Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 256: Huyền Tố tiên điện truyền thuyết (length: 8318)

Nam Man nằm ở phía nam đại lục Thái Huyền.
Nơi này chính là thiên hạ của Yêu tộc, mười vạn yêu quốc thống trị toàn bộ Nam Man.
Trong đó, Thanh Khâu Hồ tộc trở thành tộc yêu đứng đầu, thánh địa Thanh Khâu càng là thánh địa duy nhất của Yêu tộc.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của thánh địa Thanh Khâu, Yêu tộc mới có thể đặt chân ở đại lục Thái Huyền sau khi thất bại trong việc tranh đoạt bá quyền với Nhân tộc.
Ở Nam Man, đạo của yêu mạnh, vị thế của Nhân tộc kém xa so với Yêu tộc, ở một số địa khu xa xôi, Nhân tộc thậm chí bị yêu ma nuôi nhốt.
Chỉ có tu sĩ Nhân tộc của các tông môn phụ thuộc thánh địa lớn mới có thể sinh hoạt, tu hành bình thường tại Nam Man.
Vì vậy, Nam Man cũng trở thành nơi ẩn nấp của vô số ma tu, tà tu, đối với một số tu sĩ thích mạo hiểm và ưa thích lịch luyện mà nói, Nam Man nguy cơ tứ phía là một nơi không tồi.
Thanh Sư quốc, một trong thập đại yêu quốc của Nam Man, địa vị của nó tại Nam Man chỉ đứng sau thánh địa Thanh Khâu, mặc dù trong nước không có Yêu Thánh Đạo Quân nào trấn giữ nhưng lại có một Yêu Hoàng sống vài vạn năm trấn áp bát phương.
Quốc đô của Thanh Sư quốc, Sư Hống Thành nằm ở Diêm Phù sơn, một trong thập đại hùng sơn của Nam Man.
Gần đây, Diêm Phù sơn náo nhiệt khác thường, vô số tu sĩ Yêu tộc và Nhân tộc lũ lượt kéo đến Diêm Phù sâm sơn, hơn nữa là để tham dự đại hội hỏi đạo năm năm một lần.
Trong thời gian này, Thanh Sư quốc đặc cách cho phép tu sĩ Nhân tộc tiến vào quốc nội, đồng thời ra lệnh cưỡng chế các Yêu tộc cao giai không được ra tay với Nhân tộc sơ giai, chỉ có Yêu tộc cùng cảnh giới mới có thể ra tay với Nhân tộc.
Với quy củ này, tu sĩ hai tộc Nhân và Yêu hiếm khi sống chung hòa bình tại Thanh Sư quốc, những vụ chém giết ngẫu nhiên xuất hiện cũng chỉ là những tranh đấu nhỏ.
Sư Hống Thành, trong một quán trà không còn chỗ ngồi.
Trên lầu hai, một lão giả đầu anh vũ, mặc quần áo lòe loẹt đang gào giọng kể chuyện.
"Chắc hẳn chư vị khách quý cũng đều vì trăm năm hỏi đạo sau nửa tháng mà đến đây đi, hôm nay lão phu sẽ kể cho các ngươi nghe một chút về nguyên nhân của trăm năm hỏi đạo này, còn có một số bí mật không muốn người biết."
Lão yêu đầu anh vũ thấy mọi sự chú ý đều bị mình thu hút thì tiếp tục giảng.
"Nói về vạn năm trước, khi Đạo Quân Tố Huyền Đạo Tổ và Yêu Tổ Thanh Khâu Hoặc Thiên luận đạo ở Ưng Sầu sơn 99 - 81 ngày khó phân thắng bại, sau cùng hẹn mỗi 500 năm lại luận đạo một lần ở Ưng Sầu sơn, vốn chỉ là một ngọn núi nhỏ bình thường, sau khi hai vị cường giả đương thời luận đạo thì đã trở thành một kỳ quan của Thanh Sư quốc.
Hơn nữa trên đỉnh Ưng Sầu sơn còn để lại một tòa Huyền Tiên điện, đương nhiên chỉ những ai thông qua được thử thách của hai vị lão tổ thì mới có thể tiến vào tiên điện cuối cùng đó."
Lời của lão còn chưa dứt, phía dưới liền vang lên một tràng bất mãn.
"Lão nhi anh vũ, đừng nói mấy thứ ai cũng biết đó, chúng ta muốn biết bí mật bên trong kia."
"Đúng vậy, chúng ta bỏ ra nhiều linh thạch như vậy tới đây không phải để nghe mấy chuyện cũ này."
". . ."
Lão yêu anh vũ cười nói: "Nếu chư vị khách quý đều muốn biết những bí mật kia, vậy lão phu sẽ hé lộ một chút.
Nghe nói hai vị lão tổ luận đạo mỗi người thắng ba lần, mỗi lần hai bên đều để lại một môn truyền thừa khó lường trên đỉnh Ưng Sầu sơn, người đạt được truyền thừa có thể phong Chân Quân, Yêu Hoàng.
Chúa tể đương thời của Thanh Sư quốc ta, Cửu Đầu Nguyên Hoàng khi còn trẻ đã vượt qua chín cửa ải tiến vào động tiên, đạt được một môn công pháp vô thượng.
Đáng tiếc là duyên trời định đoạt, hậu nhân dù vào Ưng Sầu sơn cũng không có ai gặp lại cơ duyên đó."
Lời vừa nói ra, tu sĩ nhân, yêu trong toàn bộ trà lâu trong nháy mắt giận tím mặt.
Một số kẻ tính khí nóng nảy càng mắng lớn: "Lão đông tây, ngươi đang đùa bỡn chúng ta đấy à? Sự tích của Cửu Đầu Nguyên Hoàng ai mà không biết, ai mà không hiểu, chúng ta muốn nghe mấy chuyện kinh dị hơn cơ, không thì hôm nay sẽ đập nát quán trà của ngươi."
Thậm chí tay còn lăm lăm đao binh, từng người dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn lão yêu anh vũ.
"Chư vị đừng vội, lão hủ còn biết được vị trí của Huyền Tiên điện kia."
Lão yêu anh vũ vừa nói vừa dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
Các tu sĩ tại chỗ thấy vậy, ào ào ném linh thạch vào Tụ Bảo Bồn trước mặt lão giả, nhưng Tụ Bảo Bồn giống như một cái hố sâu không đáy vậy, linh thạch tiến vào bên trong một cái chớp mắt liền biến mất.
Sau thời gian uống hết một chén trà, lão yêu anh vũ mới vừa cười vừa nói: "Theo lão hủ biết, cái Huyền Tiên điện kia nằm ở trong đào cốc, nếu chư vị có duyên tiên, sẽ có thể nhìn thấy cái đào cốc kia."
Vừa nói xong, tất cả Nhân tộc và Yêu tộc ở đây trong nháy mắt im phăng phắc, bắt đầu thì thầm với nhau.
Trên lầu hai, gần cửa sổ có một nữ tử đội nón rộng vành lụa trắng, thân hình uyển chuyển, nghe vậy, vô ý nhìn thoáng qua lão yêu kia, thầm nghĩ: Lão yêu nhỏ này vậy mà lại biết vị trí của Huyền Tiên điện, đáng tiếc trong đào cốc có uy áp của Đạo Tổ, người bình thường căn bản không tìm thấy nơi đào cốc, mà lão nói có chút không đúng, bảy lần luận đạo trước đây, bản tiên tử chưa bao giờ thua nghi ngờ thiên tiểu yêu.
Ngồi đối diện nàng, tử bào nữ tử phát hiện đồng bạn có vẻ khác lạ, cười hỏi: "Trần đạo hữu cũng cảm thấy lão già kia nói đúng?"
Trần Uyển Nhi chậm rãi nói: "Không phải cảm thấy, mà là lời lão nói đều là thật, chỉ là ta không biết được vì sao một lão yêu Thiên Nguyên lại biết được bí mật này."
Tử bào nữ tử cười nói: "Xem ra bí mật của Trần đạo hữu không tầm thường à nha, vậy mà lại biết cả vị trí tiên điện do Đạo Tổ lưu lại, ta càng thêm hiếu kỳ không biết ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào rồi? Hay là dạo trì lão quái vật chuyển thế trọng tu đấy?"
"Mộc đạo hữu không cần dò xét, đợi chúng ta đến cái nơi kia, chẳng phải ngươi sẽ hiểu đáp án sao?"
Trần Uyển Nhi nhìn Mộc Cẩn Ngọc trước mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói, hai người bọn họ gặp nhau ngoài Sư Hống thành.
Gặp cố nhân nơi đất khách vốn là chuyện vui, đáng tiếc hai người trên danh nghĩa lại là tình địch, bất quá hai nữ cũng không ra tay đánh nhau, mà chọn cách lâm thời kết đội.
Mộc Cẩn Ngọc thấy nữ nhân này không chịu lộ ra nửa điểm thông tin, nàng cũng lười tiếp tục truy vấn, tiếp tục thưởng thức trà, Trần Uyển Nhi thì lại đang chơi đùa cùng tiểu dược linh.
Hai nữ uống xong trà rồi cùng nhau rời khỏi quán trà, bọn họ dự định tìm nơi ở lại trước, đợi bảy ngày sau thì rời Sư Hống thành hướng Ưng Sầu sơn, đi bộ được mấy trăm bước thì một giọng nói cuồng ngạo đột nhiên gọi họ lại.
"Hai con nữ tu Nhân tộc phía trước kia, các ngươi đứng lại cho bản vương tử!"
Mộc Cẩn Ngọc và Trần Uyển Nhi liếc nhau, chậm rãi quay người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thì thấy một con heo yêu thân hình mập mạp, tai to mặt lớn, miệng rộng răng nanh, mặc một bộ linh bào màu đen rộng thùng thình đang dùng ánh mắt trần trụi đánh giá mình, miệng còn chảy dãi nhớp nháp.
"Có việc?"
Mộc Cẩn Ngọc mở miệng hỏi trước.
Trư yêu mở miệng nói: "Bản vương tử chính là tam đại vương chi tử của Cự Tượng quốc, Trư Tam Liệp, hôm nay coi trọng hai tiểu mỹ nhân các ngươi rồi, cùng bản vương tử đi thôi, các ngươi muốn bảo bối gì, bản vương tử đều có thể làm thỏa mãn các ngươi."
Vừa nói, tất cả các tu sĩ xung quanh đều dừng chân, ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, một số yêu tu gan dạ hơn còn lớn tiếng nghị luận.
"Hai nữ tu Nhân tộc xui xẻo này vậy mà lại bị Trư Tam Liệp để mắt tới, nghe nói tên này đặc biệt thích tra tấn các tu sĩ cả gan làm trái hắn, sau khi tra tấn xong còn sẽ ăn thịt bọn họ."
"Ai bảo người ta có người cha tốt, lại là một tôn Yêu Vương cơ chứ."
". . ."
Mộc Cẩn Ngọc nghe những lời nghị luận của người xung quanh khóe miệng khẽ nhếch lên, lạnh giọng nói: "Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao, cũng không tự soi gương xem bản thân mình ra cái dạng gì đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận