Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 254: Hứa Thế An: Nương tử, ngươi tốt sẽ a! (length: 7691)

"Bẩm phu quân, Oản Oản muội muội vừa mới đột phá Mệnh Đan cảnh, ta để cùng Tiểu Y luận bàn một phen, tiện thể để nàng chỉ điểm một chút cho Tiểu Y tu hành."
Doanh Vân Thiến cũng không giấu diếm Hứa Thế An, đem vừa rồi phát sinh sự tình kể lại một lần.
"A."
Hứa Thế An lúc trước đã biết Tiêu Oản Oản phá cảnh, bất quá trên mặt vẫn là lộ ra một chút vui mừng nói: "Oản Oản quả nhiên không để vi phu thất vọng, lúc trước Tử Viêm tông những tên kia thật là mù mắt, thế mà đem ngươi cái này thiên chi kiêu nữ trục xuất tông môn, để chúc mừng ngươi đột phá Mệnh Đan cảnh, vi phu tặng ngươi một món quà nhỏ."
Vừa nói, hắn theo trong trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh linh kiếm cấp bậc bán thánh khí đưa tới.
Nữ nhân mà, không thể vừa đến đã đem tất cả đồ tốt móc ra cho nàng, bằng không về sau thì không tốt tạo kinh hỉ.
"Cảm ơn phu quân."
Tiêu Oản Oản cung kính nhận lấy thanh bán thánh kiếm kia.
Doanh Vân Thiến ở một bên nói: "Oản Oản muội muội, bảo bối của ngươi có phải nên để chúng ta mở mang tầm mắt một chút không?"
Tiêu Oản Oản hơi dừng lại, nàng vốn nghĩ sẽ bí mật nghiên cứu thanh bảo kiếm này, bất quá bây giờ Vân Thiến tỷ muốn nhìn, nàng không chút do dự rút thanh bảo kiếm trong tay ra.
Keng!
.
Theo một tiếng kiếm reo, một đạo kiếm quang chói mắt lóe qua.
Tại chỗ một đám thị nữ đều bị kiếm quang này làm cho kinh ngạc, Tiểu Y càng vô ý thức thốt lên: "Nửa... bán thánh kiếm!"
Trong ký ức của nàng, vị cô gia này thế nhưng là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, hôm nay làm sao lấy ra loại bảo bối này.
Đừng nói mấy người ngoại môn, tạp dịch đệ tử như các nàng, ngay cả nội môn đệ tử, trong tay cũng không có bảo bối như vậy, xem ra mình vẫn là quá coi thường vị cô gia này.
"Kiếm tốt."
Doanh Vân Thiến vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Thế An, vẻ mặt như đang nói, có mới nới cũ, ngươi còn chưa tặng cho ta đồ tốt như vậy đây.
Động tác nhỏ này, tự nhiên không qua được mắt Hứa Thế An, hắn tự nhiên đưa tay ôm lấy eo thon của Doanh Vân Thiến, cười nói: "Nương tử cái đó chẳng phải là đang ghen đó sao?"
"Hừ."
Doanh Vân Thiến khẽ hừ một tiếng: "Thiếp thân không dám ghen, phu quân ngươi chính là bậc nhất đại nhân vật."
Tiêu Oản Oản chưa từng thấy qua cảnh này, còn tưởng Vân Thiến tỷ giận, vội nói: "Tỷ tỷ nếu thích thanh bảo kiếm này, Oản Oản có thể không cần."
"Không cần, đây là quà phu quân tặng cho ngươi, ngươi cứ giữ đi."
Doanh Vân Thiến cũng không tỏ vẻ khó chịu với Tiêu Oản Oản, chỉ là tượng trưng giãy giụa một chút, muốn xem xem Hứa Thế An gia hỏa này có phải bị tiểu mỹ nhân trước mắt quyến rũ rồi không, cảm thấy Hứa Thế An tay đang ôm chặt lấy mình, nàng liền không giãy giụa nữa.
Hứa Thế An cười nói: "Nương tử, quà của nàng ta cũng đã chuẩn bị xong, chỉ là bây giờ ngươi còn chưa cần... Chờ đến khi ngươi cần, vi phu nhất định sẽ cho ngươi một kinh ngạc vui mừng vô cùng."
"Đây là ngươi nói đó, nếu không làm ta hài lòng, thì lần này sẽ không yên đâu." Doanh Vân Thiến vừa nói vừa không quên liếc Hứa Thế An một cái.
Hứa Thế An nói: "Đây là chắc chắn, ngươi lúc nào cần ma chủng, cứ đến tìm vi phu là được."
Quả nhiên, Doanh Vân Thiến nghe được hai chữ ma chủng xong liền sáng mắt lên, tay khẽ lướt qua tim Hứa Thế An: "Sau ba tháng, thiếp thân có thể bắt đầu bước thứ hai của môn công pháp kia, đến lúc đó phu quân cũng đừng để thiếp thân thất vọng nha."
Chúng thị nữ xung quanh thấy hai người này không biết xấu hổ không biết ngượng tú ân ái, vô ý thức lui vào bên trong Triều Dương phủ, để lại Tiêu Oản Oản một mình sững sờ tại chỗ.
Hứa Thế An và Doanh Vân Thiến liếc mắt đưa tình một hồi mới trở về Phi Tuyết phong.
— — — — Thời gian nhanh chóng, ba tháng đảo mắt đã qua.
Mấy ngày liền, Doanh Vân Thiến không cùng mọi người ra hậu sơn tu luyện mà chỉ một mình ở trong tĩnh thất cảm ngộ kinh văn, bảy ngày sau vào buổi chạng vạng, nàng từ trong tĩnh thất bước ra.
Vừa ra sân, tất cả ánh mắt mọi người đều bị Doanh Vân Thiến thu hút, khí chất hiện tại của Doanh Vân Thiến đã khác hoàn toàn so với trước kia.
Trước kia nàng cho người ta cảm giác vũ mị xinh đẹp, đích thực là một yêu nữ họa quốc ương dân.
Còn hiện tại nàng lại cho người ta khí chất tuấn tú cao nhã, siêu thoát phàm tục, nếu như tu vi trên người nàng không còn, có lẽ mọi người đều nghĩ Doanh Vân Thiến đã bị đoạt xác.
Doanh Vân Thiến thấy mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên cười hỏi: "Mọi người sao thế?"
Tiểu Y nói: "Sư tỷ, tỷ đã thay đổi."
Doanh Vân Thiến cười nói: "Đây là lẽ đương nhiên, công pháp mà ta tu chính là một môn công pháp vô thượng của đạo gia, đương nhiên có thể khiến ta rực rỡ hẳn lên, phu quân đâu?"
"Cô gia trước đó đã xuống núi câu cá, chắc là sắp về rồi."
Tiểu Y vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Hứa Thế An.
"Hình như ta nghe có người đang nhớ ta."
Theo giọng nói truyền đến, Hứa Thế An vác giỏ cá chậm rãi đi vào sân, ánh mắt lập tức bị Doanh Vân Thiến thu hút, quan sát kỹ một phen, vô ý thức thốt lên: "Vân Thiến mị cốt tiên phong, phấn trang điểm thế gian đều là tầm thường."
Doanh Vân Thiến nghe được lời đánh giá này, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt mị như tơ nhìn Hứa Thế An, chậm rãi tiến về phía hắn, đưa tay vòng lên vai hắn, giọng dịu dàng hỏi: "Vậy thiếp thân lúc trước đẹp hay là bây giờ càng đẹp?"
"Đều đẹp."
Hứa Thế An đương nhiên sẽ không rơi vào bẫy này, cười nói: "Bất quá vi phu vẫn thích dáng vẻ của nàng hiện tại hơn."
Doanh Vân Thiến nhón chân ghé vào tai Hứa Thế An nói nhỏ: "Vậy tối nay thiếp thân sẽ để cửa cho phu quân."
Nói xong, nàng xoay người một cái, mang theo làn gió thơm biến mất ngay tại chỗ, Hứa Thế An nhìn bóng lưng đối phương biến mất, trong lòng thầm nhủ: Tiểu yêu tinh này càng ngày càng biết đùa.
Màn đêm buông xuống.
Hứa Thế An cầm quạt giấy đẩy cửa phòng khép hờ của Doanh Vân Thiến đi thẳng vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, cười nói: "Nương tử, vi phu tới."
"Phu quân thiếp thân đợi chàng đã lâu."
Thanh âm của Doanh Vân Thiến từ phía sau tấm bình phong truyền đến đồng thời, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước ra.
Tối nay Doanh Vân Thiến tay cầm phất trần, mặc một bộ đạo bào xanh lam, đầu đội Hỗn Nguyên khăn, hiển nhiên là một vị cao nhân phương ngoại.
Tê...
Hứa Thế An trong lòng hít sâu một hơi, tuy rằng kiếp trước hắn đã từng nghe đến cái gì đạo cô viện các loại, nhưng hắn vẫn chưa từng được thấy tuyệt kỹ của bọn họ, không ngờ hôm nay lại có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Hắn vô ý thức tăng nhanh tốc độ ôm eo thon của Doanh Vân Thiến, ghé vào tai nàng nói: "Nương tử, nàng giỏi lắm!"
Doanh Vân Thiến thấy Hứa Thế An đã mắc câu, tượng trưng đẩy nhẹ Hứa Thế An, dịu dàng nói: "Phu quân hư quá, nhưng phu quân lại thích kiểu này, nhưng hiện tại thiếp thân là người xuất gia không thể hầu hạ phu quân."
"Ồ?"
Hứa Thế An hơi dừng lại hỏi: "Vậy Vân Thiến như thế nào mới có thể để vi phu mở mang kiến thức một chút về song tu chi pháp vô thượng của nàng?"
Doanh Vân Thiến ghé vào tai Hứa Thế An dịu dàng nói: "Trừ phi phu quân biến thiếp thân thành ma nữ, không biết phu quân có nỡ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận