Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 61: Mộc Cẩn Ngọc: Ân, thật là thơm (length: 7591)

"Không ngờ đến cả Mộc tiên tử cũng không thoát khỏi cái định luật 'thật là thơm' nha!"
Hứa Thế An biết rõ ý đồ đến của Mộc Cẩn Ngọc liền cười trêu ghẹo nói.
Mộc Cẩn Ngọc tuy không biết cái định luật "thật là thơm" là ý gì, nhưng nhìn biểu lộ nhí nhảnh của Hứa Thế An cùng ngữ khí trêu chọc, liền biết tên này trong miệng chẳng bao giờ thốt ra lời hay.
Nàng một bộ ngạo kiều hỏi ngược lại: "Ngươi có ý gì?"
Hứa Thế An hôm trước trừng phạt Hàn Nguyệt Vũ, đã nghe Liễu Thi Họa kể lại cảnh tượng lúc đó, rồi bắt chước ngữ khí và thần thái của vị thầy cảnh sát kia nói: "Không thể nào, Mộc Cẩn Ngọc ta cho dù có nhảy xuống từ đây cũng sẽ không chịu thua Hứa Thế An."
Mặt Mộc Cẩn Ngọc đỏ bừng ngay lập tức, xấu hổ giận dữ nói: "Ngươi... Ngươi vô sỉ, thế mà còn phái người giám sát ta, lại còn đem chuyện này ra cười nhạo ta, ta không tha cho ngươi đâu."
Dứt lời, nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn hướng thẳng mặt Hứa Thế An đánh tới.
Hứa Thế An tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay Mộc Cẩn Ngọc, cười nói: "Được rồi, ta chỉ trêu ngươi thôi, thật ra ta đã sớm chuẩn bị công pháp tốt cho ngươi rồi."
Vừa nói, hắn tiện tay lấy từ trong túi trữ vật ra quyển Bát Cửu Huyền Công.
"Ta không cần."
Mộc Cẩn Ngọc lúc này đang giận, hoàn toàn không thèm nhìn công pháp trong tay Hứa Thế An, đưa tay còn lại đánh về phía hắn.
Hứa Thế An sớm đã phòng bị, nghiêng đầu né tránh được cú đấm này, miệng vẫn còn nói: "Ngươi muốn đánh ta, cũng không cần vội, đợi ngươi học xong công pháp này rồi đánh cũng chưa muộn, không thì bằng bản lĩnh hiện tại của ngươi căn bản là đánh không trúng ta đâu."
"Ngươi!!"
Mộc Cẩn Ngọc nghe vậy trong lòng càng thêm khó chịu, muốn phản bác, nhất thời lại không nghĩ ra lý do gì.
Nàng cắn răng, giật lấy quyển sách trong tay Hứa Thế An, tay còn lại cũng tránh thoát ra, mạnh miệng nói: "Ta ngược lại muốn xem công pháp của ngươi có gì đặc biệt."
"Ngươi cứ xem đi."
Hứa Thế An cười nhẹ nhàng đi về lại giường của mình, ngồi xuống rồi cầm quyển sách xuân thu của mình lên xem.
Còn Mộc Cẩn Ngọc thì chậm rãi mở quyển bí tịch tên Bát Cửu Huyền Công ra.
Ngay khi nàng vừa mở bí tịch ra, một vệt kim quang chiếu thẳng vào mắt làm nàng không thể mở mắt, trong đầu cũng vang lên một thanh âm trầm bổng, thần thánh.
"Tu thành tám chín huyền diệu, mặc ngươi tung hoành trên thế gian!"
Cùng với thanh âm vang lên, từng phù văn màu vàng kim liên tiếp lóe qua trong thức hải của nàng.
Một lát sau, Mộc Cẩn Ngọc hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn Hứa Thế An, miệng lẩm bẩm: "Cái này... Cái Bát Cửu Huyền Công này lại là công pháp Tiên giai."
"Không sai."
Hứa Thế An vừa đọc sách vừa nói: "Trong sách gia truyền của ta có ghi lại, người trước kia tu thành Bát Cửu Huyền Công đã từng uy chấn cửu thiên."
Mộc Cẩn Ngọc nghe xong choáng váng, cơn giận lúc trước cũng tan biến hết, nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại có thể bình tĩnh thản nhiên nói ra một chuyện động trời đến thế? Hơn nữa ngươi thật sự nguyện ý đưa công pháp này cho ta sao?"
"Ta chỉ đang trình bày sự thật thôi."
Hứa Thế An dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Còn về vấn đề sau của ngươi, chẳng phải công pháp đã ở trong tay ngươi rồi sao?"
"Ngươi có điều kiện gì?"
Mộc Cẩn Ngọc tỉnh táo lại, kiềm chế nội tâm kinh hãi hỏi lại.
Hứa Thế An đưa lên hai ngón tay: "Thêm cho ta hai lời hứa của ngươi nữa."
"Hả?"
Mộc Cẩn Ngọc ngơ ngác, không thể tin nổi nhìn Hứa Thế An: "Thật sao?"
Hạnh phúc này đến quá bất ngờ, nàng có chút không dám tin vào mắt mình, những gì đang xảy ra trước mắt là thật, chỉ cần tu luyện thành công Bát Cửu Huyền Công, đừng nói báo thù, ngay cả phi thăng thành tiên cũng không thành vấn đề.
"Ta từng lừa ngươi bao giờ chưa?"
Hứa Thế An nói, còn ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
"Chưa."
Mộc Cẩn Ngọc lắc đầu, rồi lại hỏi: "Ngươi không phải là thích ta đó chứ?"
Phụt...
Hứa Thế An nhịn không được cười ầm lên: "Ha ha... Mộc tiểu thư không ngờ dung mạo thường thường như cô lại tự tin như vậy, Sương Nghiên và Thi Họa nhà ta ai kém cô chứ?"
"Có thể Tần Sương Nghiên cùng ngươi chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi."
Mộc Cẩn Ngọc rốt cuộc cũng nghĩ ra lời phản bác.
"Cô biết cái gì, đây gọi là tình thú."
Hứa Thế An nghiêm mặt nói vớ vẩn: "Thôi đi, ta không thể giải thích cho một người chưa từng có người yêu như cô đâu."
"Ai nói ta chưa có."
Mộc Cẩn Ngọc vô ý thốt ra một câu, nhưng nhanh chóng đỏ mặt lên, lại mạnh miệng cãi: "Được, ta đồng ý với ngươi, ta sẽ dùng hai lời hứa để đổi lấy công pháp này, đợi ta học xong, nhất định sẽ tới đánh ngươi."
"Tùy ngươi thôi."
Hứa Thế An không để ý nhún nhún vai.
Mộc Cẩn Ngọc giậm chân quay người rời khỏi phòng của Hứa Thế An, khi đóng cửa còn cố ý làm mạnh cho cửa phòng kêu lên.
Hứa Thế An nhìn bóng lưng nàng khuất dần, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nữ nhân mà dám chơi với ta, đẳng cấp của ngươi vẫn còn non lắm, thật muốn xem cô nhóc này tu luyện Bát Cửu Huyền Công nhập môn, rồi tới tìm ta báo thù, bị ta dùng Bát Cửu Huyền Công đại thành đánh cho tan nát xem biểu cảm của nàng lúc đó chắc đặc sắc lắm đây."
Mộc Cẩn Ngọc sau khi về phòng liền ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện Bát Cửu Huyền Công.
Một đêm trôi qua êm ả.
Sáng sớm hôm sau, Tần Sương Nghiên tuyên bố mình muốn bế quan tu luyện, còn Liễu Thi Họa thì dẫn theo đám thị nữ bắt đầu tu luyện.
Sau khi mọi người kết thúc việc tu luyện, Liễu Thi Họa giữ Hàn Nguyệt Vũ lại, chỉ điểm nàng tu luyện Phi Thiên Kiếm Vũ.
Sau bữa trưa, Hứa Thế An nằm trên ghế mây, lim dim mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà do thị nữ dâng lên, bộ dạng hết sức nhàn nhã.
Nhưng thời gian nhàn hạ luôn ngắn ngủi, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài sân:
"Tỷ phu, ta vào nhé."
Hứa Thế An nghe xong liền sầm mặt lại, hắn mở to mắt nhìn Tần Hoằng Dật vừa mới bước vào biệt viện, nói: "Tiểu tử ngươi tu luyện không nên thân thì không thể đọc thêm sách sao?"
Tần Hoằng Dật nghe vậy ngơ người, nghiêng đầu hỏi: "Tỷ phu ta có thi tú tài đâu mà đọc sách nhiều làm gì?"
Xoẹt!
Hứa Thế An mở chiếc quạt giấy trong tay ra nói: "Tự nhiên là để bồi dưỡng tình cảm, nói năng nhã nhặn chứ sao."
"..."
Mặt Tần Hoằng Dật ngẩn ra, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.
"Được rồi, tiểu tử ngươi tìm ta có việc gì?"
Hứa Thế An phe phẩy quạt giấy trong tay hỏi.
Tần Hoằng Dật vỗ trán mình một cái, nói: "Vội vàng nói chuyện phiếm với tỷ phu mà suýt quên mất chuyện chính."
Hứa Thế An: "Là lỗi của ta à?"
"Đâu có."
Tần Hoằng Dật cười nói: "Tỷ phu, ta đã đưa tiểu nha đầu nhà Diệp gia tới rồi, hiện giờ đang đợi ở ngoài Thiên Sương viện đó."
"À."
Hứa Thế An không quên chuyện này, trêu chọc nói: "Hai ngươi hành động nhanh thật nha, đưa người vào đây đi, ta xem thử đã rồi sẽ quyết định sắp xếp ở đâu cho nàng."
"Tuân lệnh."
Tần Hoằng Dật đáp rồi quay ra ngoài sân nói: "Tiểu Diệp tử vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận