Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 121: Hứa Thế An: Tu tiên nào có tiêu dao khoái hoạt trọng yếu? (length: 7640)

Luyện!
Ta Trần Uyển Nhi nhất định muốn tu luyện cái này vô thượng tiên pháp!
Trần Uyển Nhi lúc này trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là tu luyện môn tiên pháp này, còn công pháp của Dao Trì thánh địa, đó là chuyện của kiếp trước, không liên quan đến nàng.
Nàng lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm tiên ấn Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết trong thức hải.
Khi thần thức của nàng tìm đến Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết, một âm thanh vang dội vang lên trong đầu.
"Lộ ra dày Viên Thông - linh hoạt khéo léo chân diệu quyết, tiếc Tu Tính mệnh không hắn nói..."
Sau một hồi lâu, khẩu quyết công pháp vẫn văng vẳng không dứt trong đầu Trần Uyển Nhi.
"Đây chính là vô thượng tiên pháp sao?"
"Quả nhiên không thể xem thường, Hứa Thế An rốt cuộc lấy được tiên pháp này từ đâu?"
"Hắn truyền thụ môn tiên pháp này cho ta thì có ý gì?"
Sau một hồi trấn tĩnh ngắn ngủi, Trần Uyển Nhi bắt đầu tự hỏi, nàng đã sống hai đời, tuyệt đối không tin Hứa Thế An là kẻ không biết nhìn hàng.
Liên tục đưa bảo bối cho mình, chẳng lẽ hắn cũng là một vị đại năng chuyển thế?
Hay là một cự đầu vô thượng phân thân, xem chúng ta như những quân cờ?
Nàng có suy nghĩ này cũng không phải không có căn cứ, dù sao những người phụ nữ trên danh nghĩa là thê tử của Hứa Thế An trên Thanh U phong đều có tư chất phi thăng, cho dù ở thánh địa cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp.
Nghĩ đến đây, Trần Uyển Nhi không ngồi yên được nữa, mặc kệ trời đã tối, nàng mở cửa phòng đi về phía phòng Hứa Thế An.
Cộc cộc cộc...
Tiếng gõ cửa dồn dập phá tan sự tĩnh lặng trong phòng Hứa Thế An.
Hứa Thế An cầm quyển tiểu thuyết trong tay, thản nhiên nói: "Vào đi."
Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị người đẩy từ bên ngoài, Hứa Thế An hơi nhướn mắt, thấy người đến là Trần Uyển Nhi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ồ, Trần đại mỹ nhân đêm hôm khuya khoắt tìm ta, chẳng lẽ muốn ôn lại những khoảnh khắc mỹ diệu mấy hôm trước?"
"Hừ!"
Trần Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, cố kiềm chế sự xấu hổ và tức giận trong lòng, quay tay đóng cửa lại.
"Ta đến tìm ngươi có chuyện chính sự."
"Ồ?"
Hứa Thế An vẫn không buông sách trong tay, thong thả hỏi: "Không biết Trần đại mỹ nhân có chuyện chính sự gì, là muốn giúp ta làm ấm giường, hay muốn cùng ta ngâm mình trong mỹ nhân canh, nói thật ta vẫn còn nhớ mùi son phấn trên người ngươi!"
"Phi, hạ lưu!"
Trần Uyển Nhi khinh bỉ nhìn Hứa Thế An: "Trong đầu ngươi chỉ toàn những chuyện này thôi sao?"
Hứa Thế An nhún vai: "Một nữ nhân đêm hôm khuya khoắt tìm đến nam nhân, không vì những chuyện này, chẳng lẽ lại tìm ta ngắm sao?"
?
Trần Uyển Nhi muốn phản bác, nhưng thấy lời Hứa Thế An không có sơ hở, nhưng rất nhanh nàng phát hiện mình suýt nữa lại bị Hứa Thế An gài bẫy.
"Chúng ta đều là tu sĩ, chẳng lẽ không thể đến tìm ngươi bàn chuyện tu luyện à?"
"Song tu à?"
Hứa Thế An vừa nói vừa đánh giá Trần Uyển Nhi một lượt: "Tuy rằng ngươi rất xinh đẹp, nhưng ta Hứa Thế An không phải người dễ dãi, muốn song tu với ta phải là cường giả Độ Kiếp."
"Ai muốn song tu với ngươi."
Trần Uyển Nhi thấy gã này thật khó đối phó, trong đầu chỉ toàn chuyện nam nữ, hơn nữa còn chê bai mình.
"Vậy ngươi về đi."
Hứa Thế An nghiêm trang nói.
"Ta không đi."
Trần Uyển Nhi vừa thốt ra lời này đã hối hận, sao mình cứ gặp Hứa Thế An là lại mất lý trí, hoàn toàn quên mục đích của mình, còn nói ra những lời ngượng ngùng như vậy, như thể Trần Uyển Nhi nàng phải hạ mình cầu xin.
Bốp bốp...
Hứa Thế An vỗ vỗ giường, nói: "Không đi thì lên nằm nói, dù sao đây không phải lần đầu của ngươi."
"Cái gì mà không phải lần đầu của ta!"
Trần Uyển Nhi tức muốn nổ tung, nàng chỉ muốn đấm cho Hứa Thế An hai quyền.
"Ta đến tìm ngươi là muốn hỏi về Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết."
"À."
Hứa Thế An đáp lời rồi tiếp tục đọc sách.
"Đây là phản ứng của ngươi sao?"
Trần Uyển Nhi giận dữ bước đến trước mặt Hứa Thế An, giật quyển sách trong tay hắn, nàng muốn xem thử sách gì mà hấp dẫn hơn cả nàng, vừa nhìn thì mặt liền đỏ bừng.
Bộp!
Trần Uyển Nhi tiện tay ném quyển sách của Hứa Thế An xuống đất, miệng còn lẩm bẩm: "Phi, phi, phi, sao ngươi lại xem loại sách này."
Hứa Thế An nhặt cuốn Phong Nguyệt bảo giám dưới đất lên, đặt trên bàn: "Ngươi thì biết gì, đây là sách thánh hiền, đọc vào giúp ta không bị sắc đẹp làm cho mê hoặc."
"Đừng hòng đánh trống lảng, ta đang hỏi chuyện Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết."
Trần Uyển Nhi lần này không ngốc, lập tức chuyển chủ đề về chuyện chính.
Hứa Thế An lại vỗ giường: "Ta đã nói rồi, lên đây nói, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải xuống."
?
Trần Uyển Nhi bị não mạch của Hứa Thế An làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Nàng do dự một lúc, dứt khoát cởi giày, ngồi lên giường của Hứa Thế An, dù sao cũng không phải lần đầu ngủ trên cái giường này.
"Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết lai lịch quyển sách kia chứ?"
Hứa Thế An nói: "Có được trong mộng, ta liền ghi lại."
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào."
Trần Uyển Nhi không hề do dự liền phản bác.
Hứa Thế An nghiêm túc nói dối: "Nhìn bộ dạng chưa trải sự đời của ngươi kìa, ta dù gì cũng là hậu nhân của tiên nhân, sao không thể có chuyện tiên nhân truyền công pháp trong mộng?"
?
Trần Uyển Nhi nghi ngờ nhìn Hứa Thế An, bắt đầu suy nghĩ xem lời của gã này có mấy phần đáng tin.
Hứa Thế An chậm rãi nói: "Ngươi có từng nghe qua, tiên nhân xoa đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh?"
Tê...
Trần Uyển Nhi hít một hơi sâu, nàng đúng là đã nghe qua những lời đồn đại này, nhưng bây giờ tiên đạo đã phong bế, chỉ có tu sĩ hạ giới có thể phi thăng lên Thiên giới, các tiên nhân trên trời rất khó xuống hạ giới, nhiều nhất chỉ là đưa một ít đồ vật xuống.
"Vậy tại sao ngươi không dùng đan dược và công pháp mà tu luyện?"
Hứa Thế An nghe vậy liền cười nhẹ: "Người đời đều nói thần tiên tốt, nhưng tu tiên sao bằng tiêu dao khoái hoạt?
Bây giờ ta kiều thê mỹ thiếp đầy đàn, tại sao lại phải đi vào cái giới tu tiên chém chém giết giết, chẳng phải ôm ấp trái phải sẽ tốt hơn sao?"
"Ta không tin."
Trần Uyển Nhi không tin lý do thoái thác này của Hứa Thế An, tiếp tục hỏi: "Vậy sao ngươi lại đưa đan dược và công pháp cho ta, trên Thanh U phong còn có Tần Sương Nghiên các nàng nữa mà?"
Hứa Thế An nhún vai, thong thả giải thích: "Mỗi người đều có duyên phận và nhân quả riêng, đan dược và công pháp chính là duyên phận giữa ta và ngươi."
"Ngươi không sợ ta cầm đồ chạy sao?"
Trần Uyển Nhi hỏi ngược lại.
Hứa Thế An cười nói: "Không quan trọng, tùy ngươi học."
"..."
Trần Uyển Nhi thấy mình không còn gì để nói, một hồi sau, nàng mới lên tiếng hỏi: "Trần Uyển Nhi ta trước giờ không thích nợ ân huệ của người khác, nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"
Hứa Thế An cười hỏi ngược lại: "Ta muốn, chẳng phải đã được rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận