Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 16: Hứa Thế An: Ngươi sẽ không để cho ta cùng chó ngồi một bàn a? (length: 9471)

"Ta thua rồi."
Phía trên lôi đài Vân Hải, Hàn Phi Vũ mình đầy vết thương, máu tươi theo mũi kiếm, chậm rãi nhỏ xuống, trong mắt hắn chứa vẻ cô đơn, miệng lẩm bẩm nói: "Tần sư muội có thể nói cho ta biết vừa rồi một kiếm kia rốt cuộc tên gọi là gì không?"
Đứng đối diện hắn, Tần Sương Nghiên thì không hề tổn hại đứng tại chỗ.
Mà phía trên đỉnh Quan Hải, hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người ở đó đều không ngờ đến.
Trận chung kết này, hai người lại chỉ một chiêu đã phân thắng bại.
Một kiếm mà Tần Sương Nghiên vừa thi triển, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều khiếp sợ.
Một kiếm kia căn bản không phải là một tu sĩ Đạo Cơ có thể đánh ra, nhưng Tần Sương Nghiên lại thi triển thuần thục đến mức lô hỏa thuần thanh, thậm chí còn có sức tái chiến.
Tần Sương Nghiên nhàn nhạt lên tiếng nói: "Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp."
"Tốt một cái Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, một trận chiến này ta thua đến tâm phục khẩu phục."
Hàn Phi Vũ nói xong thu kiếm vào vỏ, còn chưa đợi chấp sự trọng tài kịp phản ứng, hắn đã bay về trên đài cao.
Hắn vừa ngồi xuống, cả người trong miệng liền lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất đi.
Các trưởng lão Hàn gia thấy cảnh này, mới từ cơn chấn kinh lấy lại tinh thần.
"Phi Vũ, ngươi sao rồi?"
"Nhanh, cứu người!!"
"... "
Tiếng ồn ào của Hàn gia cũng kéo mọi người từ cơn chấn kinh trở lại.
Trọng tài lập tức tuyên bố: "Người đứng đầu nội môn thi đấu năm nay là Tần Sương Nghiên!"
Lời này vừa nói ra, cả đỉnh Quan Hải trong nháy mắt sôi trào.
Đệ tử Tần gia lập tức lên tiếng nói: "Người đứng đầu, Sương Nghiên tỷ tỷ nhà ta là người đứng đầu!"
Ngay sau đó, các đệ tử xung quanh cũng hô to theo.
"Tần sư tỷ thật mạnh!"
"Tần sư tỷ ngầu quá!"
Trên đài cao, Hứa Thế An thấy cảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên: "Sương Nghiên nhà ta quả nhiên thiên hạ đệ nhất mạnh!"
Vị thập bát trưởng lão bên cạnh nghe vậy, khóe miệng không tự chủ giật giật.
Hắn rất muốn nói một câu: Tiểu tử ngươi có phải là không xem những lão già chúng ta ra gì không.
Nhưng nghĩ lại, tiểu tử này cũng không cao hứng được bao lâu.
Rất nhanh, Tần Sương Nghiên đã về tới đài cao, thập bát trưởng lão và Hứa Thế An hai người dẫn đầu đón tiếp.
"Nương tử, ta biết ngay ngươi là giỏi nhất."
Hứa Thế An cười nhẹ nhàng nói.
Trên mặt Tần Sương Nghiên hiếm thấy xuất hiện một nụ cười mê người: "Đây hết thảy đều phải nhờ phu quân ngươi, không gặp phu quân, có lẽ giờ này ta đã muốn sinh con cho Tần gia."
Hứa Thế An đương nhiên biết Tần Sương Nghiên đang nói bóng gió, cười trêu ghẹo nói: "Vậy tối nay chúng ta về liền sinh."
Thập bát trưởng lão nghe hai người đối thoại, mí mắt điên cuồng giật lên, qua mấy ngày ở chung với tiểu tử Hứa Thế An này.
Hắn tự nhận cũng đã hiểu rõ về tiểu tử này, mặc dù ngày thường nói chuyện có chút không đứng đắn, nhưng tiểu tử này là thật sự dám làm mọi chuyện.
Không được, tuyệt đối không thể để tiểu tử này sinh con với Sương Nghiên, nếu không mặt mũi Tần gia đều mất hết.
Chuyện ly hôn, tối nay nhất định phải tiến hành.
Trên mặt hắn nở một nụ cười vừa gượng gạo vừa lễ phép: "Sương Nghiên cháu gái, tối nay trong tộc có tiệc ăn mừng, cháu là người đứng đầu nội môn thi đấu lần này nhất định phải có mặt."
Tần Sương Nghiên không nói gì, chỉ nhìn về phía Hứa Thế An, chỉ một ánh mắt cũng biểu thị lập trường của mình.
Hứa Thế An cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý vợ mình.
Hắn cười nói: "Tam bá phụ, có rượu ngon không?"
Thập bát trưởng lão nghe vậy biết có hi vọng, cười nói: "Cái này nhất định là phải có."
"Ta nghe nói người ở rể Tần gia ngày thường tham gia tiệc tùng đều ngồi bàn chó, chẳng lẽ sẽ để mấy con chó ngồi cùng ta à?"
Lời này của Hứa Thế An không hề bóng gió, địa vị của người ở rể Tần gia cực thấp, loại người ở rể như bọn hắn bình thường không có tư cách tham gia tiệc tùng Tần gia, cho dù có tham gia, cũng chỉ ngồi ở góc.
Vì vậy thường có người ở rể tự giễu rằng mỗi lần tụ họp đều là ngồi bàn chó.
Thập bát trưởng lão vội nói: "Không thể nào, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, Thế An ngươi là công thần lớn của Tần gia, đã giúp Sương Nghiên trở lại đỉnh phong, hôm nay ai không cho ngươi ngồi ghế ngay ngắn, ta liều mạng với hắn."
"Vậy tối nay gặp."
Hứa Thế An nói xong liền đưa tay nắm lấy tay Tần Sương Nghiên, Tần Sương Nghiên vô thức muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới thành tựu của mình ngày hôm nay đều nhờ vào cơ duyên của Hứa Thế An.
Nàng liền để Hứa Thế An tùy ý nắm lấy tay nhỏ của mình rồi rời đi.
Cảnh tượng này bị vô số người chứng kiến.
Mọi người nhìn bóng lưng Hứa Thế An đi xa, từng người nghiến răng nghiến lợi.
Thậm chí có người nhỏ giọng mắng: "Thằng nhóc đó có tài cán gì, mà có thể được Tần sư tỷ ưu ái!"
Đệ tử bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, ta kém gì hắn, ít nhất ta cũng là đệ tử ngoại môn."
Mọi người nhìn gã ngoại môn đệ tử to cao thô kệch, mặt đầy rỗ, nhất thời rơi vào trầm mặc. . .
Thập bát trưởng lão thấy vợ chồng Hứa Thế An rời đi, lập tức báo cáo chuyện vừa rồi cho đại trưởng lão.
"Tốt, tối nay chúng ta hành động, tuyệt đối không thể cho tiểu tử kia cơ hội."
Đại trưởng lão nghiêm mặt nói.
Sau một lát, Hứa Thế An cùng Tần Sương Nghiên về đến Thiên Sương viện.
Hứa Thế An vừa xuống đất, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Tần Sương Nghiên: "Ngươi muốn nắm đến khi nào?"
Vừa nghe vậy, Hứa Thế An mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay nhỏ của Tần Sương Nghiên, liền vội vàng buông tay nàng ra, nói: "Tần sư tỷ, vừa rồi nhập tâm quá nên nhất thời quên mất."
Tần Sương Nghiên lạnh nhạt nói: "Ta đã nói rồi, gọi ta Sương Nghiên là được."
Nói xong, nàng chậm rãi đi về phía hậu viện.
Hứa Thế An nhìn bóng lưng Tần Sương Nghiên rời đi, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, cuối cùng đã bước được một bước nhỏ.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Thương Kiếm phong đèn đuốc sáng choang, vô cùng náo nhiệt.
Những chấp sự, trưởng lão có tiếng của Tần gia, còn có các đệ tử trong trăm người đứng đầu của nội môn thi đấu lần này đều có mặt tại lễ khánh công của Tần gia.
Mọi người túm năm tụm ba tập hợp một chỗ tán gẫu.
Khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, trong đám đông vang lên một tiếng hoan hô.
"Sương Nghiên đến rồi."
Tiếng nói này vừa dứt, tất cả mọi người cùng nhìn theo.
Chỉ thấy Tần Sương Nghiên mặc toàn thân áo trắng, mặt không cảm xúc bước qua đám người, phàm là chỗ nàng đi qua, mọi người đều nhao nhao tránh ra.
Còn Hứa Thế An bên cạnh, mặc một thân đồ đen thì trực tiếp bị mọi người xem như không khí.
Trong mắt các đệ tử Tần gia, Hứa Thế An chẳng qua là kẻ gặp vận may, bám được vào đùi Tần Sương Nghiên, nếu không thì làm sao có tư cách tham dự yến hội này.
Hai người đi thẳng về phía trong phòng yến hội, rất nhanh Hứa Thế An thấy được vị trí thứ nhất bên tay trái phía chủ vị có để bảng tên của Tần Sương Nghiên, Hứa Thế An.
Miệng hắn lẩm bẩm: "Tam bá phụ này bình thường nhìn không đứng đắn, không ngờ thật làm được, hắn quả nhiên có năng lực."
Tần Sương Nghiên nói: "Hắn quả thật có chút nhân dạng."
Hứa Thế An: ". . ."
Lời này hắn không có cách nào đáp lại.
Sau khi hai người ngồi xuống, người Tần gia cũng liên tục đến phòng yến hội.
Đại trưởng lão ngồi ở chủ vị, khi ông ta lên tiếng: "Yến tiệc chính thức bắt đầu, mời chư vị cạn chén."
Toàn bộ phòng yến tiệc vang lên một tiếng hét lớn: "Làm!"
Trên yến tiệc, ăn uống linh đình, mỗi người đều đang thân thiện trò chuyện với người khác.
Chỉ có Tần Sương Nghiên là không nói một lời, thỉnh thoảng gắp thức ăn.
Hứa Thế An ngồi cạnh nàng thì không hề e ngại hình tượng thưởng thức các món ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tần Sương Nghiên.
"Nương tử, món cá này không tệ, nàng ăn chút."
Hành động tự nhiên của hai người khiến đại trưởng lão ở chủ vị càng khó chịu.
Sau khi uống ba lượt rượu, đại trưởng lão lại lên tiếng phá tan sự ồn ào trong phòng yến tiệc.
"Sương Nghiên, lần này con đạt được vị trí quán quân nội viện, có cần gì không?"
Lời vừa nói, ánh mắt mọi người đều dồn về Tần Sương Nghiên, một số trưởng lão biết rõ nội tình yến tiệc thầm nghĩ trong lòng: Bắt đầu rồi.
"Bây giờ không có, không có nghĩa là về sau cũng không, nếu con cần gì thì cứ nói với ta."
Đại trưởng lão dừng một chút, tiếp tục nói: "Hiện tại con đã là quán quân nội môn thi đấu, chân truyền tông môn, thân phận đã khác trước kia, theo ý kiến của ta, chuyện hôn sự của con và Hứa Thế An cứ thế bỏ đi, con thấy thế nào?"
Tần Sương Nghiên nghe vậy, không hề nghĩ ngợi mà nói ngay: "Chuyện này không cần nhắc lại, ta tuyệt đối sẽ không ly hôn với Thế An."
Lời vừa dứt, bầu không khí trong cả phòng yến tiệc thay đổi trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận