Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 182: Doanh Vân Thiến: Hứa Thế An ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta (length: 7437)

Người nữ này có ít đồ.
Hứa Thế An quay đầu cười như không cười nhìn mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ trước mắt, đồng thời bảo tháp trong thức hải bắt đầu khác thường, hóa ra cũng là một người con gái có vận khí.
Chỉ là, cách vị khí vận chi nữ này tìm tới cửa có hơi đặc biệt a!
Hắn, Hứa Thế An, làm người hai đời, kiểu sáo lộ gì mà chưa từng gặp, loại chủ động đưa tới cửa, một mỹ nữ lạ lẫm, không phải có ý đồ muốn gì trên thân ngươi thì cũng là đang cố ý gài bẫy.
Hắn nghiêm chỉnh nói: "Con người của ta không thích uống nước, chỉ thích uống rượu 50 độ, vẫn là để con cá uống nhiều chút đi."
?
Doanh Vân Thiến đầy đầu chấm hỏi nhìn người trước mắt, thậm chí hoài nghi tai mình có phải nghe lầm hay không, gia hỏa này chẳng lẽ nghe không ra ẩn ý trong lời nàng?
Không, tên Hứa Thế An này chắc chắn đang giả vờ hồ đồ, nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt nàng càng thêm quyến rũ mê người, hai mắt láo liên nhìn trộm.
Nàng tin chắc rằng, chỉ cần Hứa Thế An trước mắt là một người đàn ông bình thường, thì không thể nào chống lại mị thuật của nàng.
"Mắt ngươi sao vậy? Bị gió thổi vào cát à?"
Hứa Thế An nghiêm trang hỏi, trong lòng thầm nghĩ: Người nữ này quả nhiên không ổn, mới gặp đã dùng mị thuật với ta, chẳng lẽ đám lão già ở Côn Lôn thánh địa muốn để Sương Nghiên bái bọn họ làm sư, dùng thủ đoạn cấp thấp này để ly gián hai người họ?
Không, những lão già kia đều là Chân Quân, chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy.
Nụ cười trên mặt Doanh Vân Thiến cứng đờ, nàng vạn lần không ngờ mị thuật của mình lại mất hiệu lực với một tu sĩ Ngưng Khí cảnh, dù vậy, nàng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười nói: "Đúng vậy, vừa nãy có hạt cát bay vào mắt, không biết tiểu ca ca có thể thổi giúp ta một chút không?"
"Ngươi vẫn nên nhanh đi rửa mắt đi."
Hứa Thế An quyết định tạo một hình tượng trai thẳng, chỉ cần hắn đủ thẳng, yêu tinh nhỏ này sẽ nhanh chóng tự phá trận, đến lúc đó sẽ biết rõ được mục đích của đối phương.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có một khí vận chi nữ quyến rũ tự đưa tới cửa, không trêu đùa nàng sao xứng đáng danh tiếng Hải Vương của mình.
Thần XX rửa mắt!
Doanh Vân Thiến suýt nữa thì mắng một câu tục tĩu trong lòng, nhưng vẫn tiếp tục cười quyến rũ nói: "Đa tạ tiểu ca ca nhắc nhở."
Vừa nói, nàng vừa tiến đến gần Hứa Thế An, đến khi gần rồi thì ngồi xuống giả vờ rửa mắt bên suối, đột nhiên dưới chân nàng trượt đi, cả người cố ý ngã về phía Hứa Thế An.
Ngay khi nàng nghĩ Hứa Thế An sẽ ra tay đỡ mình, Hứa Thế An đột nhiên nhảy ra, Doanh Vân Thiến đành phải dùng tay bám chặt vào một bên hòn đá để ổn định cơ thể, rồi ngồi bên dòng suối nhỏ không ngừng xoa ngực mình.
Hứa Thế An vô thức nhìn vào ngực Doanh Vân Thiến, đập vào mắt là một mảng trắng xóa nửa bên núi.
Ừm, rất lớn, không hổ là người tu luyện mị thuật.
Nhưng rất nhanh hắn liền dời mắt khỏi người Doanh Vân Thiến, giả bộ như không thấy gì, rồi xách sọt cá và cần câu xoay người rời đi.
Doanh Vân Thiến thấy vậy vô thức hỏi: "Tiểu ca ca, ngươi không câu cá nữa sao?"
Hứa Thế An tao nhã lễ phép nói: "Tiên tử không phải muốn tắm ở đây sao? Ta là chính nhân quân tử, tự nhiên phải phi lễ chớ nhìn."
Doanh Vân Thiến sững sờ một chút, sau đó cười khanh khách: "Khanh khách, không ngờ tiểu ca ca lại chính phái như vậy, ta còn tưởng ngươi cũng muốn xem ta mặc đồ gì bên trong."
"Chẳng lẽ tiên tử cũng thích vẽ vời?"
Hứa Thế An vô ý thức thốt ra, hắn vốn muốn nói quay chụp, nhưng nghĩ tới thế giới này không có máy chụp ảnh.
"Vẽ vời thì có liên quan gì?" Doanh Vân Thiến vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Hứa Thế An rất nghiêm túc nói: "Ở quê ta, có vài nữ tu thích người ta vẽ cảnh họ đi tắm, ngủ."
"Vậy tiểu ca ca có muốn vẽ cho ta một bức không?" Doanh Vân Thiến ngữ khí hết sức dụ dỗ hỏi.
"Xin lỗi, ta không có sở thích này, cáo từ."
Hứa Thế An không hề do dự từ chối, xoay người rời đi, hôm nay con cá đã chọc đủ rồi, đùa nữa sẽ bị lố, đã đối phương cố ý đến dụ dỗ mình, vậy thì từ từ mà chơi.
Doanh Vân Thiến nhìn Hứa Thế An đi xa mới hoàn hồn lại, nàng thay vẻ quyến rũ xinh đẹp ban nãy bằng vẻ mặt khinh bỉ, cười lạnh nói: "Còn giả bộ quân tử với bản tiểu thư, thật sự nghĩ ta không biết lúc nãy ngươi liếc trộm ta à, Hứa Thế An, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu."
Hứa Thế An trở về Thiên Sương viện, Cơ Lăng Nguyệt và Tần Sương Nghiên vừa kết thúc tu luyện, hắn lễ phép chào hỏi: "Lăng Nguyệt sư tỷ."
"Ừm."
Cơ Lăng Nguyệt nhẹ giọng đáp lời, nàng hiện tại không có cảm giác ghét Hứa Thế An, chỉ xem hắn như một người qua đường.
Hứa Thế An hỏi: "Đúng rồi, Lăng Nguyệt sư tỷ, ta muốn hỏi tỷ một việc."
"Chuyện gì?"
Cơ Lăng Nguyệt nghi hoặc nhìn Hứa Thế An, trong ấn tượng của nàng, Hứa Thế An tuy tư chất bình thường, nhưng rất an phận, xưa nay không làm phiền Sương Nghiên, cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với nàng, hôm nay lại muốn hỏi chuyện, quả thật là lần đầu tiên.
"Sư tỷ, trong Côn Lôn thánh địa có vị nữ tu nào dáng dấp quyến rũ, còn tu luyện mị hoặc chi thuật không?"
Hứa Thế An thân là một lão Hải Vương đương nhiên sẽ không đánh những trận không chắc thắng, hắn thích nhất loại cảm giác nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay.
"Doanh Vân Thiến."
Cơ Lăng Nguyệt và Tần Sương Nghiên gần như đồng thanh nói ra cái tên này.
Hứa Thế An thấy phản ứng của hai nàng lớn như vậy liền hiểu nữ tử kia không có lai lịch nhỏ, cười nói: "Ra là vị sư tỷ kia tên Doanh Vân Thiến."
"Sao ngươi gặp được nàng?"
Cơ Lăng Nguyệt cảnh giác hỏi, theo nàng thấy, Doanh Vân Thiến thua Sương Nghiên chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, gây phiền phức cho Hứa Thế An cũng không phải không thể xảy ra.
"Đi câu cá thì tình cờ gặp." Hứa Thế An mặt không đổi sắc nói, trên mặt không hề có một chút cảm xúc dao động.
"Nàng có làm gì ngươi không?" Cơ Lăng Nguyệt vội hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thế An.
Hứa Thế An nhún vai, không để ý nói: "Lăng Nguyệt sư tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều rồi, nữ tu của Côn Lôn thánh địa sao có thể động tay động chân với ta chứ?"
Cơ Lăng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói: "Người khác thì đương nhiên không, nhưng Doanh Vân Thiến thì chưa chắc, nhất là lúc trước nàng còn thua Sương Nghiên ở tiểu động thiên."
"Thì ra là vậy."
Hứa Thế An nghe vậy thì tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: Cảm tình là do yêu tinh nhỏ kia thua Sương Nghiên, muốn lấy lại danh dự trên người mình, nếu đã như vậy, Hải Vương này nhất định phải chơi với ngươi một chút.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận