Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 47: Hứa Thế An: Ta bất hảo mỹ sắc (length: 8432)

"Hứa sư huynh, những thứ này chính là để khảo nghiệm chúng ta sao?"
Trong tiền viện của Thiên Sương viện, một đám các nàng tú nữ nhìn thấy Hứa Thế An đưa ra khảo nghiệm, tất cả đều ngây người tại chỗ.
Cuộc khảo nghiệm này cũng không khó, chỉ là khiến tất cả các nàng đều không thể ngờ tới.
Làm ruộng, trồng hoa, nhóm lửa nấu cơm, một loạt những công việc vặt này đều là chuyện mà hạ nhân ngày thường làm.
Dù các nàng ở đây phần lớn là đệ tử tạp dịch, nhưng không ít người là những tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, bây giờ bắt các nàng làm những thứ này, chẳng phải là làm khó những tiểu tiên nữ này sao?
Hứa Thế An mặt mày nghiêm nghị nói: "Không sai, ta nói cho rõ, thập bát trưởng lão và trưởng lão nội vụ đường nói các ngươi đến Thiên Sương viện của ta để làm thị nữ, nếu như ngay cả những việc này các ngươi cũng làm không xong, vậy ta cần các ngươi làm gì?"
Lời này khiến một đám thị nữ không tìm ra được nửa điểm sơ hở, trước khi đến, Tần gia và trưởng lão nội vụ đường đã dặn dò các nàng, vô luận dùng biện pháp gì, cũng phải ở lại Thiên Sương viện.
Các nàng mới có cơ hội tu hành theo Tần sư tỷ, đến kỳ thi tạp dịch sang năm, có thể giống như nữ nhân Liễu Thi Họa kia mà trở thành đệ tử ngoại môn của Ngọc Thanh Kiếm Tông.
Đến lúc đó các nàng chỉ cần muốn trở về, cho dù là nội vụ đường hay Tần gia cũng sẽ sắp xếp cho các nàng một phần công việc tốt.
Các nàng được Tần gia và nội vụ đường chọn trúng, tự nhiên không phải là những kẻ vô tích sự.
Nghe nói Liễu Thi Họa là cái người đàn bà khắc chồng kia, mà tu luyện theo Tần sư tỷ lại có thể đạt được vị trí thứ nhất trong kỳ thi tạp dịch.
Các nàng không tin mình lại yếu hơn Liễu Thi Họa.
Nghĩ đến đây, các nàng đồng thanh nói: "Chúng ta nguyện ý tham gia khảo hạch."
"Được, vậy các ngươi mỗi người hãy rút thăm, rút được cái gì thì làm cái đó, còn về hạt giống thì ta sẽ cho người mua đến, đến lúc đó các ngươi cứ trồng trọt là được."
Hứa Thế An vừa nói vừa tiện tay đặt một đống giấy viên lên mặt bàn, sau đó ngồi chờ các nàng rút thăm.
Chỉ chốc lát sau, các nàng đã bốc thăm xong, trên mặt mỗi người vừa buồn vừa vui, nhất là hai nữ đệ tử bốc được phục thị Tần Sương Nghiên thì cười đến mức miệng muốn ngoác tận mang tai.
Trong mắt hai nữ, các nàng sớm được tiếp xúc Tần sư tỷ, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt cho Tần sư tỷ.
Đúng lúc này, Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa trở về Thiên Sương viện.
Hứa Thế An thấy hai nàng tu hành trở về, liền cười nhẹ nhàng bước lên: "Hai vị nương tử tu luyện vất vả, hôm nay ta đã chọn cho hai nàng bốn thị nữ để hầu hạ."
Tần Sương Nghiên vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Hứa Thế An trên mặt đang tươi cười, cuối cùng vẫn sửa lời nói: "Làm phiền Thế An, về sau các nàng sẽ phụ trách quét dọn vệ sinh tiểu viện của ta."
"Vâng."
Hai nữ đệ tử nghe vậy vui mừng như điên đáp lời.
Hứa Thế An thấy nàng đã đồng ý, bèn nói với các thị nữ còn lại: "Được rồi, các ngươi ai làm việc của người nấy đi, bản cô gia sẽ nghiêm túc kiểm tra các ngươi, nếu như có người làm ta không hài lòng, vậy có thể cho các ngươi sớm rời khỏi đây."
"Vâng."
Một đám thị nữ đáp lời rồi ai nấy đều rời đi, rất nhanh trong sân chỉ còn lại bốn thị nữ với những biểu cảm khác nhau đứng cạnh Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa.
Liễu Thi Họa vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Phu quân, sao chàng không để sư tỷ Mộc cũng có hai người thị nữ?"
Xoạt!
Hứa Thế An phe phẩy quạt giấy nói: "Các nàng biết đấy, con người của ta đâu có háo sắc."
Vừa nói ra, trừ Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa, những nữ tu khác trong Thiên Sương viện mặt mày đều lập tức biến sắc.
Bốn thị nữ đang đứng trong viện càng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hứa Thế An.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh từ gian phòng của Mộc Cẩn Ngọc truyền đến đồng thời, nàng cũng bước ra từ trong phòng, vẻ mặt khinh thường nói: "Ngươi nói ngươi không háo nữ sắc, vậy chẳng phải là lừa cả heo nái?"
Liễu Thi Họa nghe vậy lập tức lên tiếng bảo vệ phu quân mình.
"Mộc sư tỷ, phu quân không hề nói sai, ta đến Thiên Sương viện này đã gần một tháng, phu quân chưa bao giờ có hành động quá đáng với ta."
Mộc Cẩn Ngọc nghe thế sửng sốt một chút, ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới thân Hứa Thế An.
Hứa Thế An cảm nhận được ánh mắt táo bạo của nàng, hỏi: "Ngươi làm gì?"
"Chắc ngươi không phải là không được đấy chứ?"
Mộc Cẩn Ngọc giọng điệu mỉa mai nói.
"Ngươi có muốn thử một chút không, ta cam đoan sẽ khiến ngươi bảy ngày bảy đêm không xuống được giường."
Hứa Thế An nghiêm túc nói, làm một người đàn ông, đối với loại chuyện liên quan đến mặt mũi của đàn ông tuyệt đối không thể nói là mình không được.
"Hứ, mặt dày."
Mộc Cẩn Ngọc đỏ mặt, quay người về phòng mình, cả người tựa vào cửa, thầm nghĩ: Hứa Thế An tên này thật đúng là không biết giữ mồm giữ miệng.
Liễu Thi Họa thấy cảnh này khẽ cười một tiếng: "Phu quân, chàng và Mộc sư tỷ quả là có chút dáng vẻ oan gia ngõ hẹp."
Tần Sương Nghiên gật đầu: "Không sai, xem ra sau này Thiên Sương viện này sẽ náo nhiệt."
Những lời này Mộc Cẩn Ngọc nghe thấy rõ mồn một, trong lòng nàng vừa tức vừa xấu hổ lại vừa giận, xấu hổ là mình đã lớn từng này rồi, còn chưa từng bị ai như vậy điểm uyên ương, tức giận là hai thiên kiêu Liễu Thi Họa và Tần Sương Nghiên kia rốt cuộc nghĩ thế nào, mà cam tâm tình nguyện chia sẻ một người đàn ông tầm thường với những người phụ nữ khác, nàng Mộc Cẩn Ngọc thì làm không được.
Kinh ngạc nhất vẫn là mấy thị nữ, các nàng hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Dù là Tần sư tỷ khoan dung độ lượng, hay Hứa Thế An không gần nữ sắc, đều khác với những gì các nàng tưởng tượng.
Nhưng đây đều là những thông tin hết sức quan trọng, phải ghi nhớ kỹ mới được.
Việc thị nữ gia nhập không hề ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của Hứa Thế An, mỗi ngày hắn đều ở trên Thanh U Phong làm cá muối, thỉnh thoảng sẽ còn liếc mắt nhìn xuống Thanh U Phong xem các thị nữ kia có chăm chỉ làm việc không.
Thời gian nháy mắt đã qua hai tháng.
Hai người vợ hiền của Hứa Thế An đều đã có đột phá, Tần Sương Nghiên đạt đạo cơ tầng 8, Liễu Thi Họa tụ khí tầng 9, hai nàng tổng cộng giúp hắn tăng lên 30 năm tu vi.
Những chuyện này Mộc Cẩn Ngọc đều để ý trong mắt, có đến vài lần nàng muốn hỏi một câu.
Hứa Thế An ngươi không cần tu luyện sao?
Sao mà cứ như công tử bột, suốt ngày chẳng màng đến chính sự.
Sáng sớm hôm nay, Mộc Cẩn Ngọc nhàn rỗi nên đi dạo trên Thanh U Phong, chốc lát sau nàng đã đến hậu sơn của Thanh U Phong.
Nhìn thấy hai nữ đang tu luyện, nàng vô thức muốn ngồi xuống tu luyện, nhưng cuối cùng vẫn bỏ ý nghĩ này.
Linh cốt một ngày chưa mọc, thì việc tu luyện của nàng cũng vô ích, nhưng tiếng đàn của Liễu Thi Họa lại làm cho phiền muộn trong lòng nàng lập tức biến mất không còn tăm hơi, liền ngay tại chỗ khoanh chân ngồi xuống, đắm chìm trong tiếng đàn.
Chỉ một thoáng, Mộc Cẩn Ngọc đã nhập định.
Sau khi tiếng đàn biến mất, Mộc Cẩn Ngọc bỗng mở mắt, miệng lẩm bẩm: "Ta rốt cuộc đã biết tốc độ tu hành của hai người vì sao nhanh đến vậy, nếu mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng đàn này, thì dù là người có tư chất bình thường cũng có thể tăng tốc tu luyện.
Chỉ là có một điểm làm ta khó hiểu, là tại sao các ngươi muốn giữ lại tên ở rể Hứa Thế An, không có hắn các ngươi cũng có thể sống tốt hơn."
Vừa dứt lời, Mộc Cẩn Ngọc cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, nàng vô thức run rẩy toàn thân, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của ánh mắt kia, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Sương Nghiên.
Tần Sương Nghiên lạnh lùng nói: "Ngươi sai rồi, không có Thế An, hai chúng ta tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận