Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 189: Hứa Thế An: Để cho ta làm Doanh gia người ở rể cũng không phải không được (length: 7931)

"Liệt Dương, ngươi không có lừa gạt lão phu?"
Trong đại điện của gia tộc Thuần Dương, chủ nhà họ Doanh sau khi nghe Liệt Dương Chân Quân nói xong thì dùng giọng điệu không thể tin được để hỏi.
Liệt Dương Chân Quân cười nói: "Gia chủ, ngài không tin ta, lẽ nào lại không tin Vân Thiến sao? Nàng thế nhưng là trời sinh mị cốt, giác tỉnh Thánh Thể, nàng ra tay thì Hứa Thế An còn có thể không động lòng sao?"
Ba vị Chân Quân còn lại ở đó nghe vậy đều lộ vẻ như đã hiểu ra điều gì, Thanh Viêm Chân Quân vuốt râu chậm rãi nói: "Nếu đúng là vậy, thì Hứa Thế An không cưới Vân Thiến cũng không xong, bên ta lại sẽ có thêm một vị Chân Quân."
Gia chủ khẽ gật đầu: "Không sai, hơn nữa Hứa Thế An và Vân Thiến đều còn trẻ, nếu như bọn họ trăm tuổi trước sinh thêm một Lân nhi, sau này ít nhất cũng sẽ là một vị Chân Quân, hơn nữa việc hắn Cơ gia có thể giúp bên ta cũng có thể giúp."
Trong khi nói, ánh mắt của hắn đảo qua ba vị Chân Quân đang ở đó, bắt đầu suy nghĩ xem nên để vị Chân Quân nào đi làm việc này, càng nghĩ thì ông càng quyết định tự mình đi thương lượng với Hứa Thế An.
"Liệt Dương, chuyện của Vân Thiến thì do ngươi đi nói, còn về Hứa Thế An thì lão phu tự mình giải quyết, trong vòng ba ngày chúng ta phải quyết định xong chuyện này."
"Vâng."
Ba vị Chân Quân đồng thanh đáp lời.
Thanh Viêm Chân Quân hỏi: "Gia chủ, việc gả con gái của bên ta có nên tổ chức long trọng một chút không?"
"Chuyện này cứ chờ hỏi ý Thế An rồi tính, mà chúng ta cũng không cần phải làm ồn ào lên, tránh để các nhà khác lôi kéo Hứa Thế An."
Doanh gia gia chủ đương nhiên không hy vọng các nhà khác phát hiện ra thủ đoạn lôi kéo Hứa Thế An của bọn họ, nếu lỡ như những lão già kia thấy vậy làm theo, chẳng phải là Doanh gia họ thành người làm áo cưới cho người khác sao.
"Gia chủ anh minh."
Ba vị Chân Quân đồng thanh đáp.
Sau khi Liệt Dương Chân Quân rời khỏi Thuần Dương phong, Thanh Viêm Chân Quân cười trêu chọc nói: "Thuần Dương không ngờ tôn nữ của ngươi lại có một chiêu như vậy, để Doanh gia ta có thêm một vị Chân Quân."
"Thanh Viêm thúc nói đùa, chỉ là cơ duyên thôi, quan trọng nhất là lão phu cũng có thể mượn cơ hội này tìm lại chút mặt mũi đã mất lúc trước." Trên mặt Liệt Dương Chân Quân lộ ra nụ cười gian xảo.
Hai vị Chân Quân phe ta nghe vậy lập tức hiểu ra, cùng nhau trêu chọc nói: "Ngươi cái lão già này cũng học xấu rồi, ha ha..."
—— —— —— —— Tới chạng vạng tối, tại Phi Tuyết phong, trong Thiên Sương viện, Thính Phong Các.
Hứa Thế An đang lười biếng tựa trên ghế nằm hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nhân, ngay khi hắn đang đắm chìm trong sắc đẹp, vui đến quên trời đất thì một giọng nói vang lên bên tai hắn: "Hứa đạo hữu, lão phu Hoa Dương xin mời đạo hữu rời núi một chuyến."
Truyền âm bằng thần thức!
Hứa Thế An nhất thời bừng tỉnh khỏi ôn nhu hương, hắn ngồi dậy phóng thần thức của mình ra, rất nhanh liền nhìn thấy một bóng người hơi quen thuộc đang đứng ngoài đỉnh núi tuyết, người đó mặc y phục giống như Cơ gia gia chủ, trong ấn tượng của Hứa Thế An thì đây là loại y phục mà chỉ có gia chủ của ngũ đại thế gia mới mặc.
Không biết lão già này là gia chủ của nhà nào, chẳng lẽ là Doanh gia à?
Hắn không suy nghĩ nhiều, nói vài câu với các nàng rồi rời khỏi Thính Phong Các đi theo giọng nói đến chỗ lão giả bên ngoài Phi Tuyết phong, chắp tay thi lễ nói: "Thế An gặp qua tiền bối, không biết tiền bối đường xa đến đây có gì phân phó?"
Doanh gia gia chủ nhìn người thanh niên nho nhã lễ độ trước mắt, hài lòng gật đầu, tiểu tử này đã là Chân Quân rồi mà vẫn lễ phép như vậy, đúng là một nhân tài, rồi mở miệng nói: "Hôm nay lão phu đến là có chuyện muốn xác nhận với ngươi, tiện thể giải quyết luôn, không biết Hứa tiểu hữu có thể đến chỗ lão phu ngồi chơi một chút không."
"Tiền bối mời, vãn bối đương nhiên sẽ không từ chối, mời." Hứa Thế An nói xong làm một thủ hiệu mời.
Doanh gia gia chủ quay người dẫn Hứa Thế An bay về phía Thuần Dương phong, Hứa Thế An thấy chữ Doanh lớn trên đỉnh núi thì biết người này là Chân Quân của Doanh gia.
Xem ra cái con bé yêu tinh Doanh Vân Thiến bị ủy khuất ở chỗ mình, đi tìm người lớn trong nhà mách tội rồi.
[Quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu]
Bất quá Hứa Thế An cũng không để ý, mọi người đều là Chân Quân, hắn cũng chẳng sợ lão đầu trước mặt.
Hai người cùng nhau rơi vào một cái tiểu viện trang nhã, Doanh gia gia chủ vung tay lên, bộ trà cụ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người, Hứa Thế An thấy vậy cười nói: "Tiền bối, để ta pha trà cho."
"Được."
Doanh gia gia chủ cũng không từ chối, dù xét ở góc độ nào thì ông đều là bậc trưởng bối của Hứa Thế An, người trẻ tuổi pha trà cho người lớn tuổi là chuyện đương nhiên.
Một lát sau, Hứa Thế An rót cho Doanh gia gia chủ một chén trà, cũng tự rót cho mình một chén, sau đó từ tốn thưởng trà, vẻ nhàn nhã như thể đến đây để uống trà vậy.
Doanh gia gia chủ không khỏi thán phục sự điềm tĩnh của Hứa Thế An, sau khi uống hết một bình trà ông mới mở miệng: "Thế An, lão phu nghe nói ngươi và Vân Thiến đã có tiếp xúc da thịt, chuyện này có thật không?"
Tới rồi.
Hứa Thế An đặt chén trà xuống, cười nói: "Còn chưa đến bước đó, chúng ta nhiều lắm chỉ có thể coi là vừa ý nhau thôi, vẫn chưa vượt quá giới hạn."
"Lão phu tin ngươi."
Doanh gia gia chủ khẽ gật đầu: "Nhưng dù sao Vân Thiến cũng là con gái, nếu hai người đã vượt qua tình nghĩa đồng môn thông thường thì việc hôn sự cũng nên sớm quyết định thì hơn, nếu không tin đồn lan ra thì danh tiết của Vân Thiến sẽ bị tổn hại."
Lại có chuyện tốt này à?
Hứa Thế An không ngờ rằng lão già này mời mình đến lại để thúc hôn, lúc trước hắn còn nghĩ rằng nếu như lão ta đến vì Doanh Vân Thiến thì hắn có thể nói vài câu ứng phó, ai ngờ lại là đến thúc hôn.
Chuyện này khiến hắn có cảm giác như hồi đi học dẫn theo bạn gái ra ngoài chơi, bị nhạc phụ tương lai bắt gặp tại trung tâm mua sắm.
Nhưng Hứa Thế An rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, từ từ đứng dậy, khom mình hành lễ nói: "Nếu tiền bối không chê Thế An chỉ là con rể của Cơ gia, thì Thế An nguyện cưới Vân Thiến, cũng nguyện cho nàng và Sương Nghiên một danh phận và đãi ngộ như nhau."
"Cụ thể thì nói sao?"
Doanh gia gia chủ cũng tò mò rốt cuộc thì Cơ gia đã cam kết những gì cho Hứa Thế An mà khiến hắn mang thân phận con rể ở lại Cơ gia.
"Con cái có thể mang họ Doanh, ta cũng có thể làm con rể của Doanh gia."
Hứa Thế An không cần suy nghĩ đã thốt ra, hắn ở cả hai kiếp người đều không quá để ý đến việc con cái mang họ gì, còn về danh phận con rể, hắn lại càng không quan tâm, dù sao thì Doanh Vân Thiến cũng là một người con gái có vận may, chỉ là kém Tần Sương Nghiên một chút thôi.
"Chuyện này là thật?"
Doanh gia gia chủ kích động đứng lên nhìn Hứa Thế An hỏi, một vị Chân Quân có thể nhượng bộ đến mức này thì với Doanh gia mà nói là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Thế An cười nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Tốt, nói hay lắm."
Doanh gia gia chủ đứng dậy chắp tay nói: "Nếu tiểu hữu đã bằng lòng nhượng bộ lớn như vậy thì Doanh gia ta cũng không phải là người nhỏ nhen, Cơ gia cho tiểu hữu một ngọn núi thì Doanh gia ta cũng có thể cho, ngoài ra tiểu hữu cần gì thì cứ mở miệng."
Lão già này có tính toán rồi.
Hứa Thế An nói: "Việc chọn sơn phong thì cứ để Vân Thiến quyết định, còn về hôn kỳ thì tiền bối chọn ngày lành tháng tốt là được."
Doanh gia gia chủ: "Được, lão phu sẽ sai người đi chuẩn bị, có tin tức gì sẽ cho sứ giả đến thông báo cho ngươi ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận