Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 230: Hứa công tử là người ở rể (length: 7780)

"Tiểu tử ngươi ngược lại là một người thông minh, đã ngươi như vậy thức thời, bản công tử cũng không làm khó ngươi, những thứ đồ trên người đám gia hỏa này thì thuộc về ngươi." Hứa Thế An nói vung tay lên đem tàng bảo đồ cùng chìa khóa nắm trong tay.
Lại Mậu Binh nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lần này mật tàng là cùng hắn không có chút quan hệ nào, bây giờ còn có thể đổi được một ít gì đó, cũng coi là kịp thời dừng tổn hại, vội vàng cung kính nói: "Đa tạ công tử."
Một chén trà sau, Trần Thần dẫn theo một cái trữ vật giới chỉ cùng Chiêu Hồn Phiên đi tới trước mặt Hứa Thế An, tất cung tất kính nói: "Công tử, chiến lợi phẩm của ngài đều ở nơi này."
"Ừm."
Hứa Thế An tiện tay đem trữ vật giới chỉ cùng Chiêu Hồn Phiên nắm trong tay, sau đó xóa đi tinh thần lạc ấn trên trữ vật giới chỉ, đem thần thức đầu nhập vào bên trong chiếc trữ vật giới chỉ này, đập vào mắt là một cái không gian trữ vật có kích thước tương đương một tòa cung điện nhỏ.
Bên trong bày đầy các loại rương, hắn tùy ý mở ra nhìn thoáng qua, trung phẩm linh thạch, ngàn năm các loại linh dược, đủ loại bảo bối không thiếu thứ gì.
Sau cùng hắn phát hiện viên Đại Đạo Đan mà lúc trước Vạn Quỷ chân nhân vỗ xuống ở trong một cái hộp nhỏ.
Hứa Thế An nhìn lướt qua rồi bỏ trữ vật giới chỉ vào trong túi của mình, ngay lúc hắn chuẩn bị mang theo mọi người rời đi thì bỗng nhiên có mấy đạo thân ảnh bay tới từ xa, gặp trong đó hai người là người quen cũ của hắn, Hứa Thế An lập tức cười nói: "Hoàng chấp sự, Tiểu Thanh, sao các ngươi lại tới đây?"
"Chúng ta đã gặp Hứa công tử."
Hoàng chấp sự cùng Tiểu Thanh sau khi rơi xuống đất vội vàng thở dài nói.
Hứa Thế An cười nhẹ nhàng nhìn hai người, nói: "Miễn lễ."
Hoàng chấp sự cảm nhận được ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Hứa Thế An, giải thích: "Hồi công tử, là do chúng ta sai sót mới khiến ngài gặp phải tên tu sĩ tà đạo Vạn Quỷ chân nhân này, ta chờ hiện tại đến để bồi lễ xin lỗi ngài."
Hứa Thế An không để ý chút nào nói: "Chuyện này có liên quan gì đến các ngươi, vốn dĩ là do chính ta muốn như vậy, hơn nữa các ngươi cũng thấy, ta còn chưa xuất thủ thì tên kia đã bị hai nương tử của ta giải quyết, nếu không có chuyện gì thì các ngươi cứ trở về đi."
"..."
Hoàng chấp sự chợt phát hiện không biết nói gì thêm, cảm giác vị trước mắt này căn bản không hề để Vạn Quỷ chân nhân vào trong mắt, để bọn hắn phí công một chuyến.
Hứa Thế An thấy hắn không nói gì, liền dời mắt sang hai lão đầu ở cách đó không xa, cười hỏi: "Hai vị, các ngươi cũng đến gây chuyện sao?"
"Không dám, không dám."
Hai lão giả vội vàng phủ nhận, sau đó liếc nhìn nhau, rồi đồng thanh lên tiếng.
"Lão phu linh dược, lão hủ cô tinh, bái kiến công tử."
"Chúng ta đến đây lần này là muốn hỏi ý kiến công tử có bằng lòng bán Đại Đạo Đan trong tay hay không."
Hứa Thế An nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên: "Đương nhiên là được, xem ra hai vị trước đó cũng đã định đánh nhau với Vạn Quỷ lão đăng một trận?"
"Cái đó thì thật không có."
Cô Tinh chân nhân giải thích: "Vạn Quỷ lão ma thủ đoạn quá nhiều, ta cùng linh dược đạo hữu đều không giỏi chiến đấu, thật sự đánh nhau thì chưa chắc đã giữ hắn lại được, nên khi nhìn thấy công tử trấn áp hắn, lúc này mới sinh ra ý muốn mua Đại Đạo Đan."
"Thì ra là thế."
Hứa Thế An lẩm bẩm một câu rồi nói: "Vậy hai vị cứ nói giá đi."
Linh dược chân nhân nói: "Công tử, lão hủ ra giá giống trên hội đấu giá."
Cô Tinh chân nhân phụ họa nói: "Tiểu lão nhân cũng vậy."
Hứa Thế An tự nhiên nhớ đến hai vị này vung tiền như rác trên hội đấu giá, hắn suy tư một chút, rồi đưa mắt nhìn hai nữ ở một bên hỏi: "Hai vị phu nhân, các ngươi muốn cái gì, bản công tử sẽ dùng Đại Đạo Đan đổi với bọn hắn."
Tĩnh lặng, mọi người như trúng phải thuật trầm mặc, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, không ai nói được một lời.
Bọn hắn vạn vạn không ngờ Đại Đạo Đan mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ lại không đáng để nhắc đến trong mắt công tử này, còn chưa kịp tay hết nóng đã muốn bán đi, thậm chí còn hỏi xem mỹ nhân bên cạnh mình muốn cái gì.
Hàn Nguyệt Vũ cùng Liễu Thi Họa hai nữ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, đồng thanh nói: "Phu quân chọn cái gì, chúng ta sẽ chọn cái đó."
Hứa Thế An ôm hai mỹ nhân ghé tai nói: "Mau chọn đi, bằng không gia pháp hầu hạ."
Hai nữ nghe vậy khuôn mặt hơi đỏ lên, tuy rằng mấy ngày nay các nàng đều cùng Hứa Thế An cùng nhau song tu, nhưng nghĩ đến hình ảnh đó thân thể các nàng liền có cảm giác khác lạ.
Liễu Thi Họa nói: "Phu quân, chúng ta có thể chọn linh dược, dù sao nhà chúng ta còn có Tiểu Long Nhi đây."
Xoát!
.
Hứa Thế An mở quạt giấy trong tay, miệng lẩm bẩm nói: "Suýt chút nữa quên mất tiểu nha đầu kia, lấy Long Huyết Quả cho nàng làm đồ ăn vặt ăn chắc ngon lắm."
Chỉ là một câu nói vu vơ, nhưng lại thay đổi ý nghĩa khi truyền vào tai mọi người xung quanh, đám người nhìn Hứa Thế An trong ánh mắt chỉ còn lại sự hâm mộ và kính sợ, trong đầu càng xuất hiện một ý niệm: nhà của vị này rốt cuộc có bao nhiêu mỏ, mà có thể đem Long Huyết Quả 3000 năm phần làm đồ ăn vặt.
Hứa Thế An không để ý đến biểu hiện của mọi người, lấy ra chiếc hộp đựng Đại Đạo Đan trong trữ vật giới chỉ, từ từ mở ra, một viên Đại Đạo Đan xuất hiện trước mắt mọi người, hắn lạnh nhạt nói: "Linh dược đạo hữu, ngươi muốn Đại Đạo Đan, vậy linh dược của bản công tử đâu?"
Linh dược chân nhân nghe vậy mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn, luống cuống tay chân lấy ra hai hộp từ trong trữ vật giới tử, từ từ mở ra, hai cỗ dược hương mê người trong nháy mắt lan tỏa trong không khí, không ít người thậm chí theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nếu không phải tận mắt chứng kiến trận chiến vừa rồi thì chắc đã xuất thủ cướp đoạt.
Linh dược chân nhân nói: "Công tử, đây là hai gốc linh dược mà lão phu chuẩn bị kỹ càng, mong ngài nghiệm thu."
Hứa Thế An lên tiếng đưa chiếc hộp trong tay cho Hàn Nguyệt Vũ, nói: "Nguyệt Vũ, ngươi đi cất đồ lại đi."
"Vâng."
Hàn Nguyệt Vũ vui vẻ tiếp lấy hộp, đi đến trước mặt linh dược chân nhân, nói: "Tiền bối, đây là Đại Đạo Đan của ngươi."
"Làm phiền tiên tử."
Linh dược chân nhân nhận lấy hộp, đồng thời đưa hai hộp cho Hàn Nguyệt Vũ, người này ôm hộp quay về chỗ cũ, giao hộp cho Hứa Thế An, Hứa Thế An không thèm nhìn một cái đã bỏ vào trữ vật giới chỉ, chưa đầy một chén trà thời gian, hai bên đã giao dịch xong viên đan dược mà vô số người hằng mơ ước.
"Hoàng chấp sự sau này có thời gian thì đến Tầm Tiên thành tìm bản công tử vui vẻ, hiện tại bản công tử còn có chuyện quan trọng nên xin cáo từ trước."
Hứa Thế An nói rồi nháy mắt ra hiệu với những người sau lưng, lập tức dẫn mọi người rời đi.
Hoàng chấp sự nhìn theo bóng lưng đoàn người Hứa Thế An đi xa, vội vàng cung kính nói: "Chúng ta tiễn Hứa công tử."
Sau khi bóng dáng của đoàn người Hứa Thế An biến mất hoàn toàn, Cô Tinh chân nhân một mặt tiếc nuối quay đầu hỏi: "Hoàng chấp sự, vị Hứa công tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Hoàng chấp sự nói: "Ta cũng không biết thân phận thật sự của vị công tử kia, chỉ biết lúc hắn đến đã cầm thiệp mời của một vị Chân Quân của Côn Lôn thánh địa, chắc hẳn là hậu nhân của một vị Chân Quân nào đó của Côn Lôn thánh địa."
Tiểu Thanh nghe vậy yếu ớt nói: "Chấp sự, ta nghe Hứa công tử nói, hắn là người ở rể của Cơ gia và Doanh gia ở Côn Lôn thánh địa."
Dứt lời, toàn trường im bặt.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận