Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 29: Tần Hoằng Dật: Tỷ phu phong thủy bảo địa không phải như thế dùng (length: 9691)

"Tỷ phu, đến lúc nào rồi, ngươi còn ở đây đùa ta đấy."
Tần Hoằng Dật lúc này trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy thì không tranh giành cái vũng nước đục này.
Liễu Thi Họa cũng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Hứa Thế An, chẳng lẽ: "Phu quân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy trên trời sẽ rơi tích phân?"
Xoát!
Hứa Thế An mở quạt giấy trong tay, không nhanh không chậm phe phẩy, chậm rãi nói: "Trên trời đương nhiên sẽ không rơi tích phân, nhưng người muốn mạng của ta lại không ít, các ngươi nói ở Vụ Lung sơn này, cách tốt nhất để mượn đao giết người là gì?"
Hai người đều không phải kẻ ngốc, nghe vậy lập tức phản ứng lại.
Tần Hoằng Dật vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ý của tỷ phu là bọn chúng định mượn Yêu thú để xử lý chúng ta?"
"Không sai."
Hứa Thế An trêu chọc: "Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng thông minh ra một chút, giờ chúng ta hãy tìm một chỗ phong thủy bảo địa chờ bọn chúng đưa Yêu thú đến cửa."
"Tỷ phu, lời này của ngươi, ta Tần Hoằng Dật chỉ là không hiểu tu luyện thôi, chứ não vẫn rất nhạy bén."
Tần Hoằng Dật nói được nửa câu, chợt nhận ra điểm sai: "Tỷ phu, phong thủy bảo địa không phải ngươi dùng như thế."
"Ngươi hiểu ý ta là được rồi."
Hứa Thế An nói rồi tiếp tục bước đi.
Ba người chậm rãi đi trong Vụ Lung sơn, trông bộ dạng chẳng giống đến rèn luyện, ngược lại như đi du lịch.
Sau một canh giờ, Tần Hoằng Dật bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con ưng yêu lượn vòng trên không, lẩm bẩm: "Tỷ phu, đúng như ngươi nói, bọn chúng theo dõi chúng ta từ khi vừa vào Vụ Lung sơn rồi, con linh ưng Tụ Khí cảnh đó đã bám theo gần một canh giờ rồi."
Hứa Thế An cười: "Xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút tài đấy, khó trách có thể ở Tần gia sống thoải mái như vậy."
"Hắc hắc."
Tần Hoằng Dật cười hắc hắc: "Tỷ phu, cái này ngươi không biết đâu, nghiêm túc tu hành thì ta dốt đặc cán mai, nhưng những cái dạng ngự thú bàng môn tà đạo, ta lại rất am hiểu."
"Ồ."
Hứa Thế An có chút bất ngờ nhìn Tần Hoằng Dật: "Không ngờ tiểu tử ngươi còn là một nhân tài."
Tần Hoằng Dật nghe vậy, đi lại cũng nhẹ nhàng hơn, cười: "Tỷ phu, sau này ngươi sẽ thấy ta có nhiều ưu điểm lắm."
Hứa Thế An: "Được, ta thật muốn xem tiểu tử ngươi mang đến bất ngờ gì cho ta."
Đến chạng vạng tối, ba người đi đến một sườn núi nhỏ.
Hứa Thế An liếc nhìn quanh, sườn núi nhỏ này rộng chừng nửa mẫu, ngoài mấy cây đại thụ, chẳng còn gì khác.
"Đêm nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây, tiện thể xem bọn chúng mang quà gì tới."
Tần Hoằng Dật liếc nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Tỷ phu, địa thế chỗ này bằng phẳng quá, nếu bị Yêu thú bao vây thì không có đường lui."
Hứa Thế An cười: "Ngươi mà không thả mồi, sao cá chịu mắc câu?"
Tần Hoằng Dật hưng phấn: "Có lý, vậy ta đi bố trí bẫy."
"Không cần phiền phức vậy, tối nay ngươi cứ an tâm xem Thi Họa biểu diễn là được rồi, tiện thể nàng cũng chưa giao chiến với Yêu thú lần nào."
Hứa Thế An nói rồi nhìn Liễu Thi Họa: "Thi Họa, đêm nay an toàn đều nhờ vào nàng."
Liễu Thi Họa gật đầu: "Phu quân yên tâm, có ta ở đây, Yêu thú nào cũng đừng hòng làm hại chàng."
Tần Hoằng Dật nhìn hai người tình chàng ý thiếp, nụ cười trên mặt biến mất, hắn vốn tưởng tỷ phu đã có chuẩn bị, không ngờ lại dựa vào Liễu Thi Họa.
Dựa vào người vợ khắc chồng này, không bằng dựa vào hắn, Tần Hoằng Dật này.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Tỷ phu, ta vẫn cứ đi bố trí bẫy cho xong việc vậy."
Hứa Thế An không ngăn hắn: "Vậy cũng được, nếu ngươi muốn thể hiện một chút, đêm nay sẽ nhờ vào ngươi."
"... "
Tần Hoằng Dật hiện tại không muốn nói gì, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, phải làm sao để vượt qua một tháng dài đằng đẵng này đây, biết thế đã chẳng làm rồi.
Hành động của ba người trên sườn núi bị linh ưng do thám trên trời thu vào mắt.
Khi mặt trời sắp xuống núi, linh ưng mới biến mất, bay về một ngọn núi ở đằng xa.
Ở đây tập trung hai đội người, đó là đệ tử Triệu gia và Hàn gia.
Hai bên phân chia rạch ròi, vừa hợp tác, lại vừa đề phòng lẫn nhau.
Linh ưng đáp xuống doanh trại của đệ tử Hàn gia.
Một đệ tử Hàn gia chi thứ nói chuyện với linh ưng, sau đó đi đến bên cạnh một thanh niên mười bảy mười tám tuổi nói nhỏ vài câu.
Thanh niên kia nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên cười lạnh.
"Phế vật đúng là phế vật, lại chọn chỗ như vậy mà cắm trại, đây chẳng phải là cho chúng ta cơ hội tốt để tóm gọn bọn chúng hay sao?"
Vừa dứt lời, trong đệ tử Triệu gia bước ra một thanh niên có khuôn mặt âm trầm, giả lả hỏi: "Phi Dực huynh, xem ra bên huynh có tin tốt rồi."
Hàn Phi Dực cười nói: "Không tệ, ba tên phế vật kia lại cắm trại ở một nơi không hề có địa hình hiểm yếu, lại còn mới bắt đầu bày bẫy, đợi trời tối chắc chắn làm không xuể, chúng ta chỉ cần ra tay nhẹ một chút là có thể xử lý được tên phế vật Hứa Thế An kia rồi, có thể giúp hai nhà chúng ta hả giận."
Thanh niên Triệu gia hỏi: "Không biết Hàn huynh có biện pháp gì?"
"Theo ta biết, trong phạm vi mấy chục dặm có một đàn sói xám, sói đầu đàn lại là Yêu thú Tụ Khí hậu kỳ, chỉ cần chúng ta dẫn được đàn sói đó lên núi, cho dù Hứa Thế An không chết cũng bị hao tổn ít nhất một nửa bảo vật, không quá ba ngày bọn chúng trong núi này cũng đừng hòng đi lại."
Hàn Phi Dực dừng một chút: "Ta nghe nói Nguyên huynh lại rất am hiểu về thuần thú, huynh phái người dẫn đàn sói đó tới trại của bọn Hứa Thế An chắc không thành vấn đề chứ?"
Triệu Nguyên chi gật đầu: "Việc này không khó, đợi đến sau khi trời tối, hai chúng ta cùng xuất động, ta có cách để dẫn sói đến chỗ đám Hứa Thế An."
"Tốt quá."
Hàn Phi Dực hớn hở nói.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Trên sườn núi, lửa trại theo gió núi phát ra những tiếng lách tách không ngớt.
Tần Hoằng Dật vẫn đang cần cù cặm cụi bày bẫy và cấm chế, khi hắn mồ hôi nhễ nhại, bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng.
Hắn có ba món hảo: Hảo tửu, háo sắc, thích ăn ngon.
Hiện giờ ngửi thấy mùi thơm của món ngon, vô ý thức ngừng động tác, hướng theo mùi hương mà nhìn.
Thấy Hứa Thế An đang nướng thịt, nhìn những miếng thịt nướng vàng ươm chảy mỡ, Tần Hoằng Dật vô thức nuốt nước bọt, nghĩ đến đám cấm chế còn chưa làm xong, lòng hắn càng thêm phiền muộn.
Nghĩ đến đây, cơn giận bốc lên, nhanh chân đi đến chỗ hai người đang ân ân ái ái.
"Tỷ phu, các ngươi quá đáng vừa thôi, ăn ngon mà không gọi ta."
Hứa Thế An cười: "Chẳng phải ngươi muốn cho chúng ta xem chút bản lĩnh đó sao, ta là tỷ phu cũng ngại làm phiền, nhưng xem ra ngươi hình như làm không thuận lợi lắm."
"Ta..."
Tần Hoằng Dật á khẩu, cố tổ chức lại ngôn từ rồi mới mở miệng: "Chẳng phải là ta vì sự an toàn của mọi người tối nay sao."
Hứa Thế An nhìn hắn bộ dạng tủi thân, cười nói: "Được rồi, ta chỉ trêu ngươi thôi, mau lại đây ăn cùng đi, thịt nướng của ta không phải ai cũng có phần đâu."
"Cám ơn tỷ phu."
Tần Hoằng Dật nghe vậy, bực bội trong lòng lập tức tan biến.
Hắn nhận một miếng thịt, cắn một miếng rồi lộ vẻ hưởng thụ, như hổ đói nuốt miếng thịt nướng vào bụng, sau đó giơ ngón tay cái với Hứa Thế An.
"Tỷ phu, không ngờ ngươi lại có tài như vậy, sau này nếu ngươi không sống nổi ở Ngọc Thanh Kiếm Tông thì ra ngoài làm đầu bếp cũng đủ sống rồi."
"Tiểu tử nhà ngươi, có bao nhiêu thịt nướng cũng không chặn được miệng ngươi."
Hứa Thế An vừa nói vừa cắt một miếng thịt nướng cho Tần Hoằng Dật.
"Cảm ơn tỷ phu."
Tần Hoằng Dật nhận thịt nướng, tựa hồ nghĩ ra gì đó, lập tức lục lọi túi trữ vật, lấy ra một vò rượu.
"Tỷ phu, món ngon phải có rượu ngon, nếm thử Thần Tiên Túy ta mang tới!"
Hứa Thế An cũng từng nghe danh Thần Tiên Túy, cười: "Không ngờ hôm nay ta lại có lộc ăn."
Chốc lát sau, hai người bắt đầu ăn uống say sưa, uống từng ngụm lớn rượu, gắp miếng thịt lớn, thật thoải mái.
Thời gian từng giây trôi qua.
Khi rượu đã ngấm vào người, Tần Hoằng Dật say mềm, thân thể cũng nghiêng ngả.
Ngay khi hai người đang uống cao hứng, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi trước trại của ba người....
Bạn cần đăng nhập để bình luận