Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 186: Hứa Thế An: Nữ nhân ngươi chơi với lửa (length: 8405)

"Vì sao?"
Hứa Thế An cố ý dùng ánh mắt tò mò nhìn Doanh Vân Thiến, muốn xem nữ nhân này lại định giở trò gì mới, cũng không biết nữ nhân này có thể mang đến cho mình chút bất ngờ không.
"Tiểu nữ tử chỉ là đang nghĩ, Hứa công tử và Tần sư muội quen biết như thế nào, giữa hai người đã trải qua chuyện gì, vì sao lại có thể tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, tình cảm còn hơn cả vàng đá."
Doanh Vân Thiến nháy mắt, một mặt chờ đợi nhìn Hứa Thế An, trong mắt tràn đầy chờ mong, hâm mộ và hướng tới.
Bộ dạng đó giống như một cô bé đang mong chờ tình yêu đẹp đẽ, lại thêm cái vẻ mị hoặc trời sinh, một ánh mắt, một chút biểu tình nhỏ xíu cũng đủ làm đàn ông thế gian luân hãm.
Cho dù là Hải Vương như Hứa Thế An cũng không nhịn được nhịp tim tăng nhanh.
Hắn thầm nghĩ: Nữ nhân này đẳng cấp rất cao a, trước kia đúng là bản Hải Vương xem thường nàng, thú vị đấy, cuối cùng cũng gặp một đối thủ ngang tài ngang sức.
Khóe miệng Hứa Thế An hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người: "Thật ra ta và Sương Nghiên quen nhau rất đơn giản, chỉ là năm đó ta thất vọng, gặp được nàng cũng đang thất vọng..."
Doanh Vân Thiến giả bộ nghiêm túc lắng nghe câu chuyện, đồng thời tìm kiếm sơ hở trong mối quan hệ của hai người, đáng tiếc Hứa Thế An kể lại là một câu chuyện tình yêu lãng mạn, chỉ là kết cục của câu chuyện này là viên mãn.
Nhưng hai người càng ân ái, nếu mình có thể triệt để thuần phục Hứa Thế An, vậy thì sẽ càng gây tổn thương cho Tần Sương Nghiên.
Nàng nghe Hứa Thế An kể xong, giả vờ buồn rầu nói: "Thật ngưỡng mộ Tần sư muội, lại có thể gặp được một người đàn ông như Thế An, cả đời ta có lẽ không gặp được mối lương duyên như vậy, nếu như ta có thể gặp Thế An sớm hơn thì tốt biết bao."
Doanh Vân Thiến vừa nói, vừa dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình nhìn Hứa Thế An, cơ thể lặng lẽ đến gần Hứa Thế An, nhưng lại không chủ động thân mật, chỉ là im hơi lặng tiếng dùng vẻ quyến rũ khơi gợi.
Một bộ dạng ta đã yêu ngươi, chỉ cần Hứa Thế An không phải là người vô dụng, thì sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Doanh Vân Thiến.
Hứa Thế An đương nhiên phát hiện ra những động tác nhỏ của Doanh Vân Thiến, trường hợp này đời trước hắn đã thấy nhiều rồi, nhất là câu nói này có sức sát thương, không thua gì trà xanh tựa vào lòng ngực mình mà nói.
Ca ca, thật ra em là một người phụ nữ xấu, nếu sau này anh phát hiện ra em lừa anh, anh sẽ không trách em chứ?
Hứa Thế An là đệ nhất Hải Vương, đương nhiên không thể dễ dàng luân hãm vào trong lòng bàn tay của đối phương, tay trái hắn ôm ngang Doanh Vân Thiến vào lòng, tay phải nắm lấy cằm Doanh Vân Thiến nói: "Tiên tử, ngươi đang đùa với lửa."
Doanh Vân Thiến thấy cá đã cắn câu, một tay ôm lấy cằm Hứa Thế An, tay kia từ từ nâng lên, sẵn sàng đẩy đối phương ra, kiều mị nói: "Thế An, có muốn ngọn lửa này cháy bùng thêm chút nữa không?"
"Vậy phải xem tiên tử muốn làm thế nào để lửa thêm bùng cháy?" Hứa Thế An cười xấu xa hỏi lại.
"Tiểu nữ tử chưa từng trải qua chuyện nam nữ, mong Hứa tiên sinh chỉ điểm cho đôi chút."
Doanh Vân Thiến mị nhãn như tơ mà nhìn Hứa Thế An, vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, định tiếp tục trêu chọc gia hỏa này, chờ hắn chủ động ra tay, rồi mình sẽ đẩy hắn ra, đến lúc đó Hứa Thế An chắc chắn sẽ từng bước rơi vào cái bẫy mà mình giăng ra để mình trêu đùa.
"Được thôi, ta sẽ dạy ngươi cách bắt đầu."
Hứa Thế An vừa nói vừa ôm vai Doanh Vân Thiến, bất ngờ hôn lên.
Doanh Vân Thiến đương nhiên đã phòng bị chiêu này của Hứa Thế An, nàng vô thức thúc giục linh lực, định đánh bay Hứa Thế An ra, nhưng một giây sau, nàng phát hiện một chưởng của mình đánh vào người Hứa Thế An, đối phương không hề nhúc nhích, chỗ chết người nhất là Hứa Thế An đã chặn môi đỏ của mình lại.
Ô...ô...
Doanh Vân Thiến không ngừng giãy giụa, càng không ngừng xuất chiêu tấn công Hứa Thế An.
Nhưng những chiêu thức của nàng đánh lên người Hứa Thế An cứ như gãi ngứa.
Hứa Thế An đương nhiên cảm nhận được công kích của Doanh Vân Thiến, nhưng hắn đường đường là Chân Quân, hoàn toàn không để những công kích này vào mắt, tiếp tục làm sâu sắc nụ hôn này, thầm nghĩ trong lòng:
Tiểu yêu tinh mà lại dùng thủ đoạn này với bản Hải Vương, đây chẳng phải là tiểu bạch thỏ đến nhà Đại Hôi Lang chúc tết tự mình đưa tới cửa sao?
Chỉ lát sau, Doanh Vân Thiến cảm thấy toàn thân bất lực, chỉ có thể mặc cho đối phương bài bố mình, theo hành động của Hứa Thế An càng lúc càng tăng thêm, cảm giác bị làm nhục trong lòng nàng cũng theo đó sâu sắc hơn.
Chết tiệt, rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào?
Sao mình lại trở nên thế này, ta đường đường là thiên chi kiều nữ có cơ hội giành chiến thắng, sao lại bị một tên Tụ Khí cảnh làm cho nhục nhã?
Một lúc lâu sau, Hứa Thế An mới buông tha trêu đùa Doanh Vân Thiến: "Doanh tiên tử, ngọn lửa này đã đủ mạnh chưa?"
Lúc này Doanh Vân Thiến mới lấy lại tinh thần, thay đổi vẻ vũ mị mê người thường ngày, nổi giận trừng Hứa Thế An nói: "Đồ Hứa Thế An nhà ngươi, dám sàm sỡ ta, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
Nói xong, nàng hất tay áo, hai dải lụa nước bay về phía Hứa Thế An.
Hứa Thế An tùy ý hai dải lụa nước này quấn lấy mình, vẻ mặt đầy cười xấu xa nói: "Doanh tiên tử đây là định kéo ta về động phòng với ngươi sao?"
Doanh Vân Thiến nhìn tên vô lại trơ trẽn trước mặt, sao còn không hiểu, ban nãy tất cả đều là do Hứa Thế An diễn trò.
Nàng giận dữ nói: "Phi! Tên khốn nhà ngươi, dám lừa gạt ta!"
Trong khi nói, hai dải lụa nước tỏa ra hai đạo linh quang không ngừng co rút lại, có thể bóp nát Hứa Thế An bất cứ lúc nào.
Hứa Thế An mặt hưởng thụ nói: "Cũng đúng thôi, chẳng phải tiên tử cũng giả ý tiếp cận ta sao, mới nếm chút vị đã muốn quỵt nợ?"
"Chết đi!"
Doanh Vân Thiến hét lớn một tiếng, định trực tiếp đánh cho Hứa Thế An hồn bay phách tán, không nghĩ gì khác nữa.
Nhưng điều ngoài ý muốn là, tay áo nước của nàng không hề nhúc nhích, Hứa Thế An vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Thế An cười nói: "Tiên tử, ngươi có thể mạnh tay chút nữa, ta đã lâu không chơi kiểu này rồi."
"Ngươi... Ngươi tức chết ta rồi!"
Doanh Vân Thiến nghiến răng nghiến lợi quát lên một câu, sau đó tản hết toàn bộ linh lực của mình ra.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng nổ lớn, xung quanh Hứa Thế An nổi lên một trận bụi mù, Doanh Vân Thiến nhìn làn bụi đang từ từ tan ra, khóe miệng hơi nhếch lên, thầm nghĩ: Tên Hứa Thế An đáng ghét này cuối cùng cũng chết rồi!
Khi bụi tan hết, Doanh Vân Thiến cả người trợn tròn mắt, Hứa Thế An không hề bị thương, vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay còn cầm một cây quạt lông, mặt mũi tràn đầy cười xấu xa mà nhìn mình.
"Ngươi... sao ngươi có thể không sao?"
Doanh Vân Thiến theo bản năng lùi về sau mấy bước, nàng không phải là kẻ ngốc, việc Hứa Thế An có thể tránh được chiêu vừa rồi của mình, cho thấy tu vi của hắn cao hơn mình, tại sao nhiều cao thủ ở Côn Lôn thánh địa lại không phát hiện ra Hứa Thế An có thân thủ bất phàm, còn để hắn ở đây ngụy trang làm một kẻ ở rể.
"Không ngờ lại bị ngươi phát hiện bí mật của bản tọa, xem ra không thể để ngươi sống tiếp được nữa rồi."
Hứa Thế An vừa nói vừa từng bước ép sát về phía Doanh Vân Thiến, nụ cười trên mặt càng thêm trêu tức.
"Không... ngươi không được qua đây."
Lúc này phòng tuyến trong lòng Doanh Vân Thiến đã sớm sụp đổ, ngay cả việc bỏ chạy cũng quên, chỉ theo bản năng lùi về sau, giống như một cô bé yếu đuối.
Ngay khi nàng không biết phải làm gì thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng chất vấn.
"Doanh Vân Thiến, ngươi thật không biết xấu hổ, lại dám đến đây câu dẫn Hứa Thế An!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận