hoài nghi cảm giác của mình bị sai rồi, nhưng thần thức sẽ không lừa dối mình, luồng chân ý đáng sợ đó quả thật phát ra từ trên người Hứa Thế An.
"Hứa Thế An, ngươi còn dám nói mình không biết tiên pháp?"
"Luồng chân ý trên người ngươi không thể qua mắt ta được!"
Hứa Thế An không hề phản bác, cười hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi có phục không?"
"Ta không phục."
Mộc Cẩn Ngọc ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ngay cả khi bị móc mất thánh cốt ta còn không cúi đầu, sao có thể khuất phục trước một kẻ lừa gạt như ngươi?"
"Rất tốt."
Nụ cười trên mặt Hứa Thế An càng trở nên thâm thúy: "Ta thích vẻ ngạo kiều của ngươi, nhưng bây giờ vắng vẻ như thế này, ngươi nghĩ xem ta có nên làm chuyện mà phu thê hay làm hay không?"
"Ngươi... ngươi dám?"
Mộc Cẩn Ngọc hoảng sợ, nàng quả thực không sợ chết, nhưng lại sợ mất danh tiết, miệng thì hét: "Cho dù ta tự bạo Mệnh Đan, ta cũng không để ngươi được như ý."
"Hóa ra là sợ cái này sao?"
Hứa Thế An mất hết hứng thú, thả Mộc Cẩn Ngọc ra, lẩm bẩm: "Không thú vị, quả thực là không thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận