Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 103: Đại năng trọng sinh (length: 7270)

"Đổi nhóm khác."
Trong lương đình, Hứa Thế An chỉ quét mắt hàng nữ tử đầu tiên, phát hiện tháp nhỏ không có dị động gì, liền chẳng thèm nhìn đến những nữ tử này, chứ đừng nói là xem xét cuộc đời các nàng.
Một đám nữ tử tại chỗ nghe vậy, trên mặt không có chút biểu cảm nào, đồng loạt lui ra.
Rất nhanh, nhóm nữ tử thứ hai lại tiến lên.
"Đổi nhóm khác."
Hứa Thế An còn chưa đợi người đứng vững đã mở miệng.
Hành động này khiến đám người đang đứng từ xa quan sát cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Nếu không phải bọn họ lo lắng cuộc đối thoại của mình bị vị Thành chủ Ngọc Thanh kia nghe thấy, lúc này đã bắt đầu chửi rủa.
Rõ ràng Hứa Thế An này đang cố tình trêu đùa bọn thất bang lục phái.
Ngay cả Thành chủ Ngọc Thanh cũng không nhịn được hỏi một câu: "Hứa sư đệ, đệ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hỏi thăm xuất thân, gia cảnh và tu vi của các nàng sao?"
Hứa Thế An cười nói: "Sư huynh có từng nghe qua thuật văn hương thức mỹ nhân?"
"Cũng có nghe nói qua."
Thành chủ Ngọc Thanh dừng lại một chút, tò mò hỏi: "Lẽ nào Hứa sư đệ cũng biết thuật này?"
"Không tệ."
Hứa Thế An chậm rãi nói: "Ta không chỉ có thể văn hương thức mỹ nhân, mà chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra sự khác biệt của mỹ nhân."
Giọng hắn không lớn, nhưng lại khiến mọi người trong sân nghe được rõ ràng.
Các thiếu chủ thất bang lục phái nghe vậy, người nào người nấy đều khịt mũi coi thường.
Thậm chí có người lớn tiếng: "Cái này mà cũng gọi là bản lĩnh?"
"Cũng là văn hương thức mỹ nhân, loại bản lĩnh trộm hoa bắt bướm này mà cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang?"
"... "
"Hừ!"
Liễu Thi Họa nghe những lời bàn tán lập tức hừ lạnh một tiếng, phóng uy áp của mình ra, uy áp của nàng mang theo chân ý, khiến đám thiếu chủ trong nháy mắt im bặt.
Bọn họ không ngờ nữ nhân này lại lợi hại đến vậy, ánh mắt nhìn Hứa Thế An lại thêm vài phần ghen tị.
Hứa Thế An không để ý đến mọi người, dồn ánh mắt vào đám mỹ nhân.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào một nữ tử liễu yếu đào tơ, dịu dàng ngoan ngoãn, giống Lâm muội muội, thì bảo tháp trong cơ thể hắn xuất hiện dị động.
Đến rồi!
Hứa Thế An bắt đầu nghiêm túc quan sát thiếu nữ trước mặt, da trắng dáng xinh, thân hình yểu điệu, nhất là vòng eo nhỏ nhắn như liễu, như thể một cơn gió thoảng cũng có thể thổi bay nàng đi.
Vẻ đẹp này mang đến cảm giác ý vị sâu sắc .Chỉ có người như vậy, khi mình vừa chạm mắt nàng, trong đôi mắt nàng lại toát ra vẻ xem thường tất cả.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Hứa Thế An có cảm giác như bị mãnh thú để mắt, dù hắn có 300 năm tu vi, lĩnh ngộ kiếm đạo chân lý, vẫn không thể nào bình ổn nội tâm mình.
Trần Uyển Nhi lúc này đang rất phiền muộn, nàng kiếp trước là đại năng phi thăng của Dao Trì thánh địa, đáng tiếc khi độ kiếp bị thiên lôi đánh cho suýt hồn phi phách tán, đành phải lựa chọn luân hồi chuyển thế.
Nửa tháng trước, kiếp này của nàng bị người hãm hại, rơi xuống ao, trước khi chết mới giác tỉnh ký ức ba đời trước, mới may mắn thoát khỏi một kiếp.
Vốn dĩ nàng định ở Trường Hà bang âm thầm tu luyện, chờ thời cơ chín muồi thì rời đi Trường Hà bang để tiếp tục truy tìm tiên duyên.
Nào ngờ công pháp Dao Trì thánh địa còn chưa kịp tu luyện nhập môn, thì nàng đã bị người cha trên danh nghĩa đưa đến Ngọc Thanh thành này để làm thiếp cho một kẻ ở rể.
Vừa nãy cảm nhận được ánh mắt dòm ngó trơ trẽn của kẻ ở rể kia, nàng vô thức liếc nhìn hắn, kết quả tên này lại lộ vẻ rất hứng thú.
Đáng chết!
Chẳng lẽ mình đã lọt vào mắt tên này?
Đường đường là đại năng phi thăng của Dao Trì thánh địa, đi đến đâu cũng được người Nhân Tôn kính xưng một tiếng "đạo tổ".
Nếu gả cho một kẻ ở rể làm thiếp, chi bằng ta chết quách cho xong.
Đúng là, người càng sợ điều gì, điều đó lại càng xảy ra.
Lúc Trần Uyển Nhi đang thấp thỏm lo âu, Hứa Thế An cũng vừa vặn mở miệng: "Cô nương áo xanh ở lại, những người còn lại có thể đi."
Vừa dứt lời, đám nữ tử tại chỗ ào ào lui ra.
Các thiếu chủ cũng bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Trần huynh, chúc mừng ngươi, sắp trở thành cậu của Hứa công tử rồi."
"Nhiều mỹ nhân như vậy, Hứa công tử lại chọn trúng mỹ nhân Diệp gia ngươi, xem ra nữ tử Diệp gia vẫn có chỗ hơn người."
"... "
Trần Vũ nghe tiếng xì xào của mọi người, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngày thường hắn rất ghét Trần Uyển Nhi, cái con muội thứ này.
Không ngờ cô ta lại được Hứa Thế An phế vật để mắt tới, vừa nghĩ tới việc sau này cô ta có thể dựa vào thân phận này mà quay về Diệp gia dương oai diễu võ, Trần Vũ lại càng thấy khó chịu trong lòng.
Hứa Thế An không để ý đến mọi người, chậm rãi lên tiếng: "Nàng tên gì?"
Đáng chết!
Trần Uyển Nhi mặt mày ủ rũ, giờ nàng chỉ muốn chạy khỏi nơi này nhưng thực lực bây giờ căn bản không thể thoát đi, đành phải nhắm mắt trả lời: "Bẩm đạo hữu, ta tên Trần Uyển Nhi."
"Tên hay."
Hứa Thế An quay sang Thành chủ Ngọc Thanh: "Sư huynh, ta chọn nàng, phiền huynh nói rõ về gia cảnh và thế lực của nàng, để ta cùng người nhà bàn chuyện hôn sự."
"Hôn sự?"
Thành chủ Ngọc Thanh ngẩn người.
Hứa Thế An cười: "Đúng là hôn sự, ta và chưởng môn thất bang lục phái xem như bằng hữu, cũng không thể để hậu bối của họ không hiểu rõ mà theo ta chứ?"
"Thế nhưng mà..."
Thành chủ Ngọc Thanh chưa nói hết câu, ngươi là một tên ở rể, ai cho ngươi mà đòi viết hôn thư chứ?
Hứa Thế An liếc mắt đã hiểu suy nghĩ của Thành chủ Ngọc Thanh, cười nói: "Trước khi đến ta đã nhờ Hằng Vũ bá phụ giúp viết một phong hôn thư, lúc nào cũng có thể trao đổi."
?
Thành chủ Ngọc Thanh đầy đầu dấu chấm hỏi, trong đầu ông lúc này chỉ có một ý nghĩ, đám lão già nhà Tần gia bị lú lẫn rồi sao? Đi giúp một kẻ ở rể viết hôn thư?
Các thiếu chủ thất bang lục phái cũng trố mắt kinh ngạc, ánh mắt họ nhìn Hứa Thế An từ khinh thường biến thành kinh hãi.
Tên này thật sự là kẻ ở rể sao?
Đương nhiên người kinh ngạc nhất trong số đó vẫn là Trần Uyển Nhi, vốn cho rằng mình sẽ là thiếp, không ngờ giờ lại thành thê tử.
Dù vậy, trong lòng nàng vẫn không muốn gả cho tên ở rể Hứa Thế An này.
Nhưng lúc này, nàng không có cách nào tốt hơn.
Thôi thì tạm gá vào tên này, nếu sau này hắn dám đụng vào ta, chờ ta tu luyện thành công, sẽ chém hắn tan xác.
Hứa Thế An thấy Thành chủ Ngọc Thanh vẫn đứng ngây ra đó, bèn hỏi: "Sư huynh, có phải ta nói không rõ ràng không?"
"À."
Thành chủ Ngọc Thanh lúc này mới hồi thần, nói: "Sư đệ chờ một lát, sư huynh đi chút rồi quay lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận