Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 196: Doanh Vân Thiến: Hứa Thế An ta nhất định phải để ngươi trở thành ta dưới quần chi thần (length: 7817)

"Phu quân, lễ vật này là mỗi người đều có loại như vậy sao?"
Doanh Vân Thiến nũng nịu đón lấy ngọc giản Hứa Thế An đưa cho, còn không quên cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn một chút.
Con yêu tinh nhỏ này, quả thật lắm chiêu trò, nếu không phải nguyên âm của nàng vẫn còn, ta đã nghi ngờ nàng lén lút học qua kỹ thuật nào đó rồi.
Hứa Thế An cười nói: "Đương nhiên là vậy, vi phu đối với các ngươi ai cũng công bằng cả."
"A."
Doanh Vân Thiến cố tình làm ra vẻ thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nô gia còn tưởng trong lòng phu quân ta là đặc biệt nhất."
Hứa Thế An cười xấu xa nói: "Nói nghiêm túc thì, nàng đúng là đặc biệt nhất, nàng xem qua công pháp này sẽ rõ."
"Thật sao, vậy ta rất muốn xem phu quân rốt cuộc cho nô gia loại công pháp gì."
Doanh Vân Thiến nói rồi đưa thần thức vào ngọc giản, một lát sau trong đầu nàng hiện lên ba chữ lớn Thiên Ma Sách.
Sách, vừa mới nhìn thấy ba chữ này nàng còn sững sờ, nhưng vốn dĩ nàng đã tu luyện Huyễn Ma công pháp nên kiên nhẫn xem tiếp.
Không xem thì thôi, vừa xem thì cả người chìm đắm trong Thiên Ma Sách, cả ma đại pháp trong đạo tâm và Thiên Ma Đại Pháp đều là công pháp nhất đẳng, không hề thua kém công pháp Thánh giai của Côn Lôn thánh địa, thậm chí còn cao hơn một bậc. Nếu có thể nắm giữ hết những tinh túy trong Thiên Ma Sách, việc phi thăng thành tiên chỉ là chuyện nhỏ.
Công pháp Tiên giai, Doanh Vân Thiến rất nhanh đã đánh giá về công pháp đang cầm trên tay. Sau khi xem xong nàng có một loại thôi thúc muốn tu luyện ngay tại chỗ.
Nhưng nàng rất ngạc nhiên vì sao Hứa Thế An lại cho nàng công pháp hiếm có như vậy, cho dù nàng là thiên kiêu của Doanh gia thì đến giờ cũng chưa từng được tiếp xúc với công pháp Tiên giai.
Sách, chẳng lẽ vì hắn thích ta?
Thiên chi kiều nữ Doanh Vân Thiến lúc này cũng sinh ra một trong tam đại ảo giác của nhân sinh. Nàng rút thần thức ra khỏi ngọc giản thì phát hiện trời sắp sáng, Hứa Thế An không biết từ lúc nào đã gối đầu lên chân nàng ngủ mất rồi.
Nếu là trước kia, Doanh Vân Thiến chắc chắn sẽ hung hăng đẩy Hứa Thế An ra, nhưng trong đầu nàng hiện ra Thiên Ma Sách nên đã dẹp bỏ ý định này. Trong miệng nàng lẩm bẩm: "Hừ! Xem như ngươi đối tốt với ta thì cho ngươi gối một chút vậy."
Nói xong, Doanh Vân Thiến lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một chiếc áo choàng khoác lên người Hứa Thế An, rồi nhắm mắt lại tiếp tục lĩnh hội Thiên Ma Sách.
Nàng dự định chọn ra một số công pháp thích hợp nhất để dung hợp với công pháp cũ của mình tiếp tục tu luyện.
Hứa Thế An không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy ánh nắng hôm nay quá chói mắt, hắn mơ màng mở mắt ra, vừa định ngồi dậy thì nhìn thấy hai ngọn núi ngạo nghễ che khuất tầm nhìn của mình. Nếu hắn mở mắt chậm thêm một chút thì đã có cơ hội được trải nghiệm vị của sữa rửa mặt.
Sách, đúng là: Trong lòng nghĩ gì thì sẽ có cái đó.
Doanh Vân Thiến cảm nhận được sự động đậy của Hứa Thế An nên vô ý thức cúi người xuống muốn xem Hứa Thế An có phải đã tỉnh hay chưa. Sau đó Hứa Thế An trơ mắt nhìn hai ngọn núi lớn đặt ngay trước mặt.
Có chút thơm, lại có chút ngạt thở.
Chỉ vừa tiếp xúc một chút, Doanh Vân Thiến cũng cảm thấy không ổn, cả người như bị điện giật giật lùi lại phía sau, trừng mắt nhìn Hứa Thế An vẫn còn mơ hồ nói: "Ngươi...ngươi vô sỉ!"
Hứa Thế An dụi dụi mắt nói: "Rõ ràng là ngươi chủ động."
"Ngươi...ngươi cút xuống cho ta."
Doanh Vân Thiến đỏ mặt đẩy Hứa Thế An ra.
Hứa Thế An không đề phòng, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế, may mà hắn tay mắt lanh lẹ, lộn một vòng giữa không trung rồi bình ổn đáp xuống đất. Trong miệng hắn lẩm bẩm: "Quả nhiên nữ nhân trên đời này đều giống nhau cả, có được rồi thì không còn trân trọng."
"Ngươi..."
Doanh Vân Thiến tức đến mức không nói nên lời. Rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là mình, sao Hứa Thế An vô sỉ này lại có thể nói ra lời ngang nhiên như vậy, khiến cho người sai trái thành như mình vậy.
Hứa Thế An thấy bộ dạng tức giận của Doanh Vân Thiến thì tiếp tục trêu ghẹo: "Sao nào, bị ta nói trúng tim đen rồi à?"
"Cút."
Doanh Vân Thiến tức quá hóa giận không nhịn được chửi một tiếng.
Hứa Thế An nhún vai cười nói: "Mỹ nhân, chúng ta ngày mai gặp."
Nói xong, hắn chậm rãi đi xuống núi. Bây giờ Hứa Thế An rất chờ mong tốc độ tu luyện của Doanh Vân Thiến sau khi tu luyện Thiên Ma Sách sẽ như thế nào. Không biết có kích phát được tiềm lực của Tần Sương Nghiên không, nếu hai đại thiên kiêu cùng phát lực thì mình thành Đạo Quân chỉ trong tầm tay.
Doanh Vân Thiến thấy bóng dáng Hứa Thế An khuất sau núi thì vẻ giận dữ trên mặt mới dần tan biến. Trong miệng nàng lẩm bẩm: "Hứa Thế An, ngươi chờ đó cho ta, sẽ có ngày ta vượt qua ngươi, để ngươi trở thành thần dưới váy ta."
...
Tà Dương phong cách Phi Tuyết phong rất xa, Hứa Thế An đi mất nửa canh giờ mới trở lại Phi Tuyết phong.
Vừa tới cửa chính, hắn liền thấy Cơ Lăng Nguyệt và Tần Sương Nghiên đang cùng nhau tu hành, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Buổi trưa tốt."
"Hừ."
Cơ Lăng Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không thèm để ý tới Hứa Thế An. Không đánh lại, không nói lại được, nên nàng chỉ có thể mượn việc Tần Sương Nghiên ở đây để phát tiết một chút bất mãn của mình.
"Ừm."
Tần Sương Nghiên khẽ lên tiếng đáp lại. Hứa Thế An kết đạo lữ không phải lần đầu nên nàng không mấy bất mãn với hành tung của hắn.
Khi Hứa Thế An đi ngang qua Tần Sương Nghiên, một cơn gió thổi qua khiến Tần Sương Nghiên đột nhiên ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Không hiểu sao, khi ngửi thấy mùi hương này, trong lòng nàng có cảm giác không thoải mái khó tả.
Hứa Thế An trở lại sân, Liễu Thi Họa, Hàn Nguyệt Vũ và những cô gái khác liền tiến đến đón, vây quanh hắn, đồng thanh nói: "Phu quân, chàng đã về."
"Ừm."
Hứa Thế An nhìn vẻ mặt chờ đợi của chúng nữ, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ quái: Mỗi ngày được sống cùng các nàng thế này cũng không tệ.
Rất nhanh Hứa Thế An gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Mình là Hải Vương, có chí hướng muốn cho mỗi một thiên chi kiều nữ một mái nhà, sao lại có thể có ý nghĩ sa đọa như vậy. Lần sau nếu còn nghĩ như vậy thì tự cho mình một bạt tai mới được.
Liễu Thi Họa lo lắng hỏi: "Phu quân, ở chỗ Doanh tỷ tỷ chàng không bị ức hiếp chứ, ta nghe người ta nói nàng ấy thích hành hạ người lắm."
Hứa Thế An véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Thi Họa nói: "Phu quân của nàng là người như thế nào chứ, sao có thể bị người ta hành hạ được. Chắc cũng chỉ có ta hành hạ nàng mà thôi."
Liễu Thi Họa dịu dàng nói: "Phu quân sẽ không hành hạ Doanh tỷ tỷ, chắc là các chàng chung đụng không tệ."
Hứa Thế An nghe vậy không kìm được kéo giai nhân vào lòng hỏi: "Có nhớ ta không?"
"Có."
Liễu Thi Họa ngoan ngoãn gật đầu, chủ động áp sát người vào Hứa Thế An, hoàn toàn không bận tâm trên người hắn còn vương mùi hương của người phụ nữ khác.
Hứa Thế An cưng chiều nói: "Thật ngoan, tối nay sẽ để phu quân hảo hảo thương nàng. Giờ chúng ta đi uống vài chén đã."
"Vâng."
Liễu Thi Họa đáp lời, sau đó các nàng như chúng tinh vây quanh mặt trăng đưa Hứa Thế An về Thính Phong các....
Bạn cần đăng nhập để bình luận