Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 27: Thí luyện đến (length: 7263)

"Hoằng Bác, ngươi đã là người lớn rồi, phải học được bình tĩnh."
Hứa Thế An còn ngái ngủ mở cửa, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Hoằng Dật mà trêu ghẹo nói.
Tần Hoằng Dật thấy Hứa Thế An vẫn bộ dạng lười biếng này, tức giận nói: "Tỷ phu, ngươi không biết đó thôi, bên ngoài giờ đang đồn rằng lần này tạp dịch thí luyện ngươi chắc chắn mất mạng, không chỉ các đệ tử gia tộc lớn liên thủ đối phó ngươi, mà lại những tạp dịch đệ tử cũng không ai muốn tổ đội cùng ngươi, lần này ngươi đi thí luyện có thể nói là mười phần chết chín."
"Chỉ có thế thôi sao?"
Hứa Thế An thờ ơ nhún vai: "Ta còn tưởng rằng tỷ lệ cược lại tăng lên, ta với Thi Họa vốn cũng không định tổ đội với ai, đương nhiên nếu tiểu tử ngươi muốn ôm bắp đùi ta thì ta miễn cưỡng chấp nhận."
? ?
Tần Hoằng Dật nghe xong lập tức hiện vẻ mặt dấu chấm hỏi người da đen, một lúc sau mới lên tiếng: "Tỷ phu, ta không nghe lầm chứ, ta là cao thủ Ngưng Khí tầng chín, năm nay thi đậu vào nội môn là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, lẽ nào không phải các ngươi mới phải ôm bắp đùi của ta sao?"
"Ha ha."
Hứa Thế An cười ha ha: "Cái trình Ngưng Khí tầng chín của ngươi thì đáng bao nhiêu, tiểu tử, ngươi không tự biết sao, hoàn toàn chỉ nhờ vào đan dược mà lên, thực chiến không bằng đệ tử Ngưng Khí tầng bảy, bằng không ngươi đã sớm thành đệ tử ngoại môn rồi."
"Tỷ phu, sao ngươi lại có thể bôi nhọ danh tiếng trong sạch của ta chứ?"
Mặt Tần Hoằng Dật lập tức chuyển sang màu gan heo.
"Ngươi sốt ruột... ngươi sốt ruột rồi."
Hứa Thế An cười nhạt trêu chọc nói.
"Người sốt ruột chẳng phải tỷ phu ngươi sao?"
Tần Hoằng Dật mặt đầy im lặng nói, bây giờ hắn càng ngày càng không hiểu Hứa Thế An, lần này hắn đến không chỉ vì nịnh nọt Sương Nghiên tỷ tỷ, mà quan trọng nhất là vì toàn bộ gia sản của mình.
Lúc ấy hắn đầu óc nóng lên, liền đem toàn bộ gia sản đặt cược vào Hứa Thế An, đánh bạc hắn có thể sống quá ba tháng, cho nên hắn quan tâm đến kỳ thí luyện này hơn bất kỳ ai.
Hứa Thế An tiện tay rút quạt giấy bên hông ra, quạt vài cái rồi chập chờn nói: "Ta có gì phải sốt ruột, có Thi Họa bảo vệ ta, qua kỳ tạp dịch thí luyện này dễ như trở bàn tay."
"Xong."
Tần Hoằng Dật không ngờ Hứa Thế An lại đặt cược vào Liễu Thi Họa, như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Tỷ phu, chúng ta lần này xong thật rồi."
Xoát!
Hứa Thế An thu lại quạt giấy, khẽ gõ vào ót Tần Hoằng Dật, cười nói: "Ngươi thấy ta giống người thích đánh những trận không chắc chắn sao?"
Tần Hoằng Dật gật nhẹ đầu rồi lại lắc đầu: "Ta không biết, ta hiện tại cảm thấy đầu óc rất loạn."
Hứa Thế An cười nói: "Yên tâm đi, lần này tạp dịch thi đấu, Thi Họa nhất định sẽ nổi danh ở Ngọc Thanh Kiếm Tông, giống như Sương Nghiên làm mọi người kinh ngạc tại nội môn thi đấu vậy."
Nếu là lúc trước, Tần Hoằng Dật nghe những lời này nhất định sẽ cho Hứa Thế An hai đấm, nhưng nhớ đến cảnh ngộ trước sau cuộc thi của Sương Nghiên tỷ tỷ, không hiểu sao, hắn lại có chút mong đợi.
Hắn cắn răng nói: "Được, tỷ phu ta tin ngươi lần này, lần này ta sẽ tổ đội với các ngươi."
Hứa Thế An như nghĩ ra điều gì, nói: "Như vậy mới đúng chứ, ngươi đừng quên chuẩn bị một số đồ cần dùng cho thí luyện."
"Hả?"
Tần Hoằng Dật ngơ ngác, bây giờ còn ba ngày nữa là đến tạp dịch thí luyện rồi, mà ngươi chẳng có chuẩn bị gì sao?
"Mau đi đi, ta tin ngươi mà."
Hứa Thế An nói rồi vỗ vai Tần Hoằng Dật.
"Được thôi."
Tần Hoằng Dật bất đắc dĩ quay người rời đi.
Hứa Thế An nhìn bóng lưng Tần Hoằng Dật, bắt đầu suy tư mình cần chuẩn bị những gì.
Ba ngày thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm hôm đó, Hứa Thế An đã lâu không dậy sớm, hắn vừa ngáp vừa đi ra ngoài cửa, chân mới bước ra một bước, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống đã lâu không xuất hiện.
"Kí chủ đạo lữ Tần Sương Nghiên đột phá Đạo Cơ tầng sáu, đạo lữ Liễu Thi Họa đột phá Tụ Khí tầng bảy, kí chủ nhận được phần thưởng gấp 10 lần, tu vi + 15 năm."
Hứa Thế An nghe xong liền lắc đầu, sau khi xác nhận mình không nghe lầm, khóe miệng không kìm được lộ ra nụ cười mê người.
Hắn đi đến sân, ngồi vào trước bàn đá, kiểm tra lại túi trữ vật, xác nhận đồ đạc đã chuẩn bị xong, sau đó hắn yên lặng chờ đợi hai nàng đến.
Một lát sau, Hứa Thế An nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, hắn nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa như đôi tỷ muội thân thiết cùng nhau đi tới.
"Thế An."
"Phu quân."
Hai nàng nhìn thấy Hứa Thế An liền cất tiếng chào.
Hứa Thế An đứng dậy nói: "Sương Nghiên, Thi Họa, các nàng nhanh về thế."
Liễu Thi Họa khẽ gật đầu: "Phu quân, hôm nay là thời gian tập hợp của đệ tử tạp dịch đi thí luyện, nên chúng ta về sớm."
Tần Sương Nghiên nói: "Đúng vậy, kỳ tạp dịch thí luyện này đối với Thế An và Thi Họa muội muội đều là một cơ hội tốt, chỉ cần các ngươi có thể đạt thứ hạng tốt trong thí luyện, thì có thể trở thành đệ tử ngoại môn."
Hứa Thế An cười trêu ghẹo nói: "Vậy lần này thí luyện, ta phải dựa vào Thi Họa phu nhân rồi."
Liễu Thi Họa nghe thấy hai chữ "phu nhân" thì mặt đỏ lên, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ kiên định.
"Phu quân, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chàng."
Hứa Thế An: "Ta tin ngươi, Thi Họa nhà ta là giỏi nhất, chúng ta thu xếp rồi lên đường thôi."
"Ừm."
Liễu Thi Họa đáp lời.
Một lát sau, ba người cùng ngự kiếm bay về phía Thí Kiếm Phong của tông môn.
Tần Sương Nghiên đứng ở trước nhất, Hứa Thế An đứng ở giữa kiếm, Liễu Thi Họa thì đứng phía sau hắn.
Hình ảnh hai nữ một nam cùng nhau ngự kiếm trên đường đi thu hút vô số ánh nhìn.
Các nam đệ tử Ngọc Thanh Kiếm Tông nhìn vẻ tươi tắn của Hứa Thế An, không nhịn được thi nhau chửi mắng.
"Tên Hứa Thế An đáng chết!"
"Hứa Thế An tốt nhất nên chết trong kỳ tạp dịch thí luyện này!"
"..."
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã đến chân núi Thí Luyện Phong.
Thí Kiếm Phong là nơi ở thường ngày của phần lớn đệ tử tạp dịch, cho nên hàng năm kỳ tạp dịch thí luyện cũng được tuyên bố ở đây.
So với nội ngoại môn thi đấu, tạp dịch thí luyện ở Ngọc Thanh Kiếm Tông không được coi trọng.
Hàng năm người chủ trì đều là chấp sự ngoại môn, ba người Hứa Thế An vừa đáp xuống đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhưng tất cả các đệ tử tạp dịch đều vô thức tránh xa bọn họ một khoảng cách, sợ bị Hứa Thế An để ý tới.
Hứa Thế An cũng không quan tâm, vẫn trò chuyện cùng hai nàng Liễu Thi Họa và Tần Sương Nghiên.
Ba người đang nói chuyện rất vui vẻ thì trên không trung có vài bóng người từ trên trời đáp xuống, người còn chưa đến nơi, tiếng đã vọng đến.
"Triệu chấp sự đến!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận