Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 242: Hứa Thế An: Áo cưới hệ liệt, ta còn không có thể nghiệm qua (length: 8292)

"Vào đi, cửa không có khóa."
Hứa Thế An thân là một Hải Vương, việc muội tử đêm khuya gõ cửa phòng mình, mục đích không cần nói cũng biết, khẳng định là tìm đến mình học ngoại ngữ.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy Diệp Linh Nhi đón ánh trăng chậm rãi đi đến.
Tối nay nàng có chút khác biệt so với thường ngày, trang điểm nhạt, một thân áo cưới màu đỏ, lộ ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của nàng, càng thêm long lanh rung động lòng người.
Tê...
Hứa Thế An hít sâu một hơi trong lòng, hắn không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại có nghi thức cảm giác như vậy, làm người hai đời, hắn còn chưa được trải nghiệm qua kiểu áo cưới thế này, hai mắt bắt đầu đánh giá kỹ càng cơ thể Diệp Linh Nhi.
Dáng người Diệp Linh Nhi tuy không gợi cảm như những người phụ nữ khác, cũng không có khí chất xuất chúng như họ.
Nhưng nàng mang một nét nữ tính của cô gái nhà bên, lại mang đến cho Hứa Thế An một cảm giác khác lạ, nhìn vào dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, Hứa Thế An hơi nhếch mép, chậm rãi đứng dậy đi về phía Diệp Linh Nhi.
Diệp Linh Nhi liếc thấy ánh mắt nóng bỏng của Hứa Thế An, mặt lập tức đỏ lên như trái táo chín.
Quyết định tối nay của nàng không phải là nhất thời bốc đồng, mà là sau một thời gian dài suy nghĩ, mới đưa ra quyết định gả cho Hứa Thế An. Sau khi trở về từ buổi đấu giá, nàng mới lấy hết can đảm tìm đến t·h·i họa tỷ tỷ, đem ý định của mình nói ra.
Liễu t·h·i Họa đương nhiên là rất ủng hộ Diệp Linh Nhi, còn lén dạy dỗ cho Diệp Linh Nhi.
Diệp Linh Nhi còn đang ngơ ngác, đã cảm thấy một đôi bàn tay nóng rực nắm lấy mình, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mắt bằng ánh mắt mong chờ, khẩn trương, phức tạp, yếu ớt gọi một tiếng: "Phu quân."
"Ừ."
Hứa Thế An đáp lại, rồi bế Diệp Linh Nhi lên. Lúc này, hắn không hỏi Diệp Linh Nhi đã quyết định chắc chưa, những thứ đó đối với hắn đều là thừa.
Hắn ôm mỹ nhân từ từ tiến đến bên g·i·ư·ờ·n·g, đặt nàng xuống rồi tiện tay đóng cửa phòng lại, cười khẽ vuốt khuôn mặt mịn màng của Diệp Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, sau này phu quân sẽ chăm sóc thật tốt cho ngươi."
"Vâng."
Diệp Linh Nhi trả lời, rồi nhắm mắt lại, khẽ nói: "Phu quân để cho thiếp cởi áo giúp chàng nhé."
"Để phu quân làm trước đã."
Hứa Thế An vừa nói vừa đưa tay lên người Diệp Linh Nhi, tấm màn cũng từ từ buông xuống, ánh trăng treo trên cửa sổ ngoài kia cũng e thẹn núp sau đám mây.
Đêm vui tràn trề như ngọc, giọt sương long lanh như hạt châu.
Chưa kịp hỏi gửi lời phi quỳnh nói, có hay chăng giữa người vui thế?
Một đêm hoan lạc thấu hải đường, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm áo tơ.
Hai người một đêm không ngủ đến tận rạng sáng...
Ngày hôm sau, giữa trưa, Hứa Thế An từ từ mở mắt, vươn vai một cái rồi từ từ ngồi dậy, chuẩn bị thay quần áo thì nghe tiếng Diệp Linh Nhi: "Phu quân, chàng tỉnh rồi."
Hứa Thế An nhìn theo hướng tiếng nói, thấy Diệp Linh Nhi đã búi tóc theo kiểu phụ nữ, trang phục cũng từ y phục của thiếu nữ chuyển thành của phụ nữ, từng cử chỉ lại càng thêm nét đàn bà.
Diệp Linh Nhi sau đêm qua, đã hoàn toàn mất đi vẻ ngây ngô, vô thức hỏi: "Phu quân có gì cần sao?"
Hứa Thế An lẩm bẩm: "Ta vẫn thích bộ dáng thường ngày của ngươi hơn."
Diệp Linh Nhi hơi đỏ mặt, cười nói: "Thiếp lát nữa sẽ đổi lại, giờ thiếp hầu hạ phu quân cởi áo nhé."
"Ừ."
Lần này Hứa Thế An không từ chối, để Diệp Linh Nhi cởi áo giúp mình.
Một lát sau, Hứa Thế An mang theo Diệp Linh Nhi đã thay y phục xuất hiện bên ngoài Thính Phong các.
Chúng nữ đã đợi sẵn trong sân, nhìn thấy hai người cùng xuất hiện thì không khỏi cười tủm tỉm, Diệp Linh Nhi vốn còn hơi nhút nhát, thấy mọi người trêu chọc mình, mặt lập tức đỏ lên.
Hứa Thế An thì thản nhiên như không có gì, nói: "Chuẩn bị ca múa đi, hôm nay ta muốn tâm sự với Linh Nhi muội muội cho thật thoải mái."
"Tuân lệnh phu quân."
Liễu t·h·i Họa và các nữ nhân khác đáp lời rồi bắt đầu biểu diễn, còn Diệp Linh Nhi thay hai người ngày thường rót rượu gọt hoa quả cho Hứa Thế An.
Hai người vừa thưởng thức ca múa, vừa trò chuyện.
Hứa Thế An nói: "Linh Nhi, sau này có chuyện gì cứ nói với bản tọa, chỉ cần bản tọa có thể giải quyết, ta sẽ giúp ngươi."
"Cảm tạ phu quân."
Diệp Linh Nhi vừa nói vừa như nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Phu quân, nếu thiếp tu luyện đến Thiên Nguyên cảnh, thiếp có thể xuống núi một chuyến không ạ?"
"Đừng nói là khi ngươi tu luyện tới Thiên Nguyên cảnh, cho dù bây giờ ngươi muốn xuống núi cũng được."
Hứa Thế An dừng một chút, hỏi: "Sao ngươi lại hỏi chuyện này vậy?"
Diệp Linh Nhi do dự một hồi mới lên tiếng: "Thưa phu quân, Linh Nhi muốn tìm lại hài cốt của phụ mẫu, để họ được an nghỉ."
"Gia tộc Diệp không tìm về hài cốt của cha mẹ ngươi sao?"
Hứa Thế An biết rõ về thân thế của Diệp Linh Nhi, phụ mẫu nàng vì lập công cho gia tộc Diệp mà ngã xuống, sau cùng lại bị gia tộc Diệp trở mặt.
Diệp Linh Nhi lắc đầu không nói gì, nhưng hành động đó đã nói lên tất cả.
Hứa Thế An hỏi: "Có cần bản tọa giúp không?"
"Chuyện nhỏ này không cần làm phiền phu quân, thiếp muốn tự mình tìm để thực hiện chữ hiếu." Diệp Linh Nhi kiên quyết nói.
"Được."
Hứa Thế An không chút do dự đáp ứng.
...
Trong núi thời gian trôi mau, chớp mắt một năm đã trôi qua, có Diệp Linh Nhi gia nhập, cuộc sống của Hứa Thế An lại có thêm chút niềm vui.
Việc tu hành của các nữ vẫn diễn ra rất nhanh, Tần Sương Nghiên: Thiên Nguyên 7 tầng, Liễu t·h·i Họa: Thiên Nguyên 3 tầng, Mộc Cẩn Ngọc: Thiên Nguyên 5 tầng, Hàn Nguyệt Vũ: Mệnh Đan cảnh 6 tầng, Diệp Linh Nhi: Mệnh Đan 3 tầng.
Nhanh nhất là Trần Uyển Nhi, cô đã xuống núi lịch lãm, chỉ hơn một năm đã là tu sĩ Mệnh Đan 8 tầng, rất nhanh sẽ đột phá lên Thiên Nguyên cảnh.
Còn Doanh Vân t·h·iến thì đột phá một tiểu cảnh giới, hiện tại đã là tu vi Dục Thần cảnh 2 tầng, tốc độ tu luyện như vậy ở Dục Thần cảnh cũng là rất nhanh.
Tất cả các nàng đều giúp Hứa Thế An tăng lên 470 năm tu vi, để tu vi của hắn đạt đến hơn 1700 năm, đáng tiếc duy nhất là các nàng chưa có ai đột phá về chân ý.
Trưa hôm đó, Hứa Thế An đang chuẩn bị cưỡi hạc về lại Phi Tuyết phong từ Tà Dương phong thì một con l·i·ệ·t Diễm Điểu từ trên trời đáp xuống, rơi vào Triều Dương phủ.
"Bái kiến Chân Quân, Vân t·h·iến tiểu thư."
L·i·ệ·t Diễm Điểu vừa chạm đất đã cúi chào Hứa Thế An và phu nhân, tuy là sủng vật của L·i·ệ·t Dương Chân Quân, nhưng trước mặt hai vị này nó cũng không dám tỏ vẻ ngạo mạn.
"Miễn lễ."
Hứa Thế An hỏi: "Ngươi tìm đến bản tọa có chuyện gì?"
L·i·ệ·t Diễm Điểu nói: "Chủ nhân nói Nguyệt Âm Thạch của Chân Quân đã luyện chế xong, mời ngài qua một chuyến."
"Nhanh vậy sao!"
Vẻ mặt Hứa Thế An lập tức lộ rõ sự vui mừng, từ sau buổi đấu giá trở về, hắn bắt đầu nghiên cứu cách để Nguyệt Âm Thạch thành hình, mày mò một hồi không ra kết quả, liền hỏi Doanh Vân t·h·iến trong tông môn có ai có tay nghề đó.
Doanh Vân t·h·iến liền cho ra đáp án là L·i·ệ·t Dương Chân Quân, thế là vợ chồng họ liền tìm đến L·i·ệ·t Dương Chân Quân nhờ ông giúp đỡ.
L·i·ệ·t Dương Chân Quân khi thấy được Nguyệt Âm Thạch, một món đồ tốt như vậy thì không nói hai lời liền đồng ý, còn tiện tay cầm đi viên Ma Vương tinh hạch của Hứa Thế An.
Không ngờ mới ba tháng đã có kết quả tốt, xem ra những việc chuyên nghiệp vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm.
Doanh Vân t·h·iến nói: "Phu quân chúng ta cùng đi xem sao."
"Ừm."
Hứa Thế An gật đầu, rồi cùng l·i·ệ·t Diễm Điểu bay về động phủ của L·i·ệ·t Dương Chân Quân…
Bạn cần đăng nhập để bình luận