Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 199: Tây Nhạc sơn dị tượng (length: 8124)

"Các ngươi đây là tự tìm đường chết!"
Trần Uyển Nhi đang khi nói chuyện, trong tay trữ vật giới chỉ phát ra một đạo ánh sáng, sau đó một thanh bảo kiếm xuất hiện trong tay nàng.
Chỉ thấy nàng tiện tay vung lên, một đạo kiếm quang trong nháy mắt xé toạc màn đêm.
Kiếm quang vừa ra, sắp rơi trên người nàng, đao quang kiếm ảnh trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Lúc trước vây công nàng, người áo đen nhìn thấy một kiếm này sắc mặt đột biến, một người trong đó hoảng sợ nói: "Không ổn, nàng này lĩnh ngộ chân ý rồi, mau trốn!"
Vừa nói xong, đám người áo đen lúc trước vây công Trần Uyển Nhi liền ào ào chạy tứ tán.
"Hừ!"
Trần Uyển Nhi lạnh hừ một tiếng: "Bây giờ mới muốn chạy trốn thì đã muộn."
Dứt lời, bảo kiếm trong tay của nàng tiện tay vung chém, trong khoảnh khắc mấy tên người áo đen hét thảm một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Chưa đến thời gian một chén trà, bọn người áo đen này chỉ còn lại người cầm đầu nằm trên mặt đất, thoi thóp, hắn đan điền bị hủy hết, chỉ còn lại chút hơi tàn cuối cùng.
Người áo đen nhìn lấy nữ tử trước mắt, trong tay cái thanh hàn quang lạnh thấu xương bảo kiếm, trong lòng hối hận khôn nguôi, bọn chúng không ngờ rằng, cướp giết dê béo giữa đường lại gặp kẻ lĩnh ngộ chân ý.
Trần Uyển Nhi từng bước một tới gần, giọng điệu mười phần lạnh như băng hỏi: "Là ai phái các ngươi đến cướp giết ta?"
Nàng tự hỏi mình chỉ là một kẻ trong suốt, trên đỉnh tuyết bay, hẳn không có người chú ý mới đúng, làm sao mới rời khỏi Côn Lôn thánh địa liền bị người cướp giết, chuyện này khiến nàng nghĩ mãi không ra.
"Không có... không có ai phái chúng ta đến cướp giết tiên tử, là có người phát hiện ngươi thuê mật thất tốt nhất để đột phá Mệnh Đan cảnh, nên chúng ta mới dự định xin ít linh thạch trên người ngài thôi."
Người áo đen thấy đối phương từng bước ép sát, vội vàng nói: "Tiên tử chúng tôi có mắt không tròng, mong ngài tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân trên có mẹ già trăm tuổi, dưới có con thơ mười tuổi, nếu như ta..."
Lời còn chưa nói hết, Trần Uyển Nhi kiếm trong tay đã đâm ra, một kiếm lấy mạng.
Trần Uyển Nhi cũng không có tâm tình nghe loại tu sĩ kiếp này nói nhảm, sau đó nàng bắt đầu quét dọn chiến trường, trước đây nàng tuy rằng thu được không ít tài nguyên tu luyện, còn có chuẩn bị của riêng mình, nhưng tài nguyên tu luyện thì ai chả muốn nhiều thêm.
Một lát sau, Trần Uyển Nhi kiểm kê hết vật tư, trong một đống ngọc giản, nàng nhìn thấy một tin tức khiến nàng kinh ngạc: Tây Nhạc sơn có dị tượng hiện, dường như có thiên tài địa bảo xuất thế.
Nàng xem xong thì tiêu hủy ngọc giản, trước tiên chạy tới Tây Nhạc sơn.
Vô luận hậu thủ của mình có bị phát hiện hay không, nàng cũng không thể ngồi chờ chết.
Nửa tháng sau, Trần Uyển Nhi đến chân Tây Nhạc sơn, vào một trấn nhỏ, nàng mặc trang phục mộc mạc, đội mũ rộng vành, che chắn kín mít.
Gương mặt xinh đẹp ở nơi này, rất dễ mang đến một số phiền toái không cần thiết.
Vừa vào trấn nhỏ, Trần Uyển Nhi liền phát hiện tu sĩ tụ tập trong trấn, từ Tụ Khí cảnh đến Thiên Nguyên cảnh không thiếu người, ngẫu nhiên còn có thể thấy một hai tu sĩ Dục Thần.
Xem ra lần này Tây Nhạc sơn xuất hiện dị tượng không tầm thường, chỉ là chưa kinh động các đại thánh địa thôi.
Trong tay nàng tuy rằng có kiếm ngọc Hứa Thế An tặng cho, nhưng hai tay khó địch bốn tay, để tránh phiền toái không cần thiết, nàng quyết định trước tiên tìm một nơi tìm hiểu tin tức.
Người hai đời, nàng rất nhanh chọn được một quán trọ, chọn vị trí gần cửa sổ, nghe người chung quanh đàm luận về tin tức dị tượng Tây Nhạc sơn lần này.
"Ngươi có tin tức mới nhất về cái dị tượng đó không?"
"Đương nhiên là có, nghe nói dị tượng ở Cửu Phong chạy tới chạy lui nhảy nhót, lúc trước người đi tìm kiếm trong núi đều tay không trở về."
"Ngươi chậm tin rồi, cái dị tượng đó không xuất hiện ở Thái Hoa Phong, có người đoán gốc rễ dị tượng thật ra nằm trong Thái Hoa Phong."
"... "
Trần Uyển Nhi theo những cuộc trò chuyện này, nhanh chóng tìm được thứ mình muốn, nàng hiện tại có thể khẳng định, cái dị tượng đó rất có thể không liên quan gì đến hậu thủ mà nàng để lại.
Nhưng nếu đám người đó đều đến Thái Hoa Phong, vậy thì nàng khó mà hành động được, trước kia nàng đã lưu lại một đạo trường di chỉ ở trên Thái Hoa Phong, bên trong lưu trữ một vài bảo bối của nàng, có thể khiến nàng không phải phiền não về vấn đề tài nguyên tu luyện trong thời gian tạm thời.
Sau khi suy tư một hồi nàng quyết định vào Tây Nhạc Sơn xem sao, rồi quyết định, nếu như mọi người đều bị dị dạng kia thu hút đi, như vậy mình liền có thể lặng lẽ tiến vào trong đạo trường.
Sau khi Trần Uyển Nhi đi dạo một vòng trong trấn nhỏ, đến chiều tối nàng một mình hướng Tây Nhạc Sơn xuất phát.
Nàng vừa mới đến chân núi thì bị mấy nữ tu chặn lại.
Một nữ tu mặc bộ váy lớn màu đỏ nói: "Vị muội muội này một mình sao?"
"Chuyện của ta liên quan gì tới ngươi?"
Trần Uyển Nhi dùng thần hồn cảm ứng khí tức đối phương, phát giác đối phương là yêu nữ của Hợp Hoan tông thì giọng nói liền trở nên không khách khí.
Nữ tu áo đỏ kia cười khanh khách: "Khanh khách, vị muội muội này không cần khẩn trương, chúng ta cũng là tán tu thôi, chỉ là thấy muội muội một mình vào núi, muốn rủ muội muội kết đội, khi lên núi còn có thể nương tựa lẫn nhau."
"Không cần."
Trần Uyển Nhi không cần suy nghĩ cự tuyệt, loại kết đội giữa đường này thì chẳng mấy ai có lòng tốt, huống chi đối phương còn là yêu nữ Hợp Hoan tông, thứ những yêu nữ này am hiểu nhất chính là biến một nữ tử nhà lành thành một thứ ai cũng có thể đè ra "làm chồng".
Sau đó nàng tăng nhanh bước chân, đi vào trong núi, nữ tử áo đỏ thấy vậy thì nháy mắt ra hiệu cho sư muội, cô gái áo xanh được lệnh cũng theo sau bước chân của Trần Uyển Nhi.
Sau khi hai người biến mất, trong đám người có một nữ tử đi đến bên cạnh nữ áo đỏ nói: "Tam sư tỷ, mục đích chuyến này của chúng ta cũng đâu phải là mời chào người, làm gì mà phức tạp như vậy?"
Nữ tử áo đỏ nghiêm nghị nói: "Ngươi thì biết gì, vừa rồi ta cảm ứng được khí tức cao quý trên người nữ tử đó, hẳn là có xuất thân danh môn, loại nữ tử này thích hợp bái vào Hợp Hoan tông chúng ta đó, còn việc tranh giành thiên địa bảo tài lần này, ai đoạt được thì khó nói, chúng ta đã đến đây thì không thể tay trắng mà về chứ."
"Tam sư tỷ anh minh."
Nữ tử kia nịnh một câu, hỏi tiếp: "Vậy còn đám tán tu kia?"
Nữ tử áo đỏ cười lạnh: "Đương nhiên là trời tối, đợi người chậm chân vào núi, cho bọn chúng toàn bộ bất tỉnh, đem hết về làm đỉnh lô, bọn chúng đã chiếm nhiều lợi thế như vậy thì cũng phải có cống hiến chứ."
Màn đêm buông xuống, Trần Uyển Nhi đi tới trên đỉnh Thái Hoa Phong, phát hiện trên ngọn núi này không có quá nhiều tu sĩ, sau đó liền tìm một góc khuất yên tĩnh ngồi xuống, đợi đến khi dị tượng hiện, nàng liền đi đến cửa vào đạo trường di chỉ, mang hết những tài nguyên tu hành ở bên trong đi.
Nhưng rất nhanh Trần Uyển Nhi liền cảm ứng được có mấy ánh mắt đang nhìn mình trong bóng tối, Trần Uyển Nhi không hề hoảng hốt, nửa tháng nay nàng cũng không rảnh rỗi, không chỉ luyện hóa Huyền Thiên Thất Sắc Thánh Quang Kính Hứa Thế An cho thành bản mệnh bảo vật mà còn đạt đến tiểu thành Luân hồi chân ý, đám tu sĩ Dục Thần ở thế tục này, không ai là đối thủ của nàng.
Thời gian từng giây trôi qua, đêm cũng ngày càng sâu, trên núi gió thổi càng lúc càng lớn, đột nhiên trên Ngọc Nữ phong một trong Cửu Phong bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng ngũ sắc phóng thẳng lên trời....
Bạn cần đăng nhập để bình luận