Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 251: Tiêu Oản Oản giác tỉnh Thánh Thể (length: 8790)

"Thái Thượng Vong Tình Quyết!"
Doanh Vân Thiến cùng Tiêu Oản Oản hai nàng nhìn thấy tên công pháp trong ngọc giản liền đồng thanh kinh hô, cả hai đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Hứa Thế An.
Người trước trong lòng tràn đầy nghi hoặc, người sau thì lại tràn ngập tủi thân.
"Phu quân muốn thiếp thân quên người sao?"
Tiêu Oản Oản vừa thốt ra câu nói kia, hốc mắt liền lập tức ươn ướt, nàng nghĩ mãi không rõ phu quân rõ ràng đối tốt với mình như vậy lại muốn cho mình tu luyện công pháp này, không biết vì sao nàng đột nhiên không muốn mạnh lên, so với tu luyện công pháp này để mạnh lên, nàng càng trân quý tình cảm với phu quân, dù sao phu quân là người tốt nhất với mình trên thế giới này.
"Đương nhiên không phải."
Hứa Thế An ngừng một chút, ra vẻ thần bí nói: "Cái này Thái Thượng Vong Tình Quyết tối cao huyền bí chính là..."
Hai nàng nghe xong Hứa Thế An kể xong môn công pháp này trong đó huyền bí vô thượng, cái miệng nhỏ nhắn đều biến thành hình chữ O, các nàng không nghĩ tới thế gian này còn có công pháp như vậy.
Doanh Vân Thiến liếc xéo Hứa Thế An một cái nói: "Bản tiên tử vẫn là sơ suất, ngươi gia hỏa này sao có thể bỏ được để Oản Oản muội muội mỹ nhân như vậy rời khỏi bên cạnh ngươi, hóa ra ngươi muốn độc chiếm nàng một mình thôi a!"
"Ta nguyện ý."
Tiêu Oản Oản không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, bộ dạng đó rõ ràng chính là một cái đầu óc yêu đương.
Doanh Vân Thiến nhìn dáng vẻ của nàng, vô thức lắc đầu: Lại thêm một nữ nhân bị Hứa Thế An lừa gạt què rồi, bản tiên tử nhất định phải nắm quyền chủ động, tuyệt đối không thể bị nam nhân này lừa gạt.
Hứa Thế An cười nói: "Ngươi cứ quan sát công pháp này trước đi, ngày mai vi phu sẽ hộ pháp cho ngươi ăn luôn cả cuống tiên liên kia, hôm nay cái liên hoa này cứ giao cho vi phu bảo quản."
"Ừm."
Tiêu Oản Oản gật gật đầu: "Thiếp thân nghe phu quân."
Ba người hàn huyên một phen, Hứa Thế An mới cưỡi hạc hướng về Phi Tuyết phong bay đi.
Doanh Vân Thiến thấy bóng dáng Hứa Thế An biến mất trên bầu trời, ánh mắt liền chuyển sang Tiêu Oản Oản, lát sau trên mặt nàng lộ ra một nụ cười sáng tỏ: "Oản Oản, ngược lại ngươi là một nữ tử thông minh."
?
Tiêu Oản Oản ngẩn người, có chút nghe không hiểu Vân Thiến tỷ đang ám chỉ điều gì, nàng nghi ngờ hỏi: "Vân Thiến tỷ có gì muốn chỉ điểm ta sao?"
Doanh Vân Thiến khóe miệng hơi nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nói: "Chưa nói đến chỉ điểm, chỉ là cảm thấy ngươi đi một con đường không tầm thường, khiến bản tiên tử hơi kinh ngạc thôi, hi vọng tương lai ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
"Ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, tuyệt đối sẽ không để phu quân và Vân Thiến tỷ thất vọng."
Tiêu Oản Oản nghiêm trang nói, hoàn toàn không nghe ra ý ám chỉ của đối phương.
Doanh Vân Thiến cũng không để ý, quay người rời khỏi tiểu viện.
Hôm sau, đêm đã khuya.
Trong phòng của Tiêu Oản Oản đèn đuốc vẫn sáng trưng, hai vợ chồng ngồi cùng nhau bên bàn tròn, Tiêu Oản Oản vẻ mặt mong chờ nhìn trượng phu mình.
Hứa Thế An vung tay dùng linh lực của mình bố trí ra một cái quang trận có thể ngăn cách tất cả khí tức, bao phủ cả căn phòng, sau đó hắn đặt cái hộp nhỏ lên bàn.
"Oản Oản, ngươi có thể bắt đầu phục dụng Tịnh Đế tiên liên."
"Cảm ơn phu quân."
Tiêu Oản Oản nói xong liền cẩn thận từng li từng tí mở hộp ra, tuy hôm qua nàng đã biết được bên trong chứa đựng bảo vật như thế nào, nhưng bây giờ tay nàng vẫn không tự chủ run rẩy.
Vừa mở hộp ra, một đạo tiên quang chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày, đâm vào mắt khiến Tiêu Oản Oản không mở mắt nổi.
Một lúc sau, nàng mới thích ứng với đạo ánh sáng này, lấy Tịnh Đế tiên liên trong hộp ra rồi ăn vào.
Hứa Thế An chỉ thấy một đạo tiên quang tiến vào cơ thể Tiêu Oản Oản, sau đó cả người nàng đều bị tiên quang bao phủ, ánh tiên quang chói mắt lúc trước cũng dần tiêu tan, hắn lập tức vung tay thu lại quang tráo xung quanh, an tĩnh chờ đợi Tiêu Oản Oản luyện hóa tiên dược.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm tối rút đi, bình minh sắp đến.
Hứa Thế An thấy Tiêu Oản Oản vẫn chưa tỉnh lại, liền nhắm mắt bắt đầu ngủ, bất kỳ ai cũng không thể quấy rầy hắn Tiêu Dao Chân Quân làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày.
Cùng lúc đó, các đệ tử Côn Lôn thánh địa cũng bắt đầu một ngày tu hành.
Trên Tà Dương phong, Doanh Vân Thiến vẫn như ngày thường dẫn theo bọn thị nữ trong Triêu Dương Phủ bắt đầu tu hành.
Nàng ngày thường tuy cao cao tại thượng, nhưng cũng hiểu một đạo lý, muốn người khác hết lòng theo mình, nhất định phải cho người phía dưới một chút lợi ích, nàng chọn dẫn những hậu bối trên danh nghĩa này tu hành.
Mọi người vừa đến một khu đất trống ở hậu sơn Tà Dương phong chuẩn bị bắt đầu tu hành, chợt xảy ra dị tượng, một đạo thánh quang từ trong vườn hoa xông thẳng lên trời, sau đó tử khí đông lai, bao phủ toàn bộ Tà Dương phong, trong khoảnh khắc, linh khí trên Tà Dương phong trở nên vô cùng nồng đậm.
"Vân Thiến sư tỷ, chẳng lẽ vị kia ở Lạc Hoa viện giác tỉnh Thánh Thể rồi?"
Một thị nữ mặc phục sức đệ tử ngoại môn thấy vậy liền vô thức lên tiếng kinh hô, nàng từ nhỏ đã là thị nữ của Doanh Vân Thiến, có địa vị gần với hai vị chủ nhân ở Triêu Dương Phủ, tự nhiên đã thấy không ít mặt của xã hội.
Doanh Vân Thiến cười nói: "Tiểu Y ngươi nói không sai, Tiêu Oản Oản kia quả nhiên không làm bản tiên tử thất vọng, từ nay về sau Tà Dương phong chúng ta lại có thêm một thiên kiêu giác tỉnh Thánh Thể, các ngươi cũng có thêm một người để thỉnh giáo, bất quá bản tiên tử nói trước chuyện xấu, không ai được để lộ thân phận của Tiêu Oản Oản ra ngoài, nếu có người hỏi, thì nói là Tà Dương phong ta có một đệ tử giác tỉnh Thánh Thể."
"Chúng ta cẩn tuân sư tỷ chi mệnh."
Đám thị nữ đồng thanh đáp lời, bọn họ đều không phải người ngu, một đệ tử giác tỉnh Thánh Thể, tương lai ít nhất cũng là một vị trưởng lão hoặc chấp sự, với nhân vật lớn như vậy, nịnh bợ còn không kịp, làm sao có thể đắc tội đối phương.
Dị tượng trên Tà Dương phong tự nhiên thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ.
Các trưởng lão thấy là người ở Tà Dương phong giác tỉnh nên cũng không lập tức ồn ào đến xem xét, các đệ tử thì bắt đầu một ngày tu luyện khẩn trương, còn tin tức thì đợi luyện xong lại đi tìm hiểu không muộn.
Về phía Doanh gia, Liệt Dương Chân Quân nhìn thấy dị tượng này thì vuốt râu nói: "Không ngờ Thế An và Vân Thiến vợ chồng trẻ lại cho Doanh gia ta thêm một vị thiên kiêu, không biết là ai nhỉ?"
Trong vườn hoa, Tiêu Oản Oản vẫn không hề biết mình đã giác tỉnh Thánh Thể, hơn nữa còn gây ra dị tượng, nàng chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể vốn đã khô kiệt liên tục không ngừng hồi phục, hơn nữa nàng còn có hai đan điền, linh lực trong cơ thể còn mạnh hơn trước, tu vi không chỉ khôi phục mà còn chỉ cách mệnh Đan cảnh nửa bước, điều này nàng chưa từng thấy bao giờ, nhưng Tiêu Oản Oản không vì vậy mà dừng lại luyện hóa dược lực, tiếp tục tu luyện.
"Kí chủ giúp đỡ đạo lữ chữa trị đan điền, giác tỉnh Trấn Ngục Thánh Thể, khen thưởng kí chủ Trấn Ngục Tiên Thể."
Tháp Tử Ca cất giọng không đúng lúc quấy rầy giấc mộng đẹp của Hứa Thế An, Hứa Thế An vô thức mở mắt ra liền thấy Tiêu Oản Oản toàn thân trên dưới tản ra thánh quang đang ngồi trên giường, hắn không làm phiền đối phương mà tiếp tục lật người ngủ tiếp.
Một canh giờ sau, trời đã sáng hẳn.
Tiêu Oản Oản cũng chậm rãi mở mắt ra, nàng thấy phu quân đang ngủ trên ghế dài, liền lập tức cởi áo khoác của mình đắp lên người Hứa Thế An, hai tay chống cằm yên lặng ngắm nhìn nam nhân đang ngủ say trước mắt.
Khi Hứa Thế An tỉnh dậy thì trời đã đứng bóng, hắn ngó nghiêng xung quanh một chút không thấy Tiêu Oản Oản đâu, đang chuẩn bị lẩm bẩm vài câu, ngoài cửa lại truyền đến giọng của thị nữ Tiểu Y.
"Cô gia người tỉnh rồi ạ, Liệt Dương lão tổ và Che Biển lão tổ đang đợi ở tiền viện, tiểu thư dặn ta hầu hạ ngài thay quần áo rồi đến gặp hai vị lão tổ."
"Hai lão già này đến cũng nhanh thật, khỏi cần phiền phức, bản công tử này đi gặp bọn hắn ngay đây."
Hứa Thế An nói tiện tay làm một cái thuật hút bụi, để cho mình trở nên chỉn chu hơn rồi hướng tiền viện đi đến.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận