Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 105: Hứa Thế An: Ta tại sao lại lập công? (length: 8161)

Một lúc lâu sau, tiếng đàn biến mất.
Trần Uyển Nhi chậm rãi mở hai mắt ra, thầm nghĩ: Thân thể của mình vẫn là quá yếu, cho dù ta có công pháp Tiên giai, trong nhất thời cũng rất khó sửa đổi căn cốt.
Nàng vô ý thức hướng về vị trí của Liễu Thi Họa bọn người nhìn qua, một giây sau trong đôi mắt nàng liền lộ ra vẻ hoảng hốt.
Chỉ thấy một nữ tử cao ngạo đang thi triển kiếm pháp của mình.
Kiếm ý vô địch tiểu thành!
Cái Ngọc Thanh Kiếm Tông nho nhỏ này, làm sao có thể có thiên kiêu như vậy, kiếm ý vô địch tiểu thành ở cảnh giới Mệnh Đan, hơn nữa còn là kiếm ý vô địch, cho dù là ở bên trong các đại thánh địa cũng là một tồn tại không tầm thường.
Quan trọng nhất là nàng này đã thức tỉnh Thánh Thể, nếu tu luyện đúng công pháp và có thêm cơ duyên, thì có thể thức tỉnh Tiên Thể khi đạt cảnh giới Hợp Đạo, phi thăng trong tầm tay.
Cùng lúc đó, Tần Sương Nghiên cũng ngừng động tác trên đầu, nàng cảm giác được bị người nhòm ngó, vô ý thức đưa mắt về phía hướng bị nhìn.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Tần Sương Nghiên nhìn nữ nhân liễu rủ trong gió ở đằng xa, không biết vì sao, trong lòng lại có một loại chiến ý không rõ.
"Ngươi là ai?"
Vừa nói, ánh mắt mọi người ở đó đều hướng về phía Trần Uyển Nhi.
"Ta gọi Trần Uyển Nhi, là bị Hứa Thế An đưa đến Thanh U phong này."
Trên mặt Trần Uyển Nhi không có chút vẻ sợ hãi nào, một mặt bình tĩnh nói.
"Thì ra là ngươi."
Khóe miệng Tần Sương Nghiên hơi nhếch lên: "Ngươi rất khác biệt."
"Cũng vậy."
Giọng điệu Trần Uyển Nhi vẫn bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, trong tai các nàng, lại nghe ra vẻ nàng không hề xem Tần sư tỷ vào mắt.
Hàn Nguyệt Vũ lập tức lên tiếng: "Láo xược, gặp Tần sư tỷ sao không hành lễ?"
Trần Uyển Nhi cười nói: "Ta dám hành lễ, nàng dám nhận sao?"
Nàng tuy giờ tu vi bình thường, nhưng trên người lại nhiễm nhân quả lớn, nếu như nàng không thức tỉnh ký ức kiếp trước thì thôi, bây giờ nàng đã thức tỉnh, mọi hành động sẽ làm người khác nhiễm nhân quả.
Cho nên, khi ở Trường Hà bang, nàng không làm gì, nhưng những kẻ bắt nạt nàng đều bị nhân quả phản phệ.
Cũng dẫn đến trong mắt mọi người nàng đã hoàn toàn biến thành người khác.
"Có gì không dám."
Tần Sương Nghiên hứng thú lên, khẽ mở môi nói.
"Như ngươi mong muốn."
Trần Uyển Nhi hướng Tần Sương Nghiên cung kính nói: "Uyển Nhi gặp qua Tần tỷ tỷ."
Dứt lời, một luồng áp lực vô hình từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng Tần Sương Nghiên.
Cơn uy áp này chỉ nhắm vào Tần Sương Nghiên, người khác không hề cảm thấy gì.
Chỉ có sắc mặt Tần Sương Nghiên trong nháy mắt ngưng trọng, Trần Uyển Nhi thấy cảnh này, khóe miệng nàng chỉ hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt Trần Uyển Nhi cứng đờ.
"Đến đúng lúc, một kiếm trấn càn khôn!"
Tần Sương Nghiên hét lớn một tiếng, sau đó vung bảo kiếm trong tay đâm lên trời.
Keng!
Theo một tiếng kiếm reo, một đạo kiếm quang xé ngang trời, Tần Sương Nghiên nhất thời cảm thấy cỗ uy áp kia tan biến gần hết.
Khóe môi nàng hơi cong lên: "Tuy không biết ngươi là thể chất gì, nhưng chút vừa rồi của ngươi, miễn cưỡng làm ta phải dùng đến bảy phần lực."
"Sao có thể?"
Trần Uyển Nhi giật mình, vô ý thức thốt lên: "Ngươi sao có thể phá được cái đó..."
Nàng chưa kịp nói ra hai chữ thiên uy, trong đầu nhất thời lóe lên nhát kiếm vừa rồi.
Nhát kiếm kia dường như có thể trấn áp cả thiên địa.
Tần Sương Nghiên thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: "Muốn biết? Ngày sau cùng ta luyện kiếm, ta sẽ nói cho ngươi."
"..."
Trần Uyển Nhi vạn lần không ngờ mình lại có ngày trở thành người luyện kiếm cho kẻ khác, có điều nhát kiếm kia thật sự quá kinh diễm, khiến nàng không khỏi muốn nhìn lại lần nữa.
Tần Sương Nghiên không để ý đến Trần Uyển Nhi, cũng không màng đến đối phương có đồng ý hay không, mang theo đám người trực tiếp rời đi, để lại Trần Uyển Nhi một mình ngẩn người tại chỗ.
"Tần sư tỷ, Trần Uyển Nhi kia quá vô lễ, sao người lại muốn nàng luyện kiếm cùng người?"
Trên đường trở về, Hàn Nguyệt Vũ dò hỏi, nói xong nàng còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Sương Nghiên.
Tần Sương Nghiên cười nói: "Trần Uyển Nhi có bí mật lớn, mà nàng còn có thể giúp chúng ta tu luyện."
?
Các nàng đều lộ vẻ nghi hoặc trên mặt.
Tần Sương Nghiên không giải thích nhiều, trực tiếp đến Thiên Sương viện, trong lòng thầm nghĩ: Hứa Thế An, tên gia hỏa này, không biết làm sao mà phát hiện ra nàng ta, chẳng lẽ hắn thật sự là thể chất vượng thê trong truyền thuyết?
Nhưng mình đâu tính là thê tử thực sự của hắn chứ?
Xem ra bí mật trên người gia hỏa này cũng không ít, không biết sau này hắn còn mang đến cho mình điều bất ngờ gì.
Có người vui mừng có người buồn.
Ở hậu sơn Thanh U phong, mặt Trần Uyển Nhi ủ rũ, nàng không ngờ nhân quả của mình lại bị một kiếm kia của Tần Sương Nghiên phá tan, đáng ghét nhất là ả còn muốn dùng mình để luyện kiếm.
Cứ thế này thì việc mình rời khỏi Thanh U phong này e là khó rồi, đáng chết, ta phải làm sao bây giờ?
Biết vậy, hôm nay ta không nên chọc tức Tần Sương Nghiên, nên tiếp tục tu luyện mới phải.
Trần Uyển Nhi đương nhiên sẽ không bị đả kích bởi chuyện nhỏ này, tiếp tục ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, chỉ cần tu luyện nhập môn môn công pháp kia, liền có thể rời khỏi nơi này đi tìm cơ duyên.
...
Giữa trưa, Hứa Thế An ngáp dài đi đến sân, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Tần Sương Nghiên đang ngồi thưởng trà ở bàn đá.
Điều này khiến Hứa Thế An có chút bất ngờ, hắn tò mò hỏi: "Sương Nghiên, hôm nay nàng nhàn nhã đi chơi à?"
Tần Sương Nghiên nở nụ cười hiếm thấy: "Cái này còn nhờ công của Thế An đấy."
?
Hứa Thế An nghi hoặc lẩm bẩm: "Ta lại có công? Sao ta không biết?"
Tần Sương Nghiên cười nói: "Vị Trần cô nương mà ngươi đưa về đã làm ta mở rộng tầm mắt, không những có bí mật lớn, mà còn có thể giúp ta tu luyện."
"Còn có chuyện tốt như vậy?"
Hứa Thế An thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là mị lực của đại lão trùng sinh à?
"Không sai."
Tần Sương Nghiên cũng không giấu giếm, kể lại hết những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nghe xong, Hứa Thế An liền giơ ngón tay cái với nàng: "Sương Nghiên, nàng thật là nhân tài! Lại nghĩ ra được cách này để tu luyện, đã giảm bớt cho ta không ít phiền phức."
Tần Sương Nghiên ở cùng Hứa Thế An lâu như vậy, tự nhiên nghe ra ý trong lời hắn.
"Thế An, ngươi định mượn tay ta để đánh một trận vị Trần cô nương kia sao?"
Hứa Thế An phe phẩy quạt giấy: "Giúp người sao có thể gọi là đánh chứ, mà đây lại là một biện pháp vẹn toàn đôi bên."
Tần Sương Nghiên khẽ gật đầu: "Có lý, vậy cứ giao Uyển Nhi cô nương cho ta trước."
"Được."
Hứa Thế An còn đang nghĩ làm sao để rèn giũa Trần Uyển Nhi đây, giờ có người ra tay giúp hắn, hắn đương nhiên vui vẻ thoải mái, hắn không thể chờ đợi được muốn xem vẻ mặt của Trần Uyển Nhi, đại năng chuyển thế, khi tìm đến mình sẽ thế nào.
Không được, việc dạy dỗ đại năng mà chỉ có Tần Sương Nghiên thì vẫn chưa đủ, mình cũng phải chuẩn bị mới được.
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, chợt nhớ ra một diệu kế, khóe miệng bất giác nhếch lên, vô thức bước nhanh về phía thư phòng....
Bạn cần đăng nhập để bình luận